CHƯƠNG 20
Clive thích làm thợ mộc, vì vào cuối ngày, anh ta có thể đứng lại và ngắm nhìn những thành quả mà mình đã làm ra. Đó là một bằng chứng vật chất, ghi nhận những gì anh ta đã làm được. Ngay cả những ngày mệt mỏi nhất cũng có một kết thúc thật viên mãn vì anh ta có thể nhìn lại được rằng mình đã hoàn thành được rất nhiều việc. Đối với một người đàn ông chưa bao giờ mong muốn làm được bất cứ điều gì to tát, những sự nhắc nhở thường xuyên này là một điều thật tuyệt vời.
Vì vậy, anh ta đang trong một tâm trạng tốt trước khi trở về nhà. Việc tìm chỗ đậu xe diễn ra suôn sẻ, đi qua các cửa hàng rượu mà không hề nao núng, và trở về nhà với người vợ đáng yêu của mình. Họ sẽ trò chuyện về việc sẽ có một đêm yên tĩnh ở bên nhau, và cùng chia sẻ chiếc đĩa cuối cùng bộ phim Middleman của Netflix.
Anh ta mở cánh cửa căn hộ của mình, gọi Debbie, và nhìn thấy một người đàn ông không hề quen biết đang ngồi ở bàn trà của họ. Veek đang ngồi cạnh anh chàng mới đến mà anh ta đã gặp một vài lần trong tòa nhà. Clive rất quý mến Veek. Họ có chung niềm đam mê với những điều kì lạ đang diễn ra tại tòa nhà Kavach. Thêm vào đó anh ta cũng cảm thấy Veek có một vài điểm “ma quái”.
Người đàn ông trao cho vợ mình một nụ hôn, bắt tay Nate, rồi cùng ngồi vào bàn trà. Khi hai người kia giải thích về những điều mà họ muốn làm, Clive siết chặt tay Debbie và nói. “Tôi cũng sẽ tham gia,” anh ta nói với họ. “Và tôi nghĩ Nate nói đúng. Hãy bắt đầu từ những điều cơ bản. Đo đạc tất cả mọi thứ có thể.”
“Em thì vẫn nghĩ chúng ta nên thử lẻn vào tầng hầm,” Veek nói.
“Cứ cho là vậy, thì bằng cách nào?” Debbie hỏi. “Chúng ta có lẽ sẽ phải ăn trộm chìa khóa hoặc phá chúng đi.”
“Chúng ta có thể cạy khóa,” Veek nói.
Nate nhướn mày nghi ngờ. “Cô có biết cách làm việc đó không?”
Cô ta thở dài. “Không.”
Clive đứng dậy và đi tới tủ đựng đồ của mình. Đó là một chiếc tủ bằng gỗ có kích thước bằng một tủ quần áo nhỏ, làm bằng gỗ dán, được gắn trên một khung nặng. Cánh cửa đôi che chắn cho bốn chiếc giá lớn bên trong. Anh ta đã tự làm nó sau khi nhận được công việc toàn thời gian đầu tiên trong xưởng. Nó được phủ một lớp sơn màu xanh dương sáng, ở cánh cửa bên phải, anh ta tỉ mỉ vẽ ký hiệu của những lời chỉ dẫn cho từ một chiếc bốt điện thoại cảnh sát giả bên trong. Anh ta bới qua chiếc ngăn kéo thứ hai và lôi ra hai cuộn thước dây màu neon và sau đó là một chiếc lớn hơn được cuộn lại. “Tôi nghĩ chúng ta đã có đủ những thứ cần thiết.”
Nate gật đầu còn Veek phát ra một âm thanh của sự miễn cưỡng.
“Anh có muốn chỉ đạo việc này không?” Nate hỏi. “Anh sẽ có thể có những ý tưởng tốt nhất để thực hiện nó.”
Clive đừng lại và cảm thấy mình đang có chút sợ hãi trước việc đưa ra những ý tưởng.
