← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

Xela quay trở lại phòng giặt là để ném đống đồ của mình vào máy sấy và nói rằng cô ta muốn nghe ngóng Oskar ra sao. Nate và Veek đứng ở hành lang ngay lối cầu thang.

“Tìm ra việc có một tầng hầm phụ quả là một việc rất tốt,” Nate nói, “nhưng phòng tắm của cô ta cũng rất thú vị.”

Veek ném cho anh ta một ánh mắt ngờ vực. “Tại sao? Cô ta đang phơi cái gì đó nhạy cảm trong đó sao?”

“Nó được thiết kế như một phòng thay đồ,” anh ta nói. “Cô ta đã kể với tôi mấy hôm trước, nhưng tôi không hề nghĩ rằng cô ta đang nghiêm túc.”

“Vậy thì sao?”

“Vậy là tất cả các căn hộ đơn mà tôi đã từng thấy trong tòa nhà này có thiết kế khác nhau. Ý tôi là khác biệt hoàn toàn.”

Veek mỉm cười. “Anh không nghĩ ra chuyện gì sao?” “Điều đó có nghĩa là gì?”

Cô ta bước qua Nate hướng tới lối cầu thang và đặt một tay mình lên thành lan can. “Đi thôi,” cô ta lên tiếng. “Hãy xem xem liệu tôi còn chỉ được cho anh điều gì kì lạ của tòa nhà Kavach này nữa không.”

Họ bước xuống cầu thang. Veek dừng lại ở căn phòng số 13, ngay đối diện với căn phòng bị khóa số 14, và gõ cửa. Nate nhớ lại những người thuê nhà ở đây mà anh ta đã từng gặp và cố gắng nhớ xem chủ căn hộ số 13 là ai.

Khi anh ta vừa nhớ ra, thì người phụ nữ bước ra mở cửa lại là một người mà anh ta chưa từng nói chuyện, nhưng anh ta thực sự nhận ra cô ta, người đàn bà tóc xoăn của cặp đôi mà anh ta hay gặp ra vào tòa nhà một vài lần trước. Lại gần, anh ta có thể nhìn rõ hơn những đốm tàn nhang trên đôi má cô ta. “Chào, Veek,” cô ta lên tiếng. “Có chuyện gì vậy?”

“Em có một vài chuyện muốn nhờ chị ạ.” Cô ta nghiêng đầu về phía Nate. “Đây là Nate. Anh ấy chuyển vào phòng 28 vài tháng trước. Chị có phiền không nếu chúng em xin phép được xem qua nơi ở của chị một chút?”

Người phụ nữ mỉm cười. “Tất nhiên là không sao rồi.” Chị ta đưa cánh tay ra bắt lấy tay Nate. “Tôi là Debbie. Tôi đã nhìn thấy cậu một vài lần.”

Anh ta bắt tay đáp lại. “Em là Nate. Em cũng đã từng nhìn thấy chị. Chị và... bạn trai?

“Chồng tôi,” chị ta chỉnh lại. “Clive. Anh ấy đang đi làm nhưng có lẽ anh ấy sẽ sớm về nhà trong vài tiếng nữa.” Nụ cười trên môi người phụ nữ này dường như chưa bao giờ ‘nứt ra’ cả. Cô ta làm Nate nhớ tới một giáo viên mà anh ta đã từng học hồi lớp hai hay lớp ba gì đó.

Người phụ nữ bước sang một bên và để lối cho Veek bước vào căn hộ. Debbie liếc nhìn anh ta. “Anh chàng này có muốn uống thứ gì đó không? Chúng tôi có sữa, nước, nước cam.”

Anh ta bước vào và nhìn lên... và lên nữa.

“Tôi còn lại nửa ấm cà phê,” Debbie tiếp tục, “nhưng tôi có thể làm một vài đồ uống tươi. Hoặc tôi cũng có trà nếu cậu thích. Nước thì luôn có sẵn.”

Các bức tường gạch ngay đối diện chỗ anh ta đứng cao ít nhất sáu mét. Chúng có hai chiếc cửa sổ lớn giống như căn hộ của anh ta, và thêm hai chiếc nữa ngay phía trên, cách hai chiếc cửa sổ phía dưới khoảng một mét. Đôi mắt anh ta rời khỏi những bức tường và những chiếc cửa sổ, dừng lại ở chiếc đèn chùm. Đó là một chuỗi những mảnh pha lê dài, là sự kết hợp của một trăm chuỗi pha lê hình trụ xếp xung quanh thành vòng tròn đồng tâm. Một chuỗi dây đồng giữ chắc chiếc đèn vào trần gỗ cứng.

