← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

Họ họp nhau lại trong phòng sinh hoạt chung vào tối ngày thứ bảy. Veek đá cánh cửa chống cháy đóng sập lại, tự cô lập họ khỏi sảnh. Roger đặt chiếc đầu đĩa Blu-ray của mình lên một chiếc ghế trong khi anh ta nối nó lên chiếc TV màn hình phẳng. Những người khác đặt hai chiếc ghế dài ngay trước màn hình TV.

Clive liếc nhìn chiếc đĩa phim ngay cạnh đầu đĩa. “The Incredible Hulk 28* hả?”

28* The Incredible Hulk: Bộ phim Người khổng lồ xanh.

“The Hulk rocks,” Roger nói trong khi nối sợi dây cáp cuối cùng vào vị trí của nó.

Nate lật chiếc đĩa lên và đọc dòng chữ in nhỏ ở mặt sau. “Nhân vật này là tốt hay xấu?”

“Đều xấu xa cả,” Veek nói.

“Ô, đừng có gây rối với các siêu anh hùng của anh ấy,” Debbie nói.

“Đó là một nhân vật tốt,” Clive tuyên bố. Anh ta trừng mắt nhìn Veek và vờ tức giận.

Nate đưa chiếc đĩa cho Roger, anh ta thả chiếc đĩa vào đầu đọc.

“Dù sao thì chúng ta cũng không phải là thực sự sẽ xem bộ phim này,” Veek nói. “Việc lớn ở đây là gì vậy?”

“Chúng ta có thể xem khi đã xong việc,” Roger nói. “Tình yêu được thể hiện khi anh ta kéo Tim Roth băng qua cánh đồng.”

“Nếu là tôi, tôi cũng sẽ muốn làm điều đó,” Clive nói. “Tôi cũng vậy,” Xela xen vào.

“Dù sao thì,” Nate lên tiếng, “Hãy nói về những câu chuyện bí ẩn trước đã.” Anh ta ngồi lên tay vịn của một chiếc ghế gần TV và đối diện với tất cả mọi người.

Xela, Veek và Tim ngồi trên chiếc ghế gần với anh ta nhất. Debbie, Clive và Mandy ngồi trên chiếc ghế còn lại phía sau. Roger “ngồi lên” một chiếc ghế gấp nhỏ hơn và chống cằm xuống tay mình.

“Vậy là chúng ta đều để ý đến những điều lạ lùng ở đây,” Nate nói. “Tôi đang nghĩ rằng nếu tất cả chúng ta cùng so sánh những điều này thì có thể thấy được một số điều nổi cộm hoặc tương tự như vậy.”

“Tương tự kiểu như thế nào?” Tim nói.

Nate nhún vai. “Nếu cháu biết, thì nó đã không còn là một bí ẩn nữa rồi.”

Roger giơ hai ngón tay lên. “Chúng ta tìm được gì từ việc này?”

“Tôi không biết. Có ai có câu trả lời không?”

“Thật là tuyệt nếu ở đây có một kho vàng của Đức Quốc Xã chôn giấu hay kho báu nào đó,” Veek nói, “Nhưng tôi sẽ không đợi anh đâu.”

Tất cả đều cười khúc khích. Mandy giơ tay lên. “Oskar sẽ ok với việc này chứ?”

Nate đặt một cánh tay lên thành ghế. “Thành thật mà nói,” anh ta tiếp tục, “thì không. Một vài người trong số chúng ta đã cố nói chuyện với ông ta về việc này, nhưng ông ta cứ nhất quyết giữ chúng trong bóng tối. Ông ta có ý nếu chúng ta cứ ngoan cố tìm hiểu về nó, chúng ta sẽ bị tống cổ ra khỏi đây.”

“Ông ta không hề ngụ ý chút nào đâu, mà là công khai nói với tôi đấy.” Veek xen vào.

Mắt Mandy trợn tròn rồi cô ta đứng dậy. “Tôi không tham gia vào chuyện này đâu,” cô ta nói. “Tôi không thể bị đuổi ra khỏi đây được.”