Debbie bắt gặp ánh mắt của chồng mình và trao cho anh ta một cái gật đầu khích lệ. “Cậu có chắc chắn không?” Anh ta hỏi, “Tôi không muốn làm mọi người thất vọng đâu.”
Nate lắc đầu. “Đừng lo, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào ngày mai và lúc đó anh có thể nói cho bọn em biết chúng ta cần phải làm những gì.”
Khi Nate đến vào sáng ngày hôm sau, Clive đã có kế hoạch sẵn sàng “tấn công”. Anh ta đã đưa ra được một tập hợp các bản thiết kế sơ bộ trên một cuốn sổ tay. Chúng đã sẵn sàng để điền vào đó những con số.
Người đàn ông tóc đỏ ra hiệu vào những bức tường và gõ gõ vào cuộn thước dây. “Chúng ta đã đo đạc phía bên ngoài của tòa nhà với cuộn thước dây một trăm mét này. Chúng ta cũng sẽ đo những bức tường phía sau và phía bên này, vì vậy có thể tránh xa được căn hộ của Oskar.” Anh ta gõ gõ vào sơ đồ của mình. “Chúng ta đo khoảng cách giữa các cửa ở mọi nơi có thể. Rồi sau đó đo đạc phía bên trong các căn hộ từ cửa ra vào tới vách tường chung. Nó sẽ tiết lộ cho chúng ta biết các bức tường dày bao nhiêu.”
“Chúng ta sẽ làm việc này theo cặp anh và Veek,” Nate nêu ý kiến, “và có thể em và Tim. Anh có biết người sống bên cạnh nhà Mandy không?”
“À, đó là Andrew,” Debbie nói. “Ông ta trông rất cao ráo và lực lưỡng, nhưng tôi nghĩ ông ấy sẽ đồng ý thôi.”
“Cao và lực lưỡng ư?”
Clive khịt mũi. “Đức tin của ông ta mạnh hơn, giáo hội của ông ta cũng lớn mạnh hơn, Chúa của ông ta cũng có kể đá đít Chúa trong lòng anh. Chỉ cần hỏi, ông ta sẽ rất sẵn lòng cho anh một bài giảng đạo dài đến hai giờ đồng hồ về việc anh là một kẻ hạ đẳng thế nào.”
Debbie gõ nhẹ vào đầu chồng mình. “Đừng khinh thường đức tin của ông ta như vậy.”
“Xin lỗi nhé, em yêu.”
Debbie nhìn Nate. “Veek đâu?”
“Đang ngủ nướng, em nghĩ vậy,” Nate nói. “Cô ta nói với em rằng cô ta đang phải thức suốt đêm để chỉnh sửa lần cuối cho dự án mà hứa hẹn sẽ kiếm được một món kha khá. Em đồ rằng chúng ta chưa nên gọi cô ấy dậy cho đến khi chúng ta bắt đầu kế hoạch này.”
Clive gật đầu và vỗ vỗ vào sơ đồ. “Chúng ta có thể làm các phép đo tương tự tính từ một bên căn hộ, thông hành lang và cuối cùng là căn hộ phía đối diện. Nếu chúng ta có hai cánh cửa căn hộ đối diện nhau, chúng ta có thể đo từ phía tường ngoài bên này đến tường ngoài bên kia. Việc này sẽ cho chúng ta biết chiều sâu của tất cả bốn bức tường.”
“Nghe rất ổn ạ,” Nate nói. “Cửa phòng số 16 có mở không ạ? Thi thoảng nó không bị khóa.”
“Có lẽ vậy,” Debbie nói. “Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy họ dọn dẹp trong phòng đó vào tuần trước. Họ gần như không bao giờ khóa nó cả. Cũng chẳng ai dành quá nhiều thời gian trong đó.”
“Chúng ta có thể làm việc này ngay khi Veek dậy.” “Nghe được đấy,” Clive nói. “Chúng ta có thể đo bên ngoài trước, rồi sau đó sẽ bắt đầu từ trong này.”
