CHƯƠNG 24
Nate tỉnh dậy vào buổi sáng ngày thứ tư mà không có việc gì để làm.
Anh ta đang có ý định sẽ khám phá tòa nhà thêm chút nữa, nhưng lại dập tắt ý nghĩ đó một cách nhanh chóng. Những người lau dọn tòa nhà đã đến. Họ quét và lau các dãy hành lang, lau phòng sinh hoạt chung, và quét bụi ở các góc của tòa nhà. Oskar đi đi lại lại từ tầng này qua tầng khác rồi lại quay trở lại, kiểm tra từng nhóm công nhân vệ sinh.
Nate cân nhắc đến việc tiếp tục nghiên cứu các bức ảnh trên mạng, nhưng lại quyết định đi tản bộ. Có vẻ nếu như dùng toàn bộ ngày nghỉ này để dán mắt vào màn hình máy tính thì thật là sai lầm. Anh ta lấy ra đôi giày thể thao xịn nhất của mình, đi thẳng ra lối cổng trước, và đi bộ về hướng bắc.
Hầu hết các kiến trúc của các tòa nhà lân cận đều từ những năm 60 hoặc 70 của thế kỷ trước - với những tòa nhà chung cư rộng rãi được xây rất thấp và ban công dài, tất cả đều tập trung xung quanh một khoảng sân phía trước. Điều này khiến anh ta hiểu rõ hơn về độ tuổi của tòa nhà Kavach. Nate quay lại và đi giật lùi về phía sau vài bước. Anh ta đã đi hơi xa so với tòa nhà mình ở, nhưng khi cúi người về phía đường cái, tòa nhà hiện ngay trước mắt anh ta. Nếu Nate có một cặp ống nhòm, anh ta đã có thể nhìn thẳng vào cửa sổ phòng mình, hoặc Tim. Anh ta thậm chí còn có thể nhìn thấy khung cửa sổ màu đen của căn hộ số 14 đang lộ ra ngay trước căn hộ Victorian bên cạnh.
Anh ta quay lại và trông thấy một người đàn ông phía bên kia đường đang cầm một chiếc ống nhòm cao cấp. Nate đang tự hỏi liệu có nên mượn chiếc ống nhòm này không, thì một điều gì đó chợt lóe lên trong tâm trí anh ta. Người đàn ông kia đang dựa vào một chiếc Taurus màu xanh lá.
Anh ta đang chĩa chiếc ống nhòm vào chính tòa nhà Nate đang sống, Kavach.
Miệng của Nate đã phản ứng trước khi bộ não kịp hoạt động. “Ê,” anh ta gọi với sang. “Anh đang làm gì vậy?”
Chiếc ống nhòm được hạ xuống và người đàn ông lạ mặt nhìn Nate. Biểu hiện của anh ta giống như cái nhìn rỗng tuếch của Eddie, ngoại trừ ánh nhìn ấy còn có ý nghĩa khác, này anh bạn trẻ, đừng-có-động-vào-tôi. Người đàn ông kia ném chiếc ống nhòm qua cửa kính ô tô đang mở và nhìn chằm chằm anh ta một lúc.
Nate lùi lại một bước.
Người đàn ông mở cửa xe, nhảy lên chỗ ngồi phía sau bánh lái, và lên động cơ. Đó là một hành động trơn tru đến kinh ngạc, như thể anh ta đã luyện tập nhảy vào xe mình bốn giờ đồng hồ mỗi ngày. Chiếc Taurus lùi ra khỏi vị trí đỗ và chạy đi mất. Khi đến ngã tư, nó quẹo về hướng đông và hướng thẳng lên đường cao tốc.
Nate đứng trân trân nhìn gã đàn ông đó biến đi trước mắt. Hoặc là anh ta đã rất đen đủi vì một mảnh ghép đã biến mất theo chân gã, hoặc là anh ta đã rất may mắn vì người đàn ông lạ mặt đó đã lái xe đi mà không hề gây hấn. Nate cũng không chắc là nên theo chiều hướng nào. Anh ta đi bộ tới đoạn cuối của tòa nhà và nhìn về phía đông. Không có bóng dáng của chiếc Taurus màu xanh lá nữa.