Nate đưa một tay lên. “Chúng ta chỉ đang nói chuyện thôi mà,” anh ta trấn an. “Ông ta không thể đuổi chúng ta đi chỉ vì lý do nói chuyện với nhau. Chỉ bị đuổi khi chúng ta ‘manh động’ hơn thôi.”

“Anh chắc chứ?”

“Chắc chắn như những gì tôi được biết.”

Cô ta ngồi xuống, nhưng không có vẻ gì là thoải mái cả.

Nate nói về khả năng xuất hiện của tầng hầm phụ, và cuộc gọi tới Sở Nội vụ để hỏi về các tấm biển tên mà anh ta tìm thấy.

Sau đó, anh ta kể về việc mình tình cờ gặp Kathy - cô diễn viên đóng giả làm Toni, quản lý văn phòng cho thuê với những người chưa từng được nghe. Veek cũng đề cập tới việc cô ta đã từng tìm thông tin về P. T. Kavach.

Roger giơ ngón tay mình lên ý kiến. Anh ta trông có vẻ bối rối. “Tòa nhà này tên là Kavach ư?”

Veek lắc đầu. “Anh cũng không hề để ý đến những dòng chữ to tướng phía bên ngoài cửa sao?”

Anh ta nhún vai. “Chưa bao giờ nhìn vào những thứ linh tinh ấy. Chẳng có gì là quan trọng cả.”

“Dù sao thì,” Nate nói, “chúng tôi đã đoán P. T. Kavach là tên một kiến trúc sư hay một người sở hữu cũ của căn nhà này, hay đại loại thế, nhưng chúng tôi không tìm được bất cứ thông tin gì về ông ta cả.”

“Cậu lấy cái tên đó ở đâu?” Tim hỏi.

“Ngay chỗ phiến đá ở góc sân”, Nate lật lật qua mấy trang sổ tay trên chiếc ghế ngay cạnh và lấy ra một bức ảnh mà Veek đã in sẵn. Anh ta đưa cho Tim, Xela cũng cúi người ngó sang.

Mandy liếc nhìn qua vai hai người đàn ông. “Chúng tôi không biết WNA là gì. Veek nghĩ PTK là P. T. Kavach.”

“Mặc dù vậy, nó không phải là PTK,” Mandy nói. Debbie lắc đầu. “Không.”

“Gì cơ?”

“Đó không phải là cách anh đọc các chữ lồng vào nhau,” Mandy nói.

“Ừm,” Xela nói. “Chữ cái to nằm chính giữa lại chính là chữ cuối cùng. Nó phải là WAN và PTK.”

“Tôi nghĩ mấy người này nói đúng,” Tim nói. Ông ta đưa trả lại bức ảnh. Veek nhìn lại nó. “Thật là ngớ ngẩn.”

“Cô chưa bao giờ mặc một chiếc áo len có ký tự chữ viết lồng nhau khi còn nhỏ sao?” Mandy hỏi. “Hoặc trên một chiếc ví, cặp đi học, hay cái gì đó.”

Veek nhìn qua cặp mắt kính hướng về Mandy. “Trông tôi giống cái kiểu người thích mặc áo len hay dùng ví như cô sao?”

Nate thở dài. “Thôi được rồi,” anh ta nói, “Vậy là... bây giờ chúng ta chẳng biết gì về người đã xây dựng nên cái chốn này.”

“Anh đã thử hỏi Sở Xây dựng chưa?” Clive hỏi. “Các công trình xây dựng của nhà nước chắc hẳn phải có giấy phép xây dựng hay giấy tờ gì đó chứng minh chứ.”

“Tôi đã gửi đi một vài yêu cầu,” Nate nói. “Nhưng vẫn chưa nhận được bất cứ hồi âm nào.”

Anh ta nhét bức ảnh trở lại cuốn sổ tay. “Có ai ở đây để ý đến bất kì điều gì khác lạ về căn hộ của mình không?” Những thứ gì đó có một chút bất bình thường?”