Và giờ, Nate tiếp tục quan sát phần còn lại của căn hộ. Toàn bộ trần và tường nhà được làm bằng vật liệu gỗ cứng, chắc và tối màu. Trông chúng giống sàn nhà nhưng không hề thấy dấu hiệu của sự chà xát hay làm tổn hại lên bề mặt gỗ trong hàng thế kỷ. Anh ta quan sát kĩ hơn và thấy chúng là một chuỗi những tấm ván đơn được lát từ sàn đến hết trần nhà. Căn hộ giống như một thư viện riêng của một căn biệt thự hoặc có thể là một tòa lâu đài.

“Oa,” anh ta thốt lên.

“Ừm,” Debbie nói. “Chúng tôi cũng rất thích căn hộ này.”

“Hai người tự làm tất cả những thứ này sao?”

Chị ta lại mỉm cười. “Không, Clive là thợ mộc rất tuyệt, đừng hiểu lầm ý tôi, nhưng nó đã như thế này ngay từ khi chúng tôi chuyển về. Mặc dù vậy, anh ấy đã làm thêm gác xép và bàn ghế trong nhà.”

Nate nhìn lên một lần nữa và cố gắng không để bị phân tâm. Trong góc đối diện với những ô cửa sổ là một bục cao, có lẽ rộng đến ba mét mỗi chiều. Nó nằm trên những chiếc chân trụ cao, với tỉ lệ 2x4. Anh ta có thể nhìn thấy một lan can nằm phía trên cùng. Tất cả những thứ đó cao tới mức bằng với sàn của tầng tiếp theo, và một cầu thang chạy dọc theo nó. “Đó là căn hộ số 23,” anh ta nói. “Nó không có cửa bởi vì trong đó không hề có căn hộ nào.”

“Anh nhanh trí đấy,” Veek nói.

“Thế quái nào mà nhà chị lại có trần cao như nhà thờ thế này?”

Debbie nhún vai. “Như tôi đã nói, nó đã như thế này từ khi tôi chuyển về.”

“Không, ý tôi là... ý tôi là sao ai lại có thể làm chuyện này? Vì sao lại sắp xếp một phòng cao hai tầng ngay giữa một tòa nhà chung cư?” Anh ta nhìn Veek. “Có lẽ chúng ta nên hoãn lại việc thám thính bên trong tầng hầm bí mật kia một thời gian.”

“Cái gì cơ? Nghiêm túc chứ?”

Debbie đi ra từ khu bếp. “Có gì đặc biệt về khu tầng hầm sao?”

Họ ngồi xuống bàn trà và kể cho chị ta nghe về những bức ảnh và chiếc lan can cầu thang. Debbie pha cho mình một tách trà và đổ vào chiếc bình lọc hiệu Brita trên bàn bếp. Chị ta làm Nate nhớ đến tất cả những bà mẹ đáng yêu trong chương trình truyền hình cũ được làm bằng phim đen trắng. Debbie chính là nhân vật June Cleaver 18* trong thời hiện đại, với cách cư xử, nụ cười trên môi và cách tiếp đãi khách xởi lởi của mình.

21* June Evelyn Bronson Cleaver: một nhân vật chính trong bộ phim truyền hình sitcom của Mỹ Leave it to Beaver. June và chồng cô, Ward, thường được gọi là bậc phụ huynh ngoại thành nguyên mẫu của những năm 1950. Cặp vợ chồng này là cha mẹ của hai người con trai Wally và “Beaver.” Wally là một cậu bé 12 tuổi đang học lớp 8, còn Beaver 7 tuổi và đang học lớp 2. Các tập phim kể về cuộc phiêu lưu của Wally và Beaver, thường kết thúc bằng một bài học đạo đức và cũng là thông điệp nhắc nhở đối với trẻ em và cũng là bài học nhỏ cho các bậc cha mẹ.

Chị ta thổi thổi vào tách trà của mình vài lần, một cách rất lịch sự, và nhìn xuống sàn nhà. “Vậy là mọi người nghĩ rằng bất cứ thứ gì trong tầng hầm bí mật kia đều liên quan đến hiện tượng nguồn điện không nguồn gốc kia ư?”

“Vâng,” Veek đáp. “Đó là lý do tại sao bọn em nghĩ mình cần phải vào được trong đó.”