Nate và Clive lẻn ra ngoài để đo đạc các bức tường quanh nhà. Sau đó, họ đo căn hộ của Clive và Debbie. Clive đã kéo chiếc thước dây của mình dọc theo hành lang trong khi Nate kiểm tra cửa phòng số 16 có mở không. Chiếc núm cửa cứng đơ, nhưng lại xoay được và cánh cửa mở ra. Nó di chuyển trên bản lề như một cánh cửa dẫn đến tầng hầm.
“Chị có muốn đánh thức Veek dậy không?” Anh ta hỏi Debbie. “Chúng ta sẽ đo nó trước và sẽ đo phòng cô ấy trong vài phút nữa.”
“Xong.”
Clive ghi chép lại những số liệu vào cuốn sổ ghi chép của mình. Chiếc thước đo rút lại phát ra tiếng rít của kim loại. Nate đẩy mở cánh cửa và họ bước vào căn phòng số 16. Bức tường ngăn cách giữa bếp và căn phòng chính có một ô cửa rất lớn, và chiếc kệ bếp chạy dài ra từ đó để tạo thành một chiếc bàn, giống như một chiếc kệ trong phòng ăn. Đối diện bức tường phía đằng xa là hai chiếc cột trụ, mỗi cột nằm ở một góc. Hai chiếc cột có lẽ là để bảo vệ cho bức tường chung ngăn giữa hai căn hộ 14 và 16.
Căn phòng rất tĩnh lặng, không khí không hề di chuyển. Không có một tiếng động thông thường nào gắn liền với một tòa nhà chung cư có người ở. Nate tự hỏi rằng liệu các bức tường này có có khả năng cách âm.
“Hãy đo đạc nhanh và ra khỏi đây,” Clive nói. “Căn phòng này luôn làm tôi cảm thấy sởn tóc gáy.”
“Anh đã vào đây rồi sao?”
Anh ta gật đầu. “Ngay sau khi chúng tôi chuyển về đây, họ để chiếc cửa mở. Họ chỉ vào để sơn lại nó. Debbie muốn xem liệu có căn hộ nào cũng tuyệt vời như của chúng tôi không. Chúng tôi không biết có chuyện gì với nó về sau này nữa. Những gì đã xảy ra ở đây.”
“Vâng,” Nate nói. Anh ta cầm một đầu thước dây và bước lại chỗ bức tường phía xa. Clive kéo theo một đầu đến bức tường phía đối diện.
“Chúng tôi đã ở đây có lẽ khoảng mười hay mười lăm phút và cái cảm giác đó bắt đầu vây lấy chúng tôi, cậu biết không? Chỉ là... có cái gì đó không ổn ở trong này. Nó mơ hồ giống như một tiếng động mà cậu không thể ghi lại vào sổ, nhiệt độ bị giảm xuống hay một cái gì đó kiểu như vậy.” Anh ta ghi nhanh các số liệu xuống cuốn sổ của mình và ra hiệu cho Nate di chuyển về vị trí giữa hai chiếc cột.
Nate bước qua đó, chiếc thước dây rung lên rồi kêu soàn soạt.
Anh ta nhấn đầu dây phía bên mình xuống sát tường và đôi mắt anh ta chợt mở to. “Oa,” anh ta reo lên. “Anh có cảm nhận thấy điều này không?”
Clive viết vội một con số xuống cuốn sổ. “Gì?” “Bức tường rất lạnh.”
“Giống như nơi ở của Veek ư?”
“Lạnh hơn.” Nate đặt tay mình lên bề mặt tường thạch cao đã được sơn phủ.
“Có lẽ chỉ còn thấp hơn nhiệt độ đóng băng tầm vài độ. Anh lại đây mà xem.”
Clive đặt lòng bàn tay mình lên bức tường. “Ừm,” anh ta nói, “Nó thật là đáng sợ.” “Anh nghĩ là do đâu?”