Họ nhấp nhổm nơi chiếc ghế mình đang ngồi. Clive hắng giọng. “Mọi người biết chúng ta đã đo đạc tất cả mọi ngóc ngách vào tuần trước phải không?”

Nate gật đầu. Tất cả mọi người có mặt tại đó cũng gật đầu.

“Chà, tôi đã xem qua nó, và nhận ra một điều khác biệt. Không chỉ tất cả mọi căn hộ của chúng ta đều có sự bố trí khác nhau, mà chúng còn đều có kích thước khác nhau nữa.”

“Tôi nghĩ căn hộ của cô trông to hơn,” Nate nói với Mandy.

Clive gật đầu. “Căn hộ của Mandy to nhất, đúng vậy. Nhưng các căn hộ chỉ chênh lệch nhau có vài centimét thôi.”

“Không phải vậy chứ, nó giống như chỉ là thêm hoặc bớt một chút thôi sao?” Xela hỏi.

Anh ta lắc đầu. “Chỉ với vài ba centimét trong tòa nhà này đã có thể làm thay đổi toàn bộ mọi thứ. Ý tôi đang nói đến ở đây là khoảng mười đến mười lăm centimét.”

Nate gõ gõ ngón tay lên đùi mình. “Anh vẫn giữ những số liệu đó chứ?”

“Ừm, tôi có thể chụp lại một bản sao.”

Anh ta gật đầu. “Có lẽ chúng ta có thể tìm ra một khuôn mẫu nhất định nào đó.”

Mandy giơ tay lên nói. “Liệu chiếc thang máy kia có được coi là một bí ẩn không? Tôi không nghĩ rằng nó đã từng hoạt động.”

“Nó không bao giờ hoạt động khi chúng ta vẫn đang ở đây,” Debbie nói.

Nate cố gắng nhớ lại cái ngày mà anh ta chuyển đến đây. “Oskar nói với tôi rằng nó chưa bao giờ hoạt động khi ông ta ở đây.”

“Tôi không chắc rằng Oskar là một nguồn đáng tin cậy,” Veek nói.

“Có thể chẳng có cái thang máy nào hết,” Xela nói. “Có thể nó đã bị di dời từ cách đây hàng thập kỷ. Có lẽ nó chỉ là đường thông trống rỗng.”

“Thang máy đang nằm dưới tầng hầm,” Roger nói. Đôi lông mày Veek nhướn lên. “Sao anh biết?”

“Đèn pin,” anh ta nói. “Nó giúp chiếu sáng toàn bộ đường thông qua cánh cửa sổ nằm trên cửa. Tôi đã kiểm tra nó vào cái đêm mà tôi chuyển vào đây. Mọi người có thể nhìn thấy tất cả các dây cáp, nhưng không có cabin.” Anh ta nhún vai. “Nó không có mặt ở bất cứ tầng nào trong số ba tầng lầu của tòa nhà này, vậy thì chỉ có thể nằm dưới tầng hầm.”

Tim cau mày. “Chả lẽ lại có cả thang máy đi xuống tầng hầm ư?”

“Về mặt kỹ thuật, thang máy di chuyển tới bất cứ nơi nào,” Nate nói.

Xela cười. “Thông minh thế!”

“Nếu có, thì nó có lẽ sẽ nằm sau cánh cửa đôi dưới tầng hầm,” Veek nói.

“Nó quá gần với phần phía trước của tòa nhà.”

“Tôi đang nghĩ chúng ta có lẽ nên cố gắng “đột nhập” vào đó vào cuối tuần tới,” Nate nói. “Chúng ta chỉ cần xác định được cách vượt qua những chiếc khóa và chuỗi xích sắt kia.”

“Tôi có thể giúp,” Roger nói. “Tôi có thể phá khóa.” Tim nhướn mày.

“Anh nghiêm túc chứ?” Nate hỏi.

