← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21

Nate và Clive kéo chiếc thước dây theo dọc phòng sinh hoạt chung trong khi Debbie giúp Veek đo đạc căn phòng cô ta. Họ đi thẳng lên cầu thang và hai người đàn ông bắt đầu công việc trong căn hộ của Nate trong khi Debbie và Veek gõ cửa nhà Mandy. Phải mất một chút thời gian để có thể thuyết phục cô gái này, nhưng không đến nỗi nào. Tim là câu trả lời cuối cùng cho tất cả chuyện này.

“Chúng ta có thể xuống đo phòng của Xela,” Debbie nói trong khi Clive đang ghi nhanh các thông số. “Mọi người có muốn nói chuyện với Andrew không?”

“Không hẳn,”Clive nói. Cô ta nhìn chồng mình và Clive hắng giọng. “Ý anh là, tất nhiên rồi, em yêu.”

“Hãy làm đi, thưa quý ông.” Cô ấy ngoắc một ngón tay chế nhạo anh ta và đi thẳng xuống lối hành lang.

Nate chạy theo Clive qua căn hộ số 25. “Chúng ta sẽ gặp may chăng,” Clive hạ thấp giọng. “Vào ngày chủ nhật, trước 2 giờ chiều, sẽ là cơ hội tốt vì anh ta đang ở nhà thờ.”

“Vì sao?”

“Vì tôi không thích làm việc với anh ta.” Khuôn mặt Clive thể hiện sự nghiêm trọng, và bắt đầu gõ cửa.

Nate nhận ra người đàn ông chạy ra mở cửa. Anh ta sở hữu một kiểu đầu LEGO hoàn hảo, đôi mắt mở to, đeo cà vạt, áo vest bằng len với một chiếc sơ mi cộc tay. Clive gật đầu chào.

“Xin chào, Andrew.”

“Clive.” Người đàn ông với mái tóc “LEGO” nhìn Nate. “Xin chào,” anh ta lên tiếng. “Chắc tôi không biết tên cậu, nhưng tôi đã trông thấy cậu vài lần.”

“Nate Tucker.” Anh ta chìa tay ra bắt. “Tôi sống ngay đây. Tôi nghĩ đã có lần anh giữ cánh cổng giúp tôi.”

“À, đúng rồi. Anh dọn đống sách niên giám điện thoại.”

Andrew bắt tay Nate như thể anh ta đang lo lắng rằng nó sẽ bị gãy.

“Ừm, điều này có vẻ hơi kì cục,” Clive nói, “nhưng chúng tôi đang tự hỏi rằng liệu chúng tôi có thể lấy một vài số liệu đo đạc căn hộ của anh không?”

Đầu Andrew nghiêng về một bên, rồi thẳng lại, và quay về phía căn hộ của mình. “Để làm gì?”

“Chúng tôi chỉ đang cố gắng tìm ra một điều gì đó. Xem xem các bức tường dày cỡ nào.”

“Vì sao anh lại cần phải biết điều này?”

“À, nó chỉ là một trò cá cược nho nhỏ,” Nate nói. Anh ta cảm thấy thái độ của Clive có vẻ căng thẳng. “Không có gì quan trọng đâu.”

Andrew cắn môi. “Ồ,” anh ta lên tiếng, “tôi không biết liệu rằng mình có thể tha thứ cho trò cờ bạc không.” Anh ta hít một hơi thật sâu như thể muốn nói thêm, nhưng lại chỉ dừng lại ở đó.

Clive hắng giọng. “Đó chỉ là một cách nói thôi.” “Cuốn sách Kinh Thánh có rất nhiều điều đặc biệt nói về cờ bạc và các tật xấu khác.”

“Nhưng chúng tôi không phải vậy,” Nate nói. “Xin lỗi, tôi đã chọn từ không đúng. Tôi thực sự xin lỗi.”

Andrew nhìn qua nhìn lại giữa hai người đang đứng trước mặt. “Tôi nghe cậu nói rằng đó không phải là một trong những hình thức cá cược ư? Thật là tệ cho tôi nếu nó thực sự là như vậy.”

“Tất nhiên là không,” Clive nói. “Việc này chỉ làm thỏa mãn trí tò mò của tụi tôi thôi. Không có gì hơn.”

Andrew lại hít một hơi thật sâu, một tay xoắn vạt áo vest len của mình. “Tôi nghĩ việc này sẽ không gây ra điều gì tệ hại cả, rồi...” Anh ta ra hiệu cho họ bước vào căn hộ của mình.

Clive thả thước dây từ phía cửa vào đến chân tường phía trong. Việc này không hề khó khăn gì. Căn hộ của anh ta trông như một nơi dành cho các tu sĩ. “Tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ gặp anh ở nhà,” Clive nói. “Tôi cứ nghĩ là anh giờ này sẽ đang ở nhà thờ.”

“Tôi cũng ngạc nhiên rằng anh lại không ở nhà thờ của mình,” Andrew nói với một giọng tỉnh queo.