Qua một vài tòa nhà nữa, anh ta đang đứng dưới một cây cầu vượt và con đường cao tốc Hollywood đang hoạt động rầm rầm trên đầu. Trông nó đặc biệt sạch sẽ ngoài những bãi phân bồ câu tung tóe xung quanh. Anh ta tiếp tục đi về hướng bắc trên đường Kenmore trong khi các phương tiện tấp nập qua lại. Có một vài lần anh ta đã chạy xe vòng quanh khu vực này để tìm chỗ đỗ và để ý thấy rằng những khu nhà lân cận có rất nhiều những con đường kì lạ không hề thẳng hàng.
Nửa giờ đi bộ đã dẫn anh ta đến một nơi nào đó thuộc Vermont. Nate nhận ra một cửa hàng McDonalds mà anh ta đã ghé qua một hoặc hai lần, Học viện Braille, và cửa ngõ dẫn vào trường đại học Los Angeles. Đi bộ thêm vài dãy nhà nữa, anh ta trông thấy một cửa hàng cà phê nhỏ với những ô cửa kính rộng và và mái hiên đã bạc màu. Nate quyết định đây là nơi dừng chân như bất kì cửa hàng nào khác. Anh ta cân nhắc những đồng tiền còn lại trong ví mình, cân đối tài chính một cách tằn tiện nhất, và cả cái tin dữ mà anh ta vừa nhận được vào ngày hôm trước. Cuối cùng, một tách cà phê và một chiếc bánh muffin cũng không đến nỗi có thể giết chết anh ta, đặc biệt là nếu Nate coi nó là bữa trưa.
Giá cả ở đây rẻ hơn so với Starbucks, điều này giúp anh ta xoa dịu phần nào nỗi đau của mình khi đành lòng phải chia tay với tờ 5 đô cuối cùng của mình. Cà phê khá ngon, chiếc bánh có vẻ hơi ngọt, và anh ta ngồi vào một chiếc ghế dài ngay dưới ô cửa sổ với một tờ báo TIMES ra từ ba tuần trước, bị vứt chỏng chơ trên một chiếc bàn gần đó. Nate đọc qua một bài viết về một sự nổi lên những nhóm dự đoán kết thúc của thế giới bắt nguồn từ năm 2012. Có một tiêu điểm nhắc đến những dự báo của ngày 21 tháng 5 năm ngoái, sự cố Y2K vào năm 2000, và sự giống nhau của các giáo phái đã nổi lên trong những năm cuối của thế kỷ XIX, dự đoán sự kết thúc của những năm 1900. Và thậm chí còn có một đoạn nói về các dự đoán Rapture 23* nguyên văn từ William Miller vào năm 1844.
23* Dựa theo Kinh Thánh, nhiều tín đồ Kitô giáo tin tưởng và giảng dạy về một tương lai tại thời điểm thời gian kết thúc, khi tất cả những tín đồ vẫn còn sống trước khi thế giới bị hủy diệt sẽ được Thiên Chúa đưa lên Thiên đàng. Thuật ngữ mô tả sự kiện này là “Rapture“.
Anh ta đã ăn hết chiếc bánh muffin, gói ghém lại chiếc túi giấy đựng bánh, và quẳng nó trên bàn. Nate ngắm nghía xung quanh, và trở lại với bài báo về ngày tận thế. Sau đó, tâm trí Nate đã tiếp nhận những gì mà anh ta đang trông thấy.
Toni, người phụ nữ thuộc công ty môi giới cho thuê nhà, đang đứng xếp hàng ở đằng kia. Bộ đồ sang trọng của cô ta đã biến mất, thay vào đó là một chiếc áo ba lỗ sát nách và chiếc quần soóc khoe chân. Trên vai là một chiếc ba lô và một cuốn vở đang được mở ra trên một tay.
“Toni?” Anh ta gọi với tên cô ta.
Cô ta vẫn tiếp tục chúi mắt vào đọc.
Anh ta đứng hẳn dậy và tăng tông giọng của mình lên một quãng.
“Toni?”
Một vài người nhìn lại. Cô ta là người cuối cùng trong số họ. Một sự quan tâm nửa vời đong đầy trong đôi mắt Toni, tiếp sau đó là sự bối rối. Và rồi, chỉ trong một khoảnh khắc, nó đã biến thành sự hoảng loạn. Cô ta liếc nhìn quanh quán cà phê như một con thú bị dồn vào chân tường. Sau đó, nụ cười giết người trở lại trên khuôn mặt cô ta.
