← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 26

Nate,” Tim gọi. “Cậu có biết bạn thân của tôi, Roger không?”

Tim và một người đàn ông mà anh ta đã gặp ở phòng giặt là đang nằm dài trên những chiếc ghế ngay trước ánh hoàng hôn của buổi chiều ngày thứ sáu. Giữa họ là mười hai chai bia và một nửa túi đá. Nước chảy thành dòng từ chiếc túi, tạo thành những vũng nước và nhỏ giọt trên những tấm ván gỗ.

“Cháu đã được thay thế sao?”

“Chà, Roger đã mang đến một nửa chỗ bia này cùng với đá,” Tim nói. “Cậu có gì không?”

“Cháu có thể mua khoai tây hoặc một thứ gì đó.” “Thôi, để cho lần sau đi, anh bạn.” Roger cười khúc khích. Anh ta lấy ra từ chiếc hộp đựng đầy đá một chai bia. “Cậu có muốn một chai không?”

“Vâng, đó là lý do vì sao tôi lại ở đây.”

Anh khui nút chai và đưa cho Nate. “Uống đi.” Nate với lấy chiếc chai và tìm một chỗ ngồi. Anh ta tóm lấy chiếc ghế từ chiếc bàn dưới mặt sàn gỗ. “Một tuần dài phải không?” Tim hỏi.

“Quá dài...”

Tim giơ chiếc chai của mình ra và họ cụng chai với nhau. “Hãy kể cho bác sĩ Farr tất cả đi.”

“Cháu không biết cháu có đủ tiền để trả cho bác không nữa.”

“Không sao đâu. Tôi đã giúp rất nhiều trường hợp giống như cậu hoàn toàn miễn phí.”

Roger bật cười và phì ra một ít bia. “Bác muốn nghe tin xấu hay tin lạ?” “Không có tin gì tốt đẹp sao?” Tim hỏi.

Nate nhún vai. “Cháu nghĩ là một vài tin lạ sẽ là tin tốt, nó tùy thuộc vào cách nhìn nhận của mọi người.” “Vậy thì bắt đầu với tin lạ đi.”

Nate trở lại với những câu chuyện đầu tuần và giải thích việc đo đạc của họ đã được thực hiện. Rồi kể với hai người kia về việc tình cờ gặp người phụ nữ mà họ đều gọi là Toni kia, và cuộc gặp gỡ của anh ta với Oskar. Không ai trong số hai người họ ngắt lời anh ta. Ngay khi kết thúc câu chuyện của mình, Nate bắt đầu uống chai bia thứ hai và vầng mặt trời đã chạm tới đường chân trời.

“Hãy để tôi làm rõ chuyện này một chút nhé,” Roger nói. “Cô gái châu Á nóng bỏng kia chỉ là một diễn viên thôi sao?”

“Trông có vẻ lắm,” Nate đáp.

“Và chúng ta đang liên quan tới một chương trình truyền hình của Anh sao?”

Tim lắc đầu. “Tôi nghĩ Nate hoàn toàn đúng. Chẳng có chương trình truyền hình nào diễn ra ở đây cả.”

“Nhưng cô ta là diễn viên thì sao?”

“Vâng,” Nate nói. Anh ta nhìn Tim. “Bác nghĩ sao về chuyện này?”

Ông ta gõ gõ nhịp ngón tay lên tay vịn ghế, nhấp một ngụm bia rồi nói. “Tôi phải nói thật với cậu, Nate. Khi cậu nói với tôi những nghi ngờ về những bí mật đang được giấu kín, tôi nghĩ rằng cậu đã phản ứng hơi thái quá.” Ông ta lại nhấp thêm một ngụm bia. “Cậu thuê một bên thứ ba làm việc cho mình mà họ không hề hiểu rõ hoạt động kinh doanh của cậu là gì, mặc dù vậy, cậu vẫn đang cố gắng bảo vệ chính bản thân mình.”

Roger đặt chai bia không trên tay xuống ván sàn gỗ. “Từ điều gì cơ?”

“Theo phỏng đoán thì hoặc là họ không muốn người ngoài để ý đến mình, hoặc họ không muốn người khác biết được rằng họ đang sở hữu một tòa nhà. Có ít khả năng là cả hai.”

Nate uống thêm một ngụm bia, nhưng chưa kịp nói bất cứ điều gì, một tiếng hắng giọng vang lên sau lưng anh ta. Nate liếc ra phía sau. Tim và Roger cũng nhìn theo.

Andrew đang đứng cạnh cánh cửa chống cháy. Anh ta đang mặc một chiếc áo gile len khác, và lần này là khoác bên ngoài một chiếc sơ mi polo màu hồng. “Xin lỗi,” anh ta nói. “Tôi không cố ý làm gián đoạn bữa tiệc của mọi người. Tôi chỉ là không muốn mọi người nghĩ tôi đang nghe trộm.”