Roger gật đầu. “Ô,” anh ta nói, “Tôi thích đoạn này.” Anh ta chỉ tay lên màn hình TV, nơi Ed Norton chạy qua một thành phố của Brazil với Tim Roth và một đội quân đặc biệt trong một cuộc truy đuổi.

“Tôi còn một điều này nữa,” Mandy nói. “Nói đi.” Nate nói.

“Chà, nó không phải trong tòa nhà này,” cô ta nói. “Nó chỉ là... tôi cũng không biết nữa. Nó làm tôi cảm thấy phiền toái.”

Anh ta ra hiệu cho Mandy tiếp tục và cô ta nhún vai. “Tôi nghĩ có một kẻ đang theo dõi tòa nhà.”

Tim ho lên. “Gì cơ?”

“Tôi đã từng nhìn thấy anh ta ở bên ngoài tòa nhà một vài lần. Anh ta chỉ ngồi trong xe. Đôi khi anh ta sử dụng một chiếc máy tính xách tay. Đôi lần tôi còn bắt gặp anh ta dùng ống nhòm nhìn vào tòa nhà này. Giống như một người đang rình mò ở đây vậy.”

“Người đàn ông đi chiếc xe màu xanh lá,” Clive nói.

“Hắn ta luôn luôn chiếm hai chỗ để xe.”

“À, đúng,” Nate nói. “Tôi cũng đã từng bắt gặp anh ta.”

Tim thở dài. “Tôi có thể trả lời cho câu hỏi này,” ông ta lên tiếng.

“Bác biết ông ta?”

“Đại loại là như vậy.” Người đàn ông nhìn vào Nate và liếc sang Roger. “Tôi đã không hoàn toàn thành thật với mọi người về việc quyết định bắt đầu một cuộc sống mới ở đây. Một lời nói dối quá thiếu sót.”

Roger gập ngón tay giữa, đặt ngón tay cái của mình vào đó, và tạo thành một tiếng búng tay. “Thế điều gì đã làm ông bỏ đi vậy?”

Người đàn ông lớn tuổi gõ gõ ngón tay trên tay vịn ghế. “Một tháng trước khi tôi nhận được lời mời mua lại công ty của mình, tôi phát hiện ra vợ mình có quan hệ bất chính với một gã là đối tác của cô ta.”

Khuôn mặt Debbie xịu xuống. “Ồ,” cô ta nói. “Thật là kinh khủng.”

Tim gật đầu. “Chúng tôi chia tay. Bà ta bỏ đi với hắn. Khi lời đề nghị mua lại công ty được đưa ra, nó có thể được coi như là một món quà của thượng đế. Một cơ hội để tôi gói ghém lại mọi thứ và chuyển đi nơi khác. Vì vậy tôi đã điền vào tờ đơn ly hôn, bán công ty, và giờ thì tôi đang ở đây.”

“Vậy là gã đàn ông kia, là gì nhỉ,” Veek hỏi, “là người tình của bà ta sao?”

Tim lắc đầu. “Anh ta là thám tử tư. Bà ta biết bà ta sẽ chẳng được cái mẹ gì một khi chúng tôi ra trước tòa - xin lỗi vì ngôn từ của tôi, thưa cô - vì vậy bà ta đã thuê hắn theo dõi tôi. Anh ta đã đi theo tôi 24/7 trong thời gian vừa qua. Nếu anh ta có thể có một vài bằng chứng tốt, thì luật sư của bà ta sẽ có thể xoay chuyển tình thế như thể tôi mới là người có tội hoặc một số trò điên rồ khác.”

“Đồ chó cái,” Roger thốt lên.

“Ừm,” ông ta đồng ý. “Dù sao thì, hãy lờ anh ta đó đi. Tôi hy vọng hắn hoàn thành sớm vụ này và cút khỏi đây sớm. Và làm ơn đừng chơi trò dùng mấy hình ảnh thể hiện tình cảm ngẫu nhiên. Tất cả điều tôi cần là để bà ta lấy ra được những bức ảnh về tôi đang ôm ấp một cô em hấp dẫn trẻ tuổi. Rồi họ sẽ có một ngày chụp được toàn bộ những bức hình như thế.”