Nate đang nhìn lại căn hộ có phong cách nhà thờ một lần nữa, kiểm tra mỗi ván gỗ trên tường. “Em nghĩ chúng ta nên đo đạc một chút. Cách bố trí khác nhau của các căn hộ phải nói lên được điều gì đó.”

“Như thế nào?”

Anh ta nhún vai. “Em cũng chưa biết. Nó có vẻ là điều kì lạ hiển nhiên nhất về nơi này. Ở các tòa nhà khác, các căn hộ thường đối xứng, nhưng nơi này thì hoàn toàn không. Phải có một lý do cho việc này. Có lẽ nếu chúng ta có thể tạo một kế hoạch thực tế chi tiết, thì chúng ta có thể phát hiện ra được điều gì đó đã bị bỏ lỡ.”

“Hoặc chúng ta chỉ cần xem xem có gì ở dưới tầng hầm,” Veek nói.

“Ừm, nhưng điều đó sẽ rất khó khăn. Nếu Oskar đang giấu giếm điều gì đó, thì giờ đây ông ta đang hẳn phải rất nghi ngờ chúng ta. Chúng ta cần phải đợi thêm vài tuần nữa để ông ta quên đi chuyện đã phát hiện ra chúng ta lảng vảng dưới đó. Và chúng ta có thể tận dụng những tuần này để khám phá ra những điều khác mà không hề ‘rút dây động rừng’.”

Debbie đặt chiếc cốc trên tay xuống. “Cậu có ý hay đấy.” “Được thôi,” Veek thở dài. Chị ta gõ gõ những ngón tay mình lên chiếc cốc thủy tinh. “Việc này sẽ rất khó khăn,” Veek nói. “Có lẽ tôi chỉ biết một nửa số người sống trong tòa nhà này, chắc mới chỉ nói chuyện với một nửa trong số họ.”

“Mặc dù chỉ có ba chúng ta và những khoảng không gian công cộng, chúng ta vẫn có thể phát hiện ra rất nhiều điều,” Debbie nói. “Có lẽ đủ để giúp chúng ta có thể nhìn nhận đúng hơn về nơi này. Ngày mai Clive được nghỉ làm, và anh ấy có thể giúp.”

“Liệu anh ấy có đồng tình cho việc này không?”

Chị ta gật đầu. “Anh ấy cũng rất tò mò về nơi này như Veek. Chỉ là anh ấy không có đủ thời gian để thực hiện bất cứ việc gì. Nếu cậu có một kế hoạch sẵn sàng để thực hiện, anh ấy sẽ nhào vô nó ngay.”

Veek đứng dậy rót thêm trà rồi đột nhiên co rúm người bên kệ bếp. Nate liếc qua và nhìn thấy một dấu chấm màu xanh lá biến mất trong bồn rửa chén. Anh ta liếc nhìn Debbie. “Nhà chị cũng có những con gián này ư?”

“Ừm,” cô ta nói. “Chúng rất lôi cuốn, phải chứ?”

Anh ta nhấp một ngụm trà trên tay. “Vâng, tôi nghĩ vậy. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con gián nào màu xanh lá trước khi về đây.”

“Thường thì chúng chỉ xuất hiện ở vùng Caribbean và dọc theo bờ vịnh,” chị ta giải thích. “Nhưng những con gián ở đây không thuộc loài panchlora nivea. Tôi đang làm nghiên cứu hóa sinh, và chúng tôi làm cả tấn công việc với những con gián trong phòng thí nghiệm. Những con gián trong tòa nhà này rất đặc biệt. Chúng có thể là một loài hoàn toàn mới.”

“Ồ, thú vị thật đấy.” Veek ngán ngẩm.

Debbie nhìn cô ta với một vẻ mặt đáng ra phải thể hiện sự chiếu cố, nhưng bằng cách nào đó, chị ta lại biến nó thành một vẻ đáng yêu và đầy sự độ lượng của một người mẹ với đứa con của mình. “Nếu em thi thoảng quan sát chúng kĩ một chút, em cũng sẽ thấy chúng rất thú vị. Bên cạnh đó, nếu em đang tìm kiếm những bí ẩn trong tòa nhà này, thì chúng chỉ là một điều rất nhỏ thôi, tin chị đi.”

Nate trở nên vui vẻ trở lại. “Theo cách nào vậy?”