Nate đứng dậy và ra chỗ cô ta đứng. Toni nhìn lại phía sau, gấp cuốn vở và nhét nó vào chiếc ba lô, rồi quay qua chỗ anh ta. “Xin chào,” cô ta lên tiếng. “Rất vui được gặp anh ở đây.”
“Vâng,” anh ta nói. “Có lẽ là do may mắn. Cô có rảnh chút nào không?”
“Ừmmmm... chắc chắn rồi.”
Anh ta liếc nhìn bộ trang phục mình đang mặc. “Hôm nay cô được nghỉ hay là như thế nào? Tôi có thể nói chuyện với cô sau.”
Toni lắc đầu. “Không, không vấn đề gì, tôi chỉ...” Giọng nói của cô ta rơi xuống một vài decibel 24* . “Tôi không mang theo thứ gì cả. Tôi có thể mặc tạm một bộ đồ nào đó nếu anh cho là ok.”
24* Decibel: Đơn vị đo tiếng ồn.
“Xin lỗi, nhưng mà sao cơ?”
“Hoặc tôi chỉ cần năm phút thôi,” cô ta nói. “Tôi có thể chạy về nhà, lấy đồ và mặc một bộ quần áo nào đó chỉn chu hơn. Lúc đó tôi nghĩ tôi đã sẵn sàng để đi với anh.” Cô ta nở một nụ cười chân thành, một nụ cười mờ nhạt và ra hiệu vào bộ trang phục đang mặc trên người mình.
Anh ta cau mày. “Tôi nghĩ cô đang nhầm lẫn tôi với một người nào đó khác phải không. Tôi là Nate Tucker. Cô cho tôi thuê một căn hộ ở tòa nhà trên đường Kenmore khoảng hai tháng trước.”
“Không,” cô ta lắc đầu, giọng vẫn lí nhí. “Tôi chỉ... tôi chỉ nghĩ tất cả mọi chuyện đều được cho là vẫn tiếp diễn ở nơi đó. Tôi không chuẩn bị sẵn sàng cho việc này.”
“Chuẩn bị ư?”
“Bình thường tôi cũng dành thời gian để giải quyết những chuyện này, anh biết đấy.” Đầu cô ta nhún nhún từ bên này qua bên kia. Trông cô ta rất trẻ trung với những bộ đồ quần áo như thế này.
“Ý tôi là, tôi không phải là người nguyên tắc, nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh có một chút thời gian để sắp đặt những chuyện trong đầu mình vào đúng vị trí của nó.”
Nate nhăn mày. “Cô đang nói cái gì vậy?”
Toni nhìn chằm chằm vào mắt anh ta. “Anh không ở đây để tìm thêm thông tin đấy chứ?”
“Chà, đại loại là,” anh ta nói. “Tôi đang hy vọng cô biết một chút thông tin gì đó về lịch sử của tòa nhà tôi đang ở.”
Cô ta thở dài và lại nhìn xung quanh một lần nữa. “Việc này không nằm trong kế hoạch của anh đúng không?”
Anh ta lắc đầu. “Tôi chỉ đang giết thời gian và nhìn thấy cô đang xếp hàng ở đây thôi. Tôi có một vài câu hỏi về tòa nhà chung cư và...”
Họ gọi một cái tên nào đó và Toni giơ tay mình lên. Nhân viên bán hàng trao cho cô ta một cốc cà phê cỡ đại. “Không, ý tôi là, việc này không hề nằm trong lịch trình.” Cô ta nói. “Anh đã không hề nói trước với tôi rằng sẽ đến gặp tôi phải chứ.”
“Xem này,” Nate lên tiếng, “Tôi đang cảm thấy khó hiểu ở đây. Liệu chúng ta có đang cùng nói về một chủ đề không?”
Toni gật đầu. “Tòa nhà chung cư, phải.” Họ ngồi vào một chiếc bàn và cô ta ném một cái nhìn khác về phía cửa. “Nghe này, đây thực sự là một cuộc biểu diễn sự ngọt ngào đối với tôi, vì vậy, anh phải hứa với tôi rằng anh sẽ không làm loạn nó lên. Nếu tôi bị sa thải vì điều này, tôi sẽ đá đít anh đó, rõ chứ?”
“Tôi sẽ không làm thế đâu, tôi thề.”
Cô ta lắc đầu. “Tên tôi là Kathy. Tôi là một sinh viên nghệ thuật sân khấu.” Cô ta chĩa chiếc cốc của mình về phía một ngôi trường phía bên kia đường.
