← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

Ngày thứ năm, Nate quay trở lại văn phòng và tập trung vào việc tận dụng ba ngày liên tiếp anh ta không hề ngó ngàng tới công việc của mình. Một thùng thư tín bị trả lại vào ngày nghỉ và anh ta đoán phải có gần hai ngàn tên và địa chỉ phải nhập dữ liệu ngay bây giờ. Anh ta kiểm tra hòm thư của mình mỗi tiếng, nhưng không có tin tức gì từ Kathy, người đã từng biết đến là Toni kia.

Vào cuối ngày, Anne dựa vào vách ngăn chỗ bàn làm việc của anh ta. “Tối nay đi uống không,” cô ta rủ. “Ngay quán The Cat and the Fiddle thôi.”

Anh ta lắc đầu. “Tôi muốn lắm,” Nate nói, “nhưng trong tương lai tôi sẽ không ghé qua bất kì một chỗ nào đâu, nhất lại là đến những nơi đắt đỏ như thế.”

Cô ta gật đầu. “Đây là toàn bộ lý do. Anh chàng biên tập viên Dave đã mời tất cả chúng ta một chầu vì đã trúng thầu vòng đầu tiên. Đây là cách mà anh ta nói lời xin lỗi.”

“Dave không phải là người chịu trách nhiệm trong việc này.”

“Vâng, nhưng đó là vì anh là một người tốt.”

Anh ta nhìn vào màn hình máy tính. Hộp thư đến của Nate vẫn hoàn toàn trống không. Anh ta chụp ảnh lại các khoảng trống đỗ xe trong các vùng lân cận sau mỗi giờ.

“Tôi không biết nữa,” anh ta nói. “Tôi vẫn còn cảm thấy rất ngột ngạt với chế độ cắt giảm giờ làm. Thêm vào đó, tôi cũng đang làm một vài dự án tại nhà.”

Anne nhún vai. “Nó hoàn toàn miễn phí mà. Tôi nghĩ rằng anh cũng muốn biết chuyện này.” Cô ta trượt ghế qua chỗ anh ta ngồi và tiến thẳng ra phía cửa.

Cặp hông của cô ta như đang dùng dằng đấu tranh cho việc nên đi hay ở.

Tất nhiên, mọi chuyện diễn ra như những cuộc tụ tập khác. Nate nán lại một chút để trò chuyện với Dave và Zack. Anh ta tán tỉnh Anne mặc dù cả hai đều biết cô ta không hợp với Nate. Anh ta lắng nghe Jimmy, nhân viên tập sự, giải thích về việc cậu ta sẽ làm gì để mở rộng và thay đổi Hollywood và có thể cai được game. Tay phóng viên cũng ở đó, không cặp kè với Cô bạn gái nóng bỏng tóc đỏ của mình như mọi khi, hắn đang nói chuyện với Dave và một biên tập viên khác, một người mà Nate không bao giờ có thể nhớ nổi tên.

Khi thứ đồ uống miễn phí cuối cùng của mình đã cạn, Nate cân nhắc xem có nên làm thêm một ly nữa không. Mặc dù, còn bốn chai bia đang nằm trong tủ lạnh ở nhà, và chiếc ví của anh ta đã xẹp lép. Sau mười phút trôi qua, anh ta đã nằm dài trên ghế và không còn nói chuyện với bất cứ ai, những câu chuyện vẫn tiếp tục diễn ra xung quanh. Thêm vào đó, suy nghĩ về ngôi nhà của mình đã nhắc nhở anh ta về việc Veek vẫn chưa hề biết cô diễn viên Kathy kia.

Anh ta đứng dậy, nói lời cám ơn với Dave, và chào tạm biệt một vài người, rồi đi thẳng tới chiếc xe của mình. Đã đủ muộn để anh ta chỉ phải nằm ở cuối những dòng xe trong giờ cao điểm. Chỉ trong thời gian mười phút kỷ lục, Nate đã tìm được một chỗ để xe chỉ cách nơi ở có một dãy nhà.

Nate đi tắt qua khu vực để xe để đến cửa hàng bán đồ uống thì một dáng người quen thuộc xuất hiện. Oskar đang cầm một chiếc túi ni lông vắt vẻo trên cổ tay. Chúng gần như bị kéo lê trên mặt đất. Khuôn mặt của ông ta xịu xuống, một trạng thái biểu cảm mà Nate có lẽ đã quá quen thuộc. Cái nhìn của một người cam chịu vị trí của mình trong cuộc sống và ngừng phấn đấu cho bất cứ điều gì khác.

