← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22

Nếu chúng ta phá một bức tường và xem có gì bên trong đó thì sao?” Veek hỏi.

Nate lắc đầu. “Vậy cô sẽ giải thích với Oskar ra sao?” “Chúng ta sẽ không phải làm chuyện đó,” cô ta nói.

“Chúng ta sẽ giữ yên lặng, phá đổ một bức tường giữa hai căn hộ, không ai ở ngoài hành lang có thể biết được bất cứ chuyện gì đang diễn ra.”

“Không đơn giản vậy đâu,” Clive nói. Anh ta dùng một miếng bánh mì vét sạch chỗ nước sốt cuối cùng còn lại trên đĩa. “Chúng ta cần phải có cách để chặn tiếng ồn, thậm chí chúng ta phải làm việc này với một dụng cụ cầm tay. Và chúng ta cần có cách để tẩu tán tất cả những vụn gạch, thạch cao, gỗ... bất cứ thứ gì chúng ta đào ra từ đó.”

“Giả sử không có bất cứ điều gì kì lạ trong bức tường chúng ta lựa chọn thì sao?,” Nate nói.

“Thêm vào đó, cô sẽ cần phải có cách để giấu nhẹm dấu vết của nó nếu Oskar ghé qua vì một chuyện gì đó,” Xela thêm vào. “Rất khó để ông ấy không khỏi chú ý tới bức tường bị khuyết kia.”

“Bất cứ thứ gì rơi xuống nền gạch sẽ gây ra tiếng động,” Clive tiếp tục. “Một số các mảnh vụn có thể rơi xuống tầng hầm. Và chúng ta cần phải có vật liệu để xây lại nó trong khi phải qua được mắt Oskar.”

“Nếu không muốn nói rằng nơi này là một địa danh lịch sử,” Nate nói. “Tôi nghĩ ta có thể bị vào tù một thời gian vì đã phá hoại nó.”

“Thật ư?”

Anh ta nhún vai. “Tôi không biết. Mặc dù vậy, nghe có vẻ rất có khả năng này mà, phải chứ? Chết tiệt, nhưng hai căn hộ nào có thể cho phép chúng ta làm chuyện đó?” Anh ta nhìn quanh căn hộ theo phong cách nhà thờ của Clive và Debbie. “Trông có vẻ như chúng ta không thể đủ chi trả cho việc thay thế toàn bộ những vật liệu gỗ nếu chúng ta thực hiện việc này tại đây.” “Chắc chắn không,” Debbie nói.

Năm người họ ngồi quanh chiếc bàn ăn và nhìn nhau trong giây lát.

Veek giữ khoảng cách ngón cái và ngón tay của mình tạo thành một khe nhỏ tầm hai phẩy năm centimét. “Chúng ta có thể tạo ra một chiếc lỗ nhỏ và chiếu đèn vào đó.”

“Cô sẽ vẫn không thể trông thấy gì đâu,” Xela nói. “Trừ phi cô may mắn để đào trúng một điểm có thứ gì đó đáng ngờ.”

“Chúng ta có thể đặt một chiếc camera vào trong chiếc lỗ đó và xem xét xung quanh. Một sợi cáp quang chẳng hạn.”

“Giờ cô có vẻ tỏ ra hơi ngớ ngẩn rồi đấy,” Nate nói. Cô ta thở dài. “Tôi thấy hơi bực mình rồi đấy.” “Chà,” Clive lên tiếng, “có vẻ sẽ còn bực hơn nữa.

Tôi nhận được một cuộc gọi vào năm giờ sáng, yêu cầu ngày mai phải qua hãng phim Paramount và tôi không được phép đến trễ.”

“Còn sáu ngày nữa là anh ấy sẽ trở thành thành viên của hãng phim này,” Debbie thêm vào.

“Tuy vậy, nhưng điều này vẫn thật là tuyệt,” Clive nói. “Chúng ta sẽ làm được nhiều hơn vào cuối tuần tới chứ?”

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào Nate.

“Tôi không biết,” Nate nói. “Mặc dù vậy, chúng ta vẫn nên cẩn thận. Oskar sẽ không vui nếu ông ta nghĩ rằng chúng ta đang rình mò xung quanh ở những nơi mà chúng ta không dự định.”

“Nghe đáng yêu quá,” Debbie nói. “Rình mò xung quanh ư?”

Veek thở dài.

“Dù sao thì,” Debbie nói, “rất cám ơn vì mọi người đã tới đây, nhưng đã đến lúc mọi người phải về rồi, ông xã của tôi cần được đi ngủ sớm.”

“Chị chỉ gọi anh ấy là ông xã sao?” Xela vừa nhăn nhở cười vừa hỏi.

“Ừm, giờ thì ra khỏi đây thôi.”

“Em sẽ giúp chị dọn rửa,” Veek đề nghị. “Thôi về đi. Gặp lại sau nhé.”