Nate cảm thấy mắt của mình đang bị co giật. “Một cái gì?”
“Một diễn viên. Dù sao thì tôi cũng đang trong quá trình cố gắng. Mặc dù vậy, hợp đồng biểu diễn với vai quản lý viên của Locke vẫn là điều tuyệt vời nhất mà tôi đã từng có.”
“Vậy là...” Anh ta nhắm mắt trong giây lát. “Vậy là công ty đã thuê cô để đóng giả làm một trong những người quản lý của mình ư?”
Toni - và cũng là Kathy lại lắc đầu, chiếc ba lô của cô ta lắc đi lắc lại. “Không, anh không hiểu gì à. Không có công ty nào hết.”
Cô ta lôi ra một chiếc điện thoại di động cao cấp rất đẹp từ trong ba lô của mình ra.
“Đây là số mà anh đã gọi. Nó có chế độ làm tăng tiếng ồn vì vậy anh không thể nói chuyện nếu tôi đang ở ngoài đường hoặc trong một đại sảnh hoặc một nơi nào đó tương tự. Nó có chức năng làm cho âm thanh nghe như tôi đang trong một văn phòng hoặc một nơi nào đó. Tôi sẽ nhận được một văn bản, thông báo với mình nếu một ai đó qua được vòng kiểm tra thông tin cá nhân hay không, và tôi có thể thực hiện các liên lạc với họ sau đó.” Cô ta trao cho Nate chiếc điện thoại.
Nó có một màn hình màu xanh dương đậm, với chế độ cảm ứng giúp nổi lên các bàn phím ảo. Nate chưa bao giờ sở hữu một chiếc điện thoại với quá nhiều tính năng như vậy, nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian để anh ta có thể tìm ra các ứng dụng cơ bản. Nate chạm vào màn hình chuyển từ chế độ Tin nhắn sang thư mục Hộp thư. Chỉ có ba tin nhắn, thời gian từ khoảng mười một tháng trước.
Tất cả chúng đều từ địa chỉ:
Caller ID Unavailable 25*
25* Caller ID Unavailable: Địa chỉ từ người gọi giấu tên.
Tin nhắn ở giữa có thời gian từ ngày 15 tháng 4. Anh ta nhớ cái ngày đó. Anh ta nhớ rằng mình đã nhận cuộc gọi này ở nơi làm việc.
Nate nhấn vào màn hình và hiện ra toàn bộ phần tin nhắn.
Nate Tucker đã được chấp nhận thuê phòng số 28
Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, ngước nhìn cô ta và trả lại nó. “Cô có thể bắt đầu kể lại được không? Từ đầu ấy? Hãy kể cho tôi mọi chuyện.”
Cô ta gật đầu. “Okay, cứ hai năm một lần, có ai đó đăng một bài quảng cáo trong tờ tạp chí của trường đại học cho một vị trí công việc làm diễn viên. Chuyện này giống như một truyền thuyết đối với một trường đại học ở thành phố hay tương tự như vậy tại thời điểm đó. Anh sẽ đóng vai làm một người quản lý cho một công ty bất động sản. Họ sẽ cung cấp cho anh toàn bộ các đạo cụ, đủ thông tin để trả lời các câu hỏi, rồi anh sẽ diễn các màn ứng khẩu với mọi người ở khu nhà đó.”
“Ai? Ai đã thuê cô?”
Toni - mà giờ là Kathy nhún vai. “Tôi không biết. Anh gửi đến bảng thông tin của mình, một phát ăn ngay, và họ chỉ chọn từ đó thôi.”
“Ai trả tiền cho cô?”
Một cái nhún vai khác. “Tất cả đều được thực hiện qua PayPal. Một khoản lớn một tháng. Đôi khi tôi còn chả phải làm bất cứ việc gì. Thậm chí anh là người đầu tiên tôi dẫn vào căn hộ trong vòng ba tháng làm việc.”
Anh ta tung hứng tất cả mọi suy nghĩ trong đầu mình. “Không có điều gì khiến cô cảm thấy kì lạ ư?”
“Đây là L.A,” cô ta nói. “Đây không phải là công việc làm diễn viên lạ lùng nhất mà tôi từng làm. Một lần tôi đã phải hóa trang toàn thân giống như một loài động vật, ví dụ như đóng vai một con mèo, và họ muốn tôi...”