“Không vấn đề gì đâu,” Nate nói. Anh ta quay sang nhìn những người bạn nhậu của mình. “Mọi người có biết Andrew không?”

Andrew bước đến và chìa tay về phía Tim. “Tôi không nghĩ rằng chúng ta cần phải giới thiệu với nhau. Tôi sống ngay đối diện căn hộ của ông. Tôi là Andrew.”

“À, tôi đã nghe nói về anh.” Ông ta chuyển chiếc chai đang cầm sang tay kia và vòng những ngón tay của mình lên lòng bàn tay đang giơ ra kia. “Tim Farr. Anh có muốn uống bia cùng chúng tôi không?”

Andrew lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ từ chối. “Say bia rượu đi ngược lại với mong muốn của Chúa.”

“Không thể say được đâu, anh bạn,” Roger nói. “Chỉ là làm một hoặc ba chai vào cuối tuần thôi mà.”

“Anh không thuộc giáo hội của tôi, vì vậy xin vui lòng đừng gọi tôi là anh bạn,” Andrew nói.

Mắt Roger mở to và trợn tròn lên. “Xin lỗi,” anh ta nói. “Tôi không hề có ý gì cả.”

“Tôi biết đấy chỉ là câu bông đùa bất cẩn,” Andrew nói, “nhưng khi linh hồn của anh có khuyết điểm, thì đó là chỉ là những điều rất nhỏ nhặt được thêm thắt vào thôi. Chúa đòi hỏi phải tập trung và tâm huyết. Ngài có một kế hoạch và nó chẳng hề liên quan gì đến mấy thứ đồ uống có cồn cả.”

Roger cố nhịn cười.

“Phải, bây giờ anh đang cười nhạo tôi,” Andrew nói, “nhưng đến cuối cùng, hãy xem xem ai là người...”

“Dừng lại đi,” Tim cao giọng yêu cầu. Nate vẫn còn nhớ ấn tượng đầu tiên của Tim đối với mình, hình ảnh của một sĩ quan hay huấn luyện viên ở phòng thể hình.

Những từ ngữ đó thậm chí còn khiến Andrew không thể nói gì trong giây lát. Anh ta trông có vẻ bối rối. “Khi chìa khóa cứu rỗi linh hồn của anh được tìm thấy và anh...”

“Tôi đã nói là thôi đi mà.” Tim giật chiếc kính râm của mình xuống và nhìn chằm chằm vào Andrew. Nate có thể trông thấy sự hằn học hiện trong đôi mắt của ông ta, và tự cảm thấy rằng mình thật may mắn khi không phải là đối tượng hứng chịu cái nhìn đó.

Andrew lúng túng. Anh ta hắng giọng và cố gắng thêm một lần nữa.

“Khi sự cứu rỗi...”

“Tôi tôn trọng niềm tin của anh, Andrew, và tôi rất vui vì niềm tin đó khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Nhưng tôi không ngồi đây để nghe giảng đạo hay lên lớp. Anh rõ chứ?”

Môi Andrew cong lên và cái đầu anh ta lắc lắc như sắp rơi ra khỏi cổ. Họ trông thấy quai hàm của anh ta đang chuyển động, sẵn sàng để lên tiếng. Chiếc mũi Andrew nở ra cố chộp lấy một hơi thở. “Tôi xin lỗi,” anh ta nói. “Tôi chỉ cố gắng giúp mọi người chuẩn bị linh hồn mình cho...”

Tim giơ một ngón tay lên cảnh báo.

Miệng Andrew ngậm bặt lại. Anh ta ném cho cả ba người cái nhìn giống như của người giáo viên khi nãy, và dợm bước trở lại cánh cửa chống cháy. Anh ta kéo mạnh cửa mở và giậm chân bình bịch xuống cầu thang.

“Người anh em,” Roger nói, “đó là một bất ngờ không thể tin nổi.”

“Không phải như vậy,” Tim nói. “Tôi chỉ ghét những kẻ hay đi bắt nạt.” Ông ta đẩy chiếc kính râm trở lại và làm một ngụm bia.

Chiếc cánh cửa mở ra một lần nữa và Veek xuất hiện. “Chào,” cô ta gọi. “Ai trong số mấy người đã đá đít Andrew đi vậy?”

Nate và Roger chỉ vào Tim. “Tôi xin lỗi nếu như anh ta là bạn của cô,” người đàn ông lớn tuổi lên tiếng.

Cô ta lắc đầu. “Tôi không nghĩ là tôi đã từng gặp anh ta trong tình trạng cáu giận đến vậy,” cô ta nói. “Anh ta còn thậm chí không buồn mở lời chào khi gặp tôi ở cầu thang.”

“Tim đã sử dụng một mánh lừa tâm lý của Jedi 26* đối với anh ta,” Roger nói. “Nó thật tuyệt vời.”