“Xin chào, Oskar,” anh ta gọi.

Người đàn ông ngước lên. Phải mất một lúc, ông ta mới nhận ra Nate. Sau đó, đôi môi ông ta cong lên tạo thành một nụ cười mỉm. “Anh Tucker,” ông ta đáp lại. “Thứ lỗi cho tôi vì đã không chào anh sớm hơn. Đầu óc tôi đang tản mạn ở đâu đó.”

“Không sao,” anh ta nói. “Ông thế nào rồi?”

Oskar chờ cho Nate tiến tới chỗ mình và cùng đi song song trên đường. “Tôi ổn, cám ơn anh. Anh đã phát hiện thêm con chuột nào chưa?”

Nate vừa mới chợt nhớ ra câu chuyện cũ trước khi anh ta nhíu mày. “Chỉ có một con thôi,” anh ta nói. “Ông đã nói đúng. Đó hẳn phải là một sự may mắn.”

Người đàn ông lớn tuổi gật đầu kiên định. “Tòa nhà Kavach sẽ không cho phép bất kì một con chuột nào có thể lọt vào giữa những bức tường của nó,” ông ta nói.

“Xin lỗi, sao cơ ạ?”

“Nơi đó quá tôn nghiêm để có thể tiếp nhận lũ động vật gây hại này.” Ông ta cố gắng nâng cao một cánh tay đang xách những thứ đồ lỉnh kỉnh kia để chạm vào chiếc nút đèn giao thông cho người đi bộ. Nate rướn người lên phía trước ông ta rồi nhấn vào chiếc nút to màu vàng. “Đó là một nơi rất tuyệt. Tôi rất hài lòng khi sống ở đó với những người hàng xóm tốt bụng.”

Chiếc bàn tay tín hiệu màu đỏ sáng rực rỡ chuyển thành tín hiệu người đi đường màu trắng đang trong tư thế bước đi.

Họ băng qua con đường Kenmore và đi thẳng về phía tòa nhà mình ở.

“Tiện thể,” Nate nói, “tôi muốn hỏi một chuyện, địa chỉ văn phòng chính nằm ở đâu vậy?”

Oskar đột ngột dừng lại. “Cái gì cơ?”

“Văn phòng quản lý của tòa nhà - Văn phòng Quản lý Locke nằm ở đâu?”

Người đàn ông lớn tuổi lắc đầu. “Đừng có phí thời gian với chuyện này. Nếu anh cần bất cứ điều gì, hãy nói với tôi.”

“Tôi không muốn làm phiền ông.”

“Đây không phải là làm phiền. Đó là công việc của tôi. Tôi rất sẵn lòng.”

“Mặc dù vậy,” Nate nói. “Tôi vẫn muốn biết thông tin này từ ông. Chỉ là để tôi ghi nhớ và làm mấy việc linh tinh thôi.”

Oskar nhìn chằm chằm vào anh ta trong giây lát.

“Điều này có nghĩa là như thế nào hả anh Tucker?”

Nate giả vờ ngây ngô. Anh ta không chắc liệu rằng Oskar có đang đảm nhiệm một công việc ở đó hay không. “Nghĩa là sao ư?” Anh ta nhắc lại. “Nó chẳng nghĩa là gì cả.”

“Anh có ý kiến gì về việc tôi điều hành công việc ở đây sao?”

“Không. Không, tất nhiên là không rồi.” “Vì sao anh lại muốn qua mặt tôi?”

“Tôi không hề muốn qua mặt ông,” Nate nói. “Đơn giản, tôi chỉ là muốn biết văn phòng đại diện nằm ở đâu thôi. Nó nằm trong tiểu bang này hay ở đâu?”

Trán Oskar nhăn lại. “Sao anh lại nói như vậy?” “Tôi đã nói gì cơ?”

“Vì sao anh lại hỏi liệu văn phòng có nằm trong tiểu bang hay không?”

“À, bởi vì ông đang tỏ ra rất khó khăn trong việc đưa ra điện chỉ của nó. Nên tôi nghĩ nó chắc hẳn phải nằm cách đây rất xa.”

Ông ta cân nhắc một lúc rồi nói. “Phải, phải,” ông ta nói. “Xin tha lỗi cho tôi vì đã quá đa nghi. Sau khi làm việc ở đây đã quá lâu, tôi sợ khi nghĩ đến lúc bị mất đi công việc này. Tôi cảm thấy rất thoải mái với nó.” Ông ta nghiêng đầu ra hiệu và tiếp tục sải bước lên sườn đồi trở về tòa nhà.