“Tình yêu của chúng ta vẫn sẽ được giữ bí mật,” Xela hứa. “Và tôi sẽ dừng việc treo đồ lót của mình dưới cửa sổ nhà ông.” Cô ta gửi cho người đàn ông lớn tuổi một nụ hôn gió.

“Chà,” Nate cắt ngang, “việc này đã được giải quyết.

Tiếp theo nào?”

“Tôi có thể kể cho cậu hai việc mà tôi để ý sau khi Nate làm tôi phải cảnh giác,” Tim nói. “Vâng?”

Ông ta gật đầu. “Có một âm thanh ngoại âm vang lên trong căn hộ của tôi.”

Veek nhướn mày. “Và bác tả kĩ hơn nó như thế nào không?”

“Tôi đã mang đến một vài thiết bị ghi âm. Nhưng nó làm chiếc microphone bị nhiễu, làm cho màng âm thanh của chúng rung lên liên hồi, giống như một cái máy tạo tiếng ồn trắng 29* vậy.”

29* Tiếng ồn trắng: Một dạng tiếng ồn được tạo ra bằng cách kết hợp nhiều loại âm thanh với tần số khác biệt lại với nhau. Tưởng tượng rằng bạn có thể kết hợp lại tất cả các âm thanh mà con người có thể nghe lại với nhau, khi ấy bạn sẽ thu được tiếng ồn trắng. Cũng có thể hiểu tiếng ồn trắng là một loại âm thanh với tần số thấp, phát đều nhau liên tục.

Nate viết vội nó vào cuốn sổ tay của mình. “Việc ghi âm là một thú vui nữa của bác sao?”

Ông ta mỉm cười. “Tôi thi thoảng chơi ghi ta.” “Điều thứ hai là gì?”

Tim nhổm mông lên và lấy ra một thứ gì đó từ trong túi. Trông nó giống như tấm thẻ tín dụng bằng nhựa trong suốt.

Khi ông ta giơ nó lên trước đèn, Nate có thể trông thấy một vòng tròn đồng tâm và hàng chục các nếp nhăn quanh nó. Bên trong vòng tròn mờ ảo dưới ánh sáng đó là một thứ giống như hiệu ứng 3D rẻ tiền.

“Tôi lấy nó ở mặt sau chiếc cặp của mình,” ông ta nói. “Tôi đã từng đi leo núi rất nhiều khi sống ở miền đông khi còn nhỏ. Và thú vui này cũng kết thúc khi ta bắt đầu dành nhiều thời gian hơn ở văn phòng.”

Ông ta đưa nó cho Veek. Cô ta đặt nó nằm trên lòng bàn tay mình và Nate nhận ra đó là một chiếc la bàn. Đôi mắt cô ta mở to, và mắt Clive cũng vậy.

“Thật là nhảm nhí,” anh ta thốt lên.

Veek trao nó cho Xela. Debbie và Roger nhoài người theo để nhìn. Nate bước về phía trước và nhìn qua vai Debbie. Cái vệt mờ ảo kia không phải là hình ảnh 3D.

Kim của chiếc la bàn đang quay tít. Nó đang di chuyển ở tốc độ của một chiếc máy xay thịt Cuisinart, nhưng không hề chậm. Xela nghiêng chiếc la bàn khi anh ta đang chăm chú xem xét.

Chiếc kim không hề có một chút dấu hiệu quay chậm lại.

“Nó sẽ ngừng quay khi cô mang nó ra ngoài,” Tim nói. “Hoặc chỉ cần giữ nó bên ngoài cửa sổ, nó sẽ ngừng quay.”

Xela lao ra cửa sổ phía bên kia phòng sinh hoạt chung. Roger đi theo.

“Tôi không hiểu,” Veek nói. “Nếu ở đây có một khu vực từ trường mạnh, thì một nửa số đồ dùng điện tử của chúng ta sẽ không thể hoạt động.”