“Bất kể cái gì ở phía bên kia bức tường thì nó cũng thực sự rất lạnh, phải không? Tôi có một phương án tốt hơn cho cậu. Vì sao nó không làm cả căn phòng này lạnh lên?”
Nate chớp mắt và rút tay ra khỏi tường. Nó ấm lên ngay lập tức. Anh ta chạm vào các bức tường bằng đầu ngón tay của mình, và một cảm giác ớn lạnh xuyên qua những ngón tay.
“Chào.” Veek đang đứng ở cửa, mặc một chiếc áo màu đỏ kết hợp với màu xanh dương. Cô ta vẫy tay với Nate và Clive.
Cô ta nhìn xung quanh căn hộ và ngáp một cái thật dài.
“Chào buối sáng tốt lành,” Nate lên tiếng.
“Chào. Hai người đã gần như xong việc trong này rồi phải không?”
“Tất cả đã xong, ngoại trừ việc đo đạc căn phòng đối diện,” Clive nói trong khi nghiêng đầu về phía hành lang.
Nate nhìn Veek. “Dự án của cô thế nào rồi?”
“Như sh*t!,” cô ta nói, “nhưng nó sẽ được hoàn thành như những gì mà nó được cho là như vậy và họ sẽ trả công cho tôi.”
“Những gì mà nó được cho là như vậy ư?”
“Trong đó có đề một dòng chữ in hoa phóng to trên màn hình ‘không phải việc của các người’.”
“Ààà. Chà, miễn là cô được trả cho việc này phải không?”
Đôi mắt cô ta lang thang xung quanh căn hộ trống.
“Mọi thứ ở đây trông có vẻ gọn gàng nhỉ?”
“Cô chưa bao giờ vào đây sao?”
Cô ta nhún vai. “Một vài lần, nhưng có lẽ anh đã tìm ra thứ gì đó mà tôi đã bỏ lỡ.”
“Cô không biết gì về bức tường này sao?” Anh ta chỉ vào bề mặt bức tường giữa hai chiếc cột.
“Nó thì sao?” “Chạm vào nó đi.”
Veek tiến lại gần bức tường và nhìn nó qua cặp kính dày cộp. Đặt ngón tay lên bề mặt thạch cao, cô ta giật thót mình và rụt tay trở lại.
“Ối!”
“Kì lạ, phải không?”
Cô ta chạm ngón tay lại một lần nữa và áp chặt bàn tay vào tường.
“Ừm,” cô ta nói. “Tôi đã vào đây bốn hay năm lần gì đó nhưng chưa bao giờ chạm vào nó.” Cô ta nhấc bàn tay của mình lên và động đậy ngón tay của mình trong không khí giữa khoảng cách một vài centimét so với bức tường.
Clive trở lại. “Thật ư?” “Ô, vâng,” Nate nói.
“Đây,” Veek nói. “Em sẽ kéo cuộn thước dây này theo. Bằng cách đó, em sẽ có thể làm một vài kiểm tra cuối cùng cho những gì còn lại.” Cô ta túm lấy phần đầu dây của chiếc thước đo và đi qua hành lang, vào căn hộ của mình.
Clive huơ tay ra hiệu Nate đi về phía cửa. “Hãy đứng ở hành lang và để ý xem có ai bước qua thước hay gì không.”
Nate bước ra ngoài và đứng cùng Debbie. Cô ta mỉm cười, họ cố gắng biểu hiện một cách tự nhiên nhất trong khi canh chừng Oskar.
“Đã được chưa?” Clive gọi với sang. “Vâng,” Veek hét lên.
Anh ta ghi lại một chỉ số khác vào cuốn sổ của mình và giật đầu kia của chiếc thước. Veek thả một đầu thước ra và anh ta cuộn chiếc thước lại bằng một tay quay trên ổ trục. Anh ta nhìn quanh căn phòng số 16 và nhìn Nate. “Thế là đủ cho ngày hôm nay rồi.”
“Em đồng ý.”
Họ đi thẳng ra lối hành lang và đẩy cánh cửa đóng lại sau lưng mình.