Anh ta vẫy tay ra hiệu để cô ta dừng lại. “Xin lỗi,” anh ta nói, “điều này rất quan trọng. Có chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Trong tòa nhà anh đang sống ư? Không phải là nó rất hiển nhiên sao?”
Anh ta lắc đầu.
“Nó giống như một chương trình thực tế như Big Brother hay tương tự như vậy,” cô ta nói. “Có thể sẽ có camera treo ở khắp nơi. Họ đang quay phim về anh và làm một chương trình về nó.”
“Quay phim chúng tôi đang làm cái gì cơ?”
“Bất cứ điều gì. Sex, thay đồ, tất cả mọi thứ làm họ mãn nhãn.”
Anh ta lắc đầu. “Tôi chả hiểu gì hết. Khi làm những chương trình đó, họ đã khuấy đảo tất cả mọi thứ. Họ để cho mọi người đối đầu với nhau, tạo ra những trận xung đột giả tạo, những chuyện vớ vẩn như vậy ư. Tôi không nghĩ tôi đã gặp được một nửa số người sống trong tòa nhà đó.”
Cô ta lại nhún vai và nhấp một ngụm cà phê.
“Bên cạnh đó,” anh ta nói, “Chẳng phải là họ nên mời chúng tôi ký vào một cái gì đó trước khi họ có thể thực hiện bất cứ việc gì ư? Hình thức phát hành cho việc sử dụng những tư liệu thu được trong chương trình này hoặc bất cứ thứ gì như thế, đúng chứ? Và đã bao giờ cô nghe về một chương trình truyền hình tương tự như thế chưa?”
“Tôi nghĩ rằng nó chưa được phát sóng. Họ phải chờ cho đến khi có đủ cảnh quay hoặc cái gì đó.”
Anh ta liếc nhìn vào chiếc điện thoại. “Thậm chí người ta phải chuẩn bị nó trong rất nhiều năm trước khi cô có thể bắt đầu. Cô nghĩ họ cần đến bao nhiêu cảnh quay trong vụ này?”
Kathy nhớm ngồi lại trên ghế. “Có lẽ chương trình này là của BBC hoặc đài Australia hoặc đâu đó.”
Rõ ràng là cô ta chưa bao giờ nghĩ quá nhiều về chuyện này cả. Nate băn khoăn liệu phản ứng này của cô ta có chủ ý hay không. Anh ta đã từng gặp một vài kẻ bất tài nhưng lại muốn trở thành diễn viên kể từ khi chuyển đến sống ở Los Angeles. Anh ta cũng đã gặp khá nhiều người chỉ biết gí cái đầu của mình xuống cho người ta xử mà không hề hỏi lý do.
“Cô có thể giúp tôi một việc được không?” Anh ta hỏi. Cô ta bắt tréo chân. “Có thể. Cũng còn tùy.”
“Cô nói rằng họ có gửi cho cô một vài thông tin cơ bản về tòa nhà phải không?”
Cô ta gật đầu. “Ô, tất nhiên là có. Nó nằm trong tài liệu trên iPad, dài khoảng ba mươi đến bốn mươi chương.”
“Cô có thể gửi chúng cho tôi được không? Có một vài thứ đang diễn ra ở nơi đó, và nó không giống như một chương trình truyền hình. Một vài người trong chúng tôi đang cố gắng tìm ra nó là gì.”
Kathy chau mày. “Tôi không muốn đánh mất hợp đồng biểu diễn này.”
“Cô sẽ không mất nó đâu, tôi hứa. Chỉ là gửi qua email cho tôi những tài liệu đó. Nó chỉ là thông tin chung thôi mà, phải chứ?”
“Tôi nghĩ vậy.”
Anh ta lấy ra một cây bút và viết vội địa chỉ email của mình lên tờ giấy ăn. “Chỉ cần bịa ra một vài lý do vì sao cô lại phải gửi nó cho tôi. Hầu hết các nơi cho thuê đều giữ các tài liệu về tài sản của mình, phải chứ? Cô chỉ cần phải nghĩ ra một lý do hợp lý nhất là được.”
Nate đẩy tờ giấy ăn trên bàn về phía cô ta. Kathy nhìn chằm chằm vào nó một lúc rồi lên tiếng. “Được rồi,” Cô ta nói. “Nhưng tôi thề, nếu anh làm loạn vụ này lên tôi sẽ giết anh đấy. Và tôi biết anh đang sống ở đâu.”