Nate tụt lại đằng sau ông ta vài bước. “Thế còn về... Tên cô ta là gì nhỉ? Toni? Cô ta làm việc cho ai, nếu công ty quản lý không hề có văn phòng đại diện ở đây?”

Oskar liếc một cái nhìn giả tạo qua một bên vai. “Anh muốn biết sự thực sao?”

“Vâng, tất nhiên rồi.”

“Cô ta làm việc cho một văn phòng khác. Locke thuê cô ta làm đại diện vì cô ta là một diễn viên, nhưng họ không mở văn phòng ở đây. Nó liên quan đến thuế má gì đó. Tôi cũng không biết rõ sự tình.”

“Ààà. Ra là vậy.”

Họ tiến đến bức tường rào, Nate giữ cánh cổng mở cho Oskar đi vào. Người đàn ông lớn tuổi lách đôi vai rộng của mình để có thể đi qua với những chiếc túi đồ nặng trịch trên tay, cả hai người cùng lê bước lên cầu thang.

“Dù sao thì,” Nate đang đứng dưới sân, “liệu tôi có thể xin địa chỉ của nó được không?”

Lần này, Oskar không dừng lại. “Địa chỉ nào cơ?” “Văn phòng quản lý.”

“Tôi đã nói với anh,” ông ta nói, trong khi mở cửa bằng gót chân của mình, “là anh không cần biết nó đâu. Nếu anh cần bất cứ điều gì, thì hãy nói với tôi.”

“Nhưng nếu như tôi muốn làm hồ sơ để chuyển đến ở một nơi nào đó khác thì sao? Tôi cần tên công ty cho thuê trong thông tin của mình. Họ sẽ muốn nói chuyện với người trong văn phòng công ty đó.”

“Anh định chuyển ra ngoài sống sao?”

“Chà... Không. Nhưng nếu có một ngày nào đó...” Oskar lắc đầu khi họ bước vào tiền sảnh. “Chỉ cần bảo họ gọi cho tôi. Tôi giải quyết tất cả những vấn đề đó.”

“Vâng, nhưng tôi không thể giả định là ông vẫn ở đây cho tới khi đó.”

“Tôi đã ở đây suốt hai mươi ba năm qua, mười chín năm làm quản lý. Tôi cũng chẳng có ý định dời đi đâu.”

“Vâng, nhưng...”

“Anh Tucker,” ông ta nói. “Công việc của tôi là giữ cho mọi việc ở đây đều diễn ra suôn sẻ. Điều đó có nghĩa là phải đảm bảo chắc chắn rằng sẽ không có bất cứ sự xáo trộn nào xảy ra ở đây. Nó cũng còn có nghĩa là đảm bảo sẽ không có sự phiền toái nào cho các nhân viên ở văn phòng chính. Họ không muốn nhận những cuộc điện thoại mỗi giờ từ những người đến thuê ở đây với những câu hỏi ngớ ngẩn hoặc sự lo lắng về lũ chuột.”

“Việc này không phải là về...”

“Vậy anh hãy để tôi giải quyết những chuyện đó. Và chúng ta sẽ dừng lại ý định liên lạc với văn phòng đại diện, được chứ?” Khuôn mặt Oskar đã mất đi sự vui vẻ và hài hước khi nãy. “Và cả việc đo đạc những bức tường và hành lang nữa.”

Họ đứng ở hành lang một lúc và nhìn trân trân vào mắt nhau. Rồi người đàn ông lớn tuổi quay đi. Ông ta giơ những chiếc túi trong tay lên và bắt đầu bước lên lối cầu thang.

“Nơi này là gì vậy?” Nate hỏi.

Oskar không hề quay lại. “Đây là tòa nhà Kavach. Đây là nhà của tôi, cũng là nhà của anh. Nó là một nơi rất tuyệt. Anh muốn biết thêm điều gì nữa nào?”

Oskar bước trên những bậc cầu thang và đi qua khúc quành ở chiếu nghỉ. Nate nghe ông ta giậm chân thình thịch xuống hành lang đi về phía căn hộ của mình. Một lát sau là tiếng cánh cửa đóng vào rất mạnh, đủ để hiểu đó là hệ quả của một cú đạp sầm cửa.