“Mặc dù vậy, thì liệu chiếc la bàn này có cần từ trường mạnh đến thế không?” Clive hỏi. “Không cần phải có một lực từ trường quá mạnh để di chuyển chiếc kim này mà.”

“Không quá nhiều khi anh ở gần nó,” Tim nói. “Nguyên lý hoạt động của một chiếc là bàn là bởi vì toàn bộ trái đất là một chiếc nam châm khổng lồ. Hãy so sánh với điều này, xem xem cậu cần phải đứng gần chiếc la bàn đó bao xa để làm cho một chiếc kim la bàn có thể xoay chuyển?”

“Nó đã dừng lại,” Xela gọi với lại từ cửa sổ. “Ở bên ngoài nó chạy bình thường.”

“Còn gì nữa không?” Nate nhìn mọi người. “Những con gián đột biến nữa,” Debbie nói.

“Tôi đã ghi lại rồi,” Nate nói. “Nếu nhà mọi người có những con gián màu xanh lá, hãy đếm những cái chân của chúng. Chúng là một loại đột biến ở đây.”

“Thực ra thì,” Debbie nói, “đã có ai ở đây nhìn thấy một con gián bình thường trong căn hộ mình chưa? Hoặc bất cứ đâu trong tòa nhà này?”

Họ đều lắc đầu. Môi Debbie xoắn lại. Cô ta nhìn Nate rồi nhún vai.

“Được rồi,” Nate nói, “Tôi nghĩ câu hỏi duy nhất ở đây là... ai muốn giúp chúng tôi khám phá ra tất cả những điều này?”

Tay Tim giơ lên. Xela cũng vậy. Roger giơ hai ngón tay lên ngay khi nhìn thấy hành động của Xela. “Tôi sẽ có một bộ phim bắt đầu đóng máy từ tuần này,” anh ta nói, “nhưng tôi sẽ giúp nếu có thể.”

“Cậu biết là chúng tôi sẽ tham gia mà,” Debbie nói. Cô ta và Clive cùng mỉm cười.

Nate nhìn Mandy. Cô ta lắc đầu. “Tôi xin lỗi”, cô ta nói. “Tôi sẽ không nói ra bất cứ chuyện gì đã nghe được ở đây, nhưng tôi không thể bị đuổi ra khỏi căn nhà này được. Tôi sẽ không bao giờ có thể thuê lại được một chỗ nào khác.”

“Không sao đâu.” Nate nói. “Tin tôi đi, tôi hiểu chứ.” “Tôi thích tụ tập ở đây và nói chuyện về những chuyện này, nhưng tôi chỉ là không thể giúp được gì khác thôi.”

“Vậy,” Roger lên tiếng. “Chúng ta có một vài căn phòng kì lạ, những con gián đột biến gen sau những bức tường kia, và nguồn điện của chúng ta đến từ trong không khí hay một cái gì đó.”

“Vâng, nhiêu đó thôi,” Nate nói.

Roger gật đầu. “Tuyệt. Có ai muốn ăn pizza không? Tôi đói gần chết!”

“Tôi tham gia với,” Xela nói. “Chúng ta có thể mua một chiếc không thịt được không?”

Roger nhướn mày. “Cô ăn chay ư?”

“Tôi là người ăn chay,” cô ta nói. “Đừng lo. Anh cứ gọi thịt bò và thịt lợn đi. Tôi sẽ không gây khó dễ cho anh đâu.”

Clive cầm lấy chiếc điều khiển đầu DVD và khởi động lại bộ phim. Anh ta liếc nhìn Veek. “Cô thực sự nghĩ bộ phim này tồi tệ như phim của Lí An 30* sao?”

30* Lí An (Ang lee): Đạo diễn phim nổi tiếng người Đài Loan (sinh năm 1954)

Cô ta nhún vai. “Tôi đã xem bao giờ đâu, thật lòng đấy. Tôi chỉ nghe rất nhiều người nói rằng không thích nó.”

“Ừm, chà, có rất nhiều kẻ ngốc. Bộ phim này chỉ là phim hành động pha hài thôi mà.”