Debbie mỉm cười. Một lần nữa, những nụ cười ấy đáng ra phải rất đáng sợ, nhưng bằng cách nào đó, chị ta đã làm được. Chúng nực cười đến độ chân thành. “Có điều gì đó đang ẩn nấp trong chuỗi DNA của chúng nếu tôi có thể tìm ra cách nghiên cứu những con gián này,” chị ta tiếp tục. “Ý tôi là, tôi có thể dùng chúng vào luận văn tốt nghiệp của mình về đề tài đột biến vật lý nếu tôi có thể tìm ra được cách đưa chúng và các thiết bị nghiên cứu về cùng một chỗ.”

Veek đặt chiếc kính của mình lên mặt bàn. “UCLA 22* không cho chị mượn mấy thứ đó sao?”

22* University of California at Los Angeles: Trường đại học California tại Los Angeles.

“Có, nhưng không phải là những thiết bị mà chị cần.” “Vậy, chiếc chân phụ kia là một thể đột biến đầy đủ ư?” Nate hỏi. “Chúng không chỉ là một đột biến thông thường, hay một sai sót nào đó tương tự sao?”

“Chiếc chân phụ kia là một bộ phận khá lớn,” Debbie nói. “Một đột biến ổn định kèm theo một chức năng nhất định là một điều vô cùng hiếm gặp. Chúng cũng có một cấu trúc xương hàm rất đặc biệt và cả chiếc mai màu xanh lá kia nữa. Tuy vậy, đó cũng không phải là đặc điểm kì lạ nhất. Theo những gì mà tôi quan sát được, chúng không hề ăn.”

“Không ăn cái gì cơ?”

“Bất kể cái gì,” Debbie nói. “Cậu có thể để thức ăn trên bàn bếp và chúng sẽ không hề động đến nó. Chúng chỉ đi xung quanh. Chúng còn làm ngơ trước những chiếc bẫy có độc hay các mồi nhử khác, đó là lý do tại sao chúng ta không thể tống khứ chúng đi. Tôi còn có một chiếc bể chứa đến hàng trăm con trong phòng tắm và chưa bao giờ tôi cho chúng ăn một lần nào.” Chị ta giơ hai bàn tay mình lên.

“Vậy chúng sống bằng gì?”

Veek ném về phòng tắm một cái nhìn khó chịu, cả chị ta và Veek đều lắc đầu.

“Và chị không thể nghiên cứu chúng trong phòng thí nghiệm bởi vì...?”

“Vì tôi không thể mang chúng tới đó.” “Chị không có xe hơi ư?” Nate hỏi.

Debbie lắc dầu. “Tôi đã cố đưa một vài con đi. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là hãy bắt đầu với một đàn ở phòng thí nghiệm và thực hiện một số nghiên cứu trên chúng.” Chị ta lại lắc đầu. “Nhưng vấn đề ở đây là, chúng chết ngay lập tức nếu cậu đưa chúng rời khỏi tòa nhà.”

Chiếc cốc đang được đưa lên miệng Nate chợt dừng lại. “Chết ư?”

Debbie gật đầu. “Tôi nghĩ lần đầu tiên là một sự không may mắn. Sau đó, chuyện này lại xảy ra một lần nữa, vì vậy tôi đã làm một vài cuộc thử nghiệm. Tôi đã không có đủ bằng chứng để đưa ra kết luận, nhưng có vẻ như là chúng sẽ chết một khi rời khỏi tòa nhà khoảng mười mét. Chúng thậm chí còn không thể sống sót khi đi tới cuối dãy nhà này.”

“Có chuyện gì đã xảy ra vậy?” Veek hỏi. “Liệu chúng có bị ốm hay... làm sao không?”

Debbie lại lắc đầu. “Nó giống như một nút công tắc. Chúng băng qua đường và bị chết đột ngột. Tôi thậm chí còn đánh dấu điểm đó bằng phấn một vài tháng trước.”

“À, em có nhớ chi tiết này,” Veek nói. “Một dấu X màu xanh lá trên phố. Em còn nghĩ nó là do bọn trẻ đang chơi trò chơi.”

“Không, là của chị. Một khi chúng rời khỏi tòa nhà khoảng hai mươi bảy mét, chúng teo lại như thể đã chết hàng tuần trước. Chị không thể đo chính xác vì thước đo không đủ dài. Vậy là chị mắc kẹt khi nghiên cứu chúng tại đây với tất cả mọi thứ mà mình có.” Chị ta nhấp thêm một ngụm trà. “Kì lạ, phải không?”