“Chúng tôi sẽ đến phục vụ thánh đường vào tối nay,” Clive nói. Anh ta kiểm tra lại số liệu trên thước dây một lần nữa và viết một vài con số vào cuốn sổ tay của mình.

Andrew cúi đầu về phía trước, rồi lại thêm một lần nữa. “Chúng tôi cũng có lễ thắp đèn vào tối nay,” anh ta nói. “Ở bên ngoài bờ biển Zuma.”

“Một chuyến đi khá xa đây,” Nate nói. “Mất bao lâu nhỉ, cũng phải đến bốn mươi phút lái xe phải không? Và vào một buổi đêm chủ nhật ư?”

“Cầu nguyện với những người anh em tốt thì cũng đáng mà,” Andrew nói. “Và âm thanh của sóng biển sẽ làm cho việc cầu nguyện được tiếp thêm sinh lực.”

“Mặc dù vậy, nhưng hẳn là rất lạnh phải không,” Nate nói với một nụ cười trên môi.

“Tôi chưa bao giờ để ý đến nó. Chúa làm chúng tôi ấm lên với sự hiện diện của ngài. Anh đang theo nhà thờ nào, Nate?”

Anh ta cảm thấy kẽ đất đang nứt ra dưới chân mình và còn cảm nhận được vài vết nứt khác ở gần đó. “Hiện tại tôi không đi nhà thờ,” anh ta nói. “ Tôi vẫn đang tìm kiếm một nơi nào đó kể từ khi chuyển về đây.”

“Hiệp hội của chúng tôi phải qua tuyển chọn, nhưng tôi rất hân hạnh được ủng hộ anh để trở thành thành viên nếu anh muốn.”

Anh ta cố gắng tìm một lý do an toàn. “Thật là tốt quá,” anh ta nói. “Tôi có thể nói chuyện này với anh sau được không?”

Đầu Andrew lại nghiêng qua nghiêng lại. “Giờ anh không hứng thú với nó sao?”

“Giờ thì tôi chưa biết gì về nó cả.”

Andrew có vẻ dè dặt với câu trả lời này, như thể chuyện này chưa từng xảy ra với anh ta vậy. “Tôi đoán là,” anh ta lên tiếng, “mặc dù đó là một giáo đường rất tuyệt vời, chúng tôi cũng có nhiều hoạt động rất thú vị có thể khiến mọi người cảm thấy đó không phải là các nghi lễ.”

“Chà,” Clive chen ngang, “tôi nghĩ tôi đã có đủ số liệu. Cám ơn Andrew. Chúng tôi sẽ không làm phiền anh thêm nữa.”

“Không vấn đề gì,” anh ta đáp. “Chúc một ngày tốt lành.”

Họ trở ra ngoài và đóng lại cánh cửa phía sau lưng mình lại. Hai người họ đi thẳng xuống căn hộ của Debbie và Clive. Debbie quyết định sẽ làm bữa tối sớm hơn cho tất cả mọi người.

Xela đi theo người phụ nữ này sau khi căn hộ của cô ta cũng được đo đạc xong xuôi, Debbie giao cho Xela công việc soạn bàn ăn. Trông Xela có vẻ coi công việc nội trợ giống như một địa ngục. Veek đứng sang một bên và đang bấm phím điện thoại. “Có đủ số liệu rồi chứ?” Cô ta cất tiếng hỏi khi hai người đàn ông vừa bước vào.

“Tôi nghĩ vậy, chúng ta sẽ cùng xem,” Nate nói. Anh ta liếc nhìn Debbie và những chiếc nồi chảo quanh bếp. “Chị không cần phải làm tất cả việc này đâu.”

Người phụ nữ ra hiệu cho anh ta. “Chúng tôi có một chiếc bàn ăn rất lớn và nó dường như chưa bao giờ có đủ khách để lấp đầy các chỗ trống cả. Không sao đâu.”

Clive đi qua họ để đến ngồi vào chiếc bàn. Anh ta lật mở cuốn sổ của mình và sao chép số liệu lên cuốn sổ kẻ ly. Các phép tính được phác thảo trên các gạch kẻ ngang của cuốn sổ trong khi họ chuyền suất spaghetti và nước sốt quanh bàn. Anh ta đứng dậy để rửa tay và quay lại kèm theo cái lắc đầu. “Chúng không có bất kì ý nghĩa gì hết.”

“Không đùa đấy chứ,” Xela lẩm bẩm. Cô ta chăm chú nhìn vào những vạch kẻ và những con số lộn xộn.

Anh ta lại lắc đầu. “Không, ý tôi là, việc này không có ý nghĩa gì cả.” Anh ta lật các trang giấy và giơ nó lên cho mọi người xem. “Okay,” anh ta nói, “toàn bộ các bức tường bên ngoài chỉ là tường gạch. Chúng có độ dày khoảng chín centimét tương ứng với tất cả các góc mà chúng ta đã đo đạc. Tôi có thể nói rằng đó là quy chuẩn chung cho cả tòa nhà.”