26* Jedi: một thành viên của Hiệp Hội Jedi trong bộ phim nổi tiếng Star Wars (Chiến tranh giữa các vì sao), những người học hỏi, phụng sự và sử dụng năng lượng bí ẩn của “Nguồn Lực”; họ thường là những người lựa chọn con đường ánh sáng của “Nguồn Lực” (light side of the Force). Jedi đấu tranh cho hòa bình và công lý của Nền Cộng hòa Thiên Hà.

“Ông đang tìm thợ học việc mới sao?” Cô ta hỏi.

“Có hàng tá người khi làm việc cần đến trò lừa tâm lý Jedi đó. Hoặc một cú Lightsaber 27* vào mông mình.”

27* Lightsaber: loại vũ khí đặc trưng cho xê-ri Star Wars. Về bản chất, nó không phải là một tia sáng giống như khi ta chiếu đèn pin hay đèn laser mà là plasma nóng, được giới hạn và tạo hình thanh kiếm bởi một từ trường cực mạnh.

“Nghe có vẻ như cô đây cần một sự cứu rỗi chăng?” Tim nói. Ông ta mò mẫm trong đá và rút ra một chai bia. Roger khui nắp chai và đưa cho cô ta. Cô ta nâng chai bia lên và tất cả họ đều lần lượt nâng cốc phần bia của mình. Veek làm một hơi dài.

Nate ngồi sang một bên để chia sẻ chỗ ngồi với cô ta. “Dự án lớn không suôn sẻ sao?”

“Không,” cô ta vừa nói vừa lắc đầu, “Đó là một dự án bên ngoài. Nó chỉ là một công việc tay chân. Hoàn toàn là tay chân.” Cô ta uống thêm một ngụm bia khác và quay lại phía Nate.

“Tôi đã nhận được email của anh. Về cái hôm anh phải nghỉ ở nhà.”

“Không cần phải bí mật như vậy,” Nate nói. Anh ta vẫy vẫy chiếc chai trong tay về phía hai người kia. “Chúng ta ở đây đều cùng hội cùng thuyền.”

Cô ta nhìn Tim và Roger. “Cả hai người cũng tham gia vào chuyện này ư?”

Họ đều gật đầu. Tim kéo một đầu gối lên ngực mình. “Ngay trước khi Andrew lên đây,” ông ta nói, “Tôi đã nói với Nate rằng tôi nghĩ có lẽ tồn tại một bí mật thực sự nào đó ở nơi này.”

“Anh thực sự có thể trở thành Fred của chúng tôi rồi đấy,” Veek nói.

“Mọi người muốn nghe một câu chuyện thực sự kì lạ không?” Roger lên tiếng. “Mọi người đã bao giờ để ý đến việc không hề có một đường điện nào chạy vào tòa nhà này chưa?”

Nate và Veek nhe răng cười. Cả bốn người họ đều uống bia, ngắm những mảnh hoàng hôn cuối cùng, và cùng bàn luận về những chuyện kì cục diễn ra trong căn hộ của mình.

“Vậy là,” Veek lên tiếng trong khi đường phố bên dưới bắt đầu lên đèn, “anh đã hình dung ra được cuối tuần này chúng ta sẽ làm gì rồi phải không?”

Nate nhún vai. “Tôi không chắc. Sau khi tình cờ gặp Toni - hay còn gọi là Kathy - thì có vẻ như có hàng tấn những chuyện nhỏ nhặt đều đáng được chúng ta theo dõi.”

“Vấn đề lớn hơn ở đây là,” Tim lên tiếng, “nghe có vẻ như Oskar biết chúng ta đang tiến hành chuyện gì đó. Dù cậu có quyết định làm bất cứ việc gì, thì cậu nên để mắt tới Oskar.”

“Đúng đấy,” Roger nói. “Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, thì cũng không đáng để đánh đổi chỗ ở của cậu.”

Nate gật đầu. “Cháu nghĩ rất nhiều người cũng đã nói như thế. Và đó có thể là lý do tại sao chẳng ai đưa những chuyện lạ lùng này ra ánh sáng.”

Veek đặt chai bia của mình xuống và quay sang Nate. “Vậy ý anh đang nói là chúng ta nên tiếp tục rình mò như thế này trong một vài tuần nữa hoặc là lâu hơn sao?”

“Có lẽ vậy.” Anh ta uống nốt ngụm bia cuối cùng và nhét ngón tay mình vào miệng chai rỗng. Chiếc chai đưa đi đưa lại trên những khớp ngón tay anh ta. “Có lẽ có điều gì đó mà chúng ta đã không quá để ý tới nó.”

“Như thế nào cơ?” Roger hỏi.

Nate để chai bia kẹp vào hai đầu gối mình. “Tôi đang nghĩ có lẽ nên tập trung các nguồn lực mà chúng ta đang có.”