Clive gật đầu chào Nate. “Cám ơn cậu nhé.” “Cám ơn anh chị,” Nate đáp lại.

“Cám ơn về bữa tối,” Xela nói.

Debbie ra ý đuổi khéo tất cả mọi người ra khỏi nhà với một nụ cười và đóng cửa lại.

“Tôi cũng nên đi thôi,” Xela nói với hai người còn lại. “Tôi phải đến lớp vào ngày mai.” Cô ta đi thẳng lên cầu thang. “Việc này thú vị đấy, hãy gọi tôi vào lần tới nhé.”

Veek đi thẳng xuống lối hành lang về phía căn hộ của mình. “Vậy,” cô ta lên tiếng, “chúng ta sẽ làm gì vào cuối tuần tới?”

Nate nhún vai. “Sao tất cả mọi người đều đặt câu hỏi này cho tôi?”

“Bởi vì anh là người khởi xướng mà.” “Hiếm có đấy.”

Cô ta ngước lên nhìn Nate. Ánh sáng trong hành lang đập vào mắt kính Veek, biến hai mắt kính trở thành hai vòng tròn màu trắng trên khuôn mặt. “Anh thích làm Fred hay Shaggy?”

“Gì cơ?”

“Nếu tôi là Velma, và Xela sẽ trở thành Daphne, thì anh sẽ là ai?”

“Tôi chưa từng nghĩ về chuyện đó. Tôi nghĩ tôi đã làm một bài trắc nghiệm nho nhỏ trên Facebook và kết quả là tôi là Scooby.”

“Scooby chỉ là lời giải đố,” cô ta nói. “Anh sẽ là người chỉ huy chuyện này hay là người làm theo yêu cầu của người khác và chỉ biết nhảy bổ vào công việc của mình?” “Chuyện đó có liên quan gì không?”

Cô ta nhún vai. “Tôi chỉ muốn biết vị trí của chúng ta trong chuyện này là như thế nào. Anh đưa Xela vào chuyện này và trao những nhiệm vụ này cho Clive khá nhanh chóng.”

“Điều đó làm cô khó chịu ư? Tôi không nghĩ rằng chuyện này chỉ là bí mật điều tra giữa hai chúng ta.”

Veek lắc đầu. “Không, chúng ta đều sống ở đây. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì nó cũng đều ảnh hưởng tới tất cả chúng ta.”

Anh ta gật đầu. “Clive có lẽ sẽ biết về xây dựng hơn là những gì tôi biết. Vì vậy, thật là ngu xuẩn nếu tôi không để anh ấy lo liệu vụ này.”

“Vậy là anh đang giao phó cho người khác ư?” Cô ta nói. “Có vẻ như đối với tôi, anh là nhân vật Fred.”

Anh ta lắc đầu. “Nếu bất cứ ai phải đứng đầu cho chuyện này, thì đó chính là cô. Cô là người đã khơi mào cho tất cả.”

“Đúng, chính tôi là người bắt đầu chuyện này, nhưng chỉ trong một tuần, anh đã khám phá ra được nhiều thứ hơn tôi làm trong gần một năm.”

“Tôi chỉ phát triển từ những thứ mà cô đã phát hiện ra mà thôi. Nhắc mới nhớ, tôi đã lên kế hoạch xem xét lại công việc của mình thêm chút nữa trước khi lên giường đi ngủ.”

“Ngày mai anh phải đi làm sao?”

“Thường thì là như vậy. Nhân viên tạm thời lâu năm nhất trong văn phòng mà.”

“Anh được hưởng phúc lợi gì không?” “Họ trả lương đúng thời hạn. Hết.” “Sao anh vẫn làm ở đó vậy?”

Nate nhún vai. “Chẳng còn nơi nào khác để đi. Không phải ngoài kia có hàng tấn công việc, và tôi cũng không có đủ tiền tiết kiệm trong ngân hàng để có thể sống qua ngày trong khi đi tìm một công việc mới.” Anh ta lại nhún vai. “Một điều gì đó tốt đẹp hơn sẽ đến thôi. Tôi chỉ là đang cố gắng để không nghĩ về nó.”

“Giờ anh lại nói chuyện như Shaggy rồi đấy.”

Anh ta mỉm cười. “Sao cũng được. Ngủ ngon nhé.” “Ngủ ngon.”

“Tôi sẽ ghé qua vào ngày mai hoặc thứ ba, chúng ta sẽ định hướng xem nên làm gì vào cuối tuần này.”

Anh ta đã đi được nửa đường tới khu sinh hoạt chung khi giọng cô ta kịp với tới nơi. “Fred luôn luôn đi cùng với Daphne,” cô ta nói. “Shaggy với Velma.” “Chắc chắn giờ thì đang gắn bó với Scooby.” “Gì cơ?”