Anh ta vạch ra một đường thẳng trên cuốn sổ tay của mình. “Những bức tường phía bên trong thì lại khác. Chúng đều có độ dày từ ba mươi lăm phẩy năm tới sáu mươi sáu centimét, phụ thuộc vào mỗi bức tường.”

“Đó có phải là một điều bình thường cho một tòa nhà cổ thế này không?” Veek hỏi.

“Đối với ngôi nhà của người gốc Ấn xây thì có thể.

Không phải là không có manh mối gì như thế này. Còn nhiều thứ khác nữa.” Clive nhìn Nate phía bên kia bàn ăn. “Cậu đã đúng về các bố cục trong căn nhà này. Có điều gì đó rất lạ lùng đang diễn ra.”

“Tôi chắc chắn rằng những điều tôi đang nghi ngờ là đúng,” Nate nói trong khi cuộn sợi mì spaghetti vào chiếc dĩa đang cầm. “Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra thôi.”

Clive chỉ tay vào căn hộ của mình. “Bếp và phòng tắm của chúng tôi ở kia. Phòng tắm của Xela cũng nằm ngay phía trên, vì vậy chúng ta có chung vách. Vậy là bức tường này sẽ là chỗ của tất cả các đường ống nước. Hiểu chứ?”

Họ gật đầu.

“Mặc dù vậy, phòng tắm của em khác biệt so với của gia đình anh,” Xela nói khi miệng vẫn còn nhai nui nhồm nhoàm.

“Phải, nhưng từ góc nhìn xây dựng thì nó không có sự khác biệt mấy. Nó vẫn có đường ống nước và ống thải. Còn bên trong căn phòng được bố trí như thế nào thì không quan trọng. Điều quan trọng là những đường ống đó được bố trí ra vào một căn hộ như thế nào.”

“Okay.”

“Giờ thì, cái này mới là cái kì lạ này,” anh ta nói. “Bếp của Xela nằm về phía bức tường đối diện với căn hộ của cô ấy - tức là đối diện với bức tường phía trước của tòa nhà này. Giống như Veek. Mọi người sẽ nghĩ rằng quầy bếp của cô ấy sẽ nằm ở phía bức tường xa phía đằng tây, giống như căn hộ của Mandy và Andrew đang sử dụng ngay phía trên căn hộ Xela. Nhưng ngược lại, nó lại nằm ở đây,” anh ta chỉ vào bản vẽ tay của mình và ra hiệu về một góc xa của căn phòng, “nằm ở phía bức tường này. Và bếp của cô ấy nằm ở phía bức tường phía trước của tòa nhà.”

Nate nhìn qua bản vẽ. “Vậy là vấn đề ở đây là gì?” “Nó không hẳn là một vấn đề,” Clive nói, “nó chỉ kì lạ chút thôi. Cậu muốn giảm thiểu số lượng các bức tường chứa các đường ống nước trong đó. Theo cách đó, nếu có bất kì vấn đề gì xảy ra, thì cậu cũng không cần phải khoan đục quá nhiều lỗ để xử lý. Thêm vào đó, cậu sẽ không phải đi quá nhiều đường ống nước, việc này cũng sẽ giúp tiết kiệm chi phí. Và tất cả những đường ống thoát nước đều phải vừa vặn với các bức tường chung, tất cả các nhánh đường nước đều phải chung một đường ống chính.”

“Và đó là điều chúng ta không nhận thấy ở đây?” Veek hỏi.

Anh ta lắc đầu. “Theo những gì mà tôi có thể nhìn thấy, có một trong hai điều xảy ra ở đây. Một là, mỗi căn hộ đều có một hệ thống các đường ống nước được thiết lập riêng biệt chạy qua các bức tường. Có lẽ hai trong số các trường hợp là bởi vì các phòng tắm và bếp được bố trí quá xa nhau. Trong một tòa nhà cổ như thế này, điều đó có nghĩa là sẽ có nhiều kim loại nằm trong các bức tường hơn là gỗ.”

Nate nhìn về phía những bức tường ốp gỗ: “Thế còn trường hợp thứ hai thì sao?”

“Trường hợp thứ hai là có những bức tường chung vách, nhưng chúng được sắp đặt chéo nhau về phía trước và phía sau giữa các sàn tầng để tới được các các căn hộ khác nhau. Cái này giống với việc đi từ L.A đến New York với thời gian nghỉ giữa Tokyo và London. Đây chỉ là một trường hợp ngoại lệ.” Anh ta nhún vai. “Tôi đã từng làm một vài công việc liên quan tới đường ống nước. Không phải là quá nhiều, nhưng đây có lẽ là giải pháp đắt tiền và không hiệu quả nhất trong việc xây dựng một tòa nhà mà tôi có thể nghĩ đến. Nó giống như việc họ đã tạo ra hàng tấn không gian bên trong các bức tường, sau đó thiết lập các đường ống nước phức tạp hơn gấp hai đến ba lần so với cần thiết, vì vậy, họ hẳn phải có thứ gì đó để lấp vào các chỗ trống.”

Họ nhìn nhau.

“Hoặc,” Debbie nói, “họ tạo ra các không gian trong các bức tường vì một mục đích nào đó.”