CHƯƠNG 23
Ngày thứ hai, Nate dành ra đến nửa ngày làm việc để tìm kiếm trên website của Ban Quản lý Công trình Công cộng Los Angeles. Anh ta điền vào các mẫu đơn trực tuyến và viết một vài email. Trong khi làm công việc này, anh ta cũng nhập một vài dữ liệu và sắp xếp lại các bó thư tín trong các thùng thư mới nhất bị trả về, và vờ làm cho hai hoặc ba trong số các hòm thư đó trông như đã được xử lý xong.
Ngày thứ ba, anh ta đã vùi đầu vào những trang web và những trang chứa những bức ảnh cũ về Los Angeles.
Có hàng tá những bức ảnh cũ tông màu nâu đỏ được đăng trên các trang web bởi các nhóm lịch sử học và các hiệp hội bảo tồn. Anh ta kiểm tra từng bức hình một, tìm kiếm bất cứ hình ảnh nào trông giống những tòa nhà lân cận hoặc Kavach.
Nate nghĩ, khi anh đã mở ra đến tab thứ ba trăm thì Eddie đột ngột xuất hiện. Một cú nhấp chuột nhanh chóng đã đưa các cơ sở dữ liệu quay trở lại màn hình. Nate liếc nhìn kẻ “giám sát” như thể vừa mới nhận ra ông ta đang đứng đó. “Xin chào,” anh ta lên tiếng. “Có chuyện gì vậy?”
“Đừng đến đây vào ngày mai.”
Anne và Zack lén nhìn qua góc làm việc của mình. Bụng dạ Nate chợt chùng xuống. “Có vấn đề gì sao?”
Một bên khóe miệng của Eddie xoắn lại thành một biểu cảm không thể hiểu nổi và ông ta lắc đầu. “Công ty cần thêm tiền cho một dự án lớn. Nhưng do ngân sách eo hẹp, vì vậy họ muốn chúng ta đều phải cắt giảm chi phí.” Ông ta vỗ nhẹ vào đùi mình bằng cánh tay chắc nịch. “Tất cả mọi người ở đây đều phải cắt giảm giờ làm.”
Zack rên rỉ. Nate nghĩ về số dư còn lại trong ngân hàng vẫn đang còn “héo hon” của mình.
“Cắt giảm bao nhiêu?”
“Có lẽ là một ngày làm việc một tuần.”
Zack lại rên rỉ. 20% lương bị cắt giảm. “Trong bao lâu?” Anne hỏi.
“Năm hoặc sáu tuần, đầu tiên.” Eddie chùng một bên vai xuống, và tất cả mọi người đều hiểu điều đó có nghĩa là Tôi không có ý kiến gì.
Nate dùng ngón chân đá đá vào những cuộn tạp chí bị trả lại và những tập tờ rơi. “Chúng sẽ bị bỏ lại xa thật xa phía sau,” anh ta nói. “Tôi hiếm khi giữ nó làm của riêng.” Anh ta lại đá nhẹ nó một cái nữa, một trong những bó tạp chí lật lại và rơi vào một hố đen mà anh ta đã tạo ra ở giữa thùng giấy.
Eddie nhìn chằm chằm vào cuộn tạp chí. “Chà,” ông ta bắt đầu với một giọng nói đều đều, “Anh đã là người đi sau rồi. Cuộn thư tín đó đã được trả về từ hôm thứ tư tuần trước, phải không?”
Nate nghiến chặt quai hàm mình. Phần tồi tệ nhất của bài lên lớp đang thăng hoa là đây, nó có lẽ thật xứng đáng. Anh ta đã gần như hoàn thành tất cả các công việc vào vài ngày trước.
Và Nate đã bị sốc bởi cái giọng điệu đều đều vô cảm của Eddie, đặc điểm khiến anh ta nhớ tới người hàng xóm của mình, Andrew, người đàn ông mộ đạo, sống đối diện với căn hộ của Tim, giữa căn hộ của cô nàng Mandy nhút nhát và cánh cửa căn hộ số 23 bí ẩn, và giờ đây, nó cũng không còn bí ẩn nữa. Nó chỉ là phần trần của căn phòng mang phong cách nhà thờ ngay giữa một tòa nhà chung cư không nằm trong lưới điện của thành phố L.A.
Eddie không nói gì thêm nữa. Ông ta đã im lặng trong vài phút. Tâm trí Nate đang dần quay trở lại với thực tại và anh ta có thể cảm giác được quai hàm người đàn ông kia đang nghiến chặt lại vì đã không nhận được sự phản ứng kịp thời từ anh ta.
“Xin lỗi,” anh ta nói, “tâm trí đôi hơi lơ đễnh chút. Chỉ là hơi lo lắng về tình hình tài chính của tôi khi mất đi một ngày công. Ông đã nói gì nhỉ?”
Người đàn ông to béo lại khoác lên gương mặt mình một cái nhìn rỗng tuếch. Ông ta nhìn chằm chằm vào Nate trong giây lát, và Nate đang tự hỏi rằng liệu mình có nên lảng tránh cái nhìn đó của ông ta. Đó cũng không phải là lần đầu tiên anh ta làm như vậy.
Eddie quay trở lại với thực tại. “Vì sao anh lại nghĩ rằng anh đã bị tụt lại đằng sau?”
“Chà, tôi không hề tụt lại xa đến vậy.”
“Tôi chắc chắn rằng giờ anh đã hoàn thành xong chúng rồi chứ. Mớ công việc này thường khiến anh chỉ mất đến một hoặc hai ngày để giải quyết thôi.”
Nate thở dài. “Tôi chưa bao giờ hoàn thành xong nó chỉ trong hai ngày, Eddie. Lần tôi xử lý nhanh nhất là ba ngày, và lý do ở chỗ chúng toàn là tạp chí.”
“Anh có chắc không?”
“Chắc.”
“Tôi lại khá chắc rằng anh chỉ xử lý mất có một hoặc hai ngày thôi.”
“Chưa bao giờ.”
Ngay trong lời căn vặn của mình, Eddie đã đặt ngay một câu hỏi lên bộ mặt của ông ta, như thể ông ta coi chính mình là nạn nhân của một vụ có mưu đồ bất lương. Nate nhìn thấy nó không dưới một lần mỗi tháng. Thậm chí, anh ta còn trông thấy nó ở quầy pizza dưới tầng.
Eddie luôn không tin rằng họ phục vụ ông ta bằng đồ uống coca-cola, mà thay vào đó là pepsi.
“Dù sao thì,” Eddie nói, “hãy nghỉ ngơi vào ngày mai, Nate. Anh có muốn ngày thứ tư nào của mình cũng là ngày nghỉ không?”
“Tôi không nghĩ là tôi có thể thay đổi nó thành ngày thứ hai hoặc thứ sáu.”
Eddie khịt mũi. “Ừm,” ông ta nói, “cũng giống như việc chúng tôi sẽ cho anh một tháng ba ngày nghỉ cuối tuần vậy.”