CHƯƠNG 28
Ngày thứ hai, Nate cố gắng tập trung vào đống thư báo và những địa chỉ bị trả trở lại.
Công việc của Nate dềnh dàng cho đến khi anh ta nhận ra rằng mình đang có ý định so sánh các kiểu chữ viết lồng nhau với các chữ cái xuất hiện trên phiến đá kia. Nate cố gắng tập trung và hoàn thành hai bó thư báo vào cuối ngày. Tiến độ này trông có vẻ khả quan hơn một chút so với những ngày mà anh ta hoàn toàn bị xao lãng khỏi công việc.
Vào ngày thứ ba, anh ta đã hoàn thành xong hai bó trong đống thư báo bị trả lại, đã hoàn tất việc kiểm tra chéo và cập nhật dữ liệu trước giờ ăn trưa. Anh ta cảm thấy bản thân làm việc thật hiệu quả, Nate tận dụng một giờ làm việc đầu tiên sau bữa trưa để gửi bức thư tiếp theo đến văn phòng Quản lý Công trình Công cộng. Anh ta cũng lưu vội địa chỉ của nơi này vào, phòng khi anh ta muốn tìm ai đó ở đây để tìm hiểu thông tin. Sau đó, Nate lại tiếp tục công cuộc cày xới qua những đống thư báo và tạp chí bị trả lại.
Rồi Nate lại tận dụng nửa giờ làm việc để tìm kiếm trên Google địa chỉ nhà mình, xem xét những bức ảnh cũ của những tòa nhà lân cận. Tòa nhà Kavach xuất hiện trong toàn bộ những bức ảnh này. Trông nó vẫn vậy. Vào bốn giờ ba mươi lăm phút, Nate chấp nhận rằng anh ta không thể hoàn thành bất cứ việc gì trước khi hết giờ làm việc, điều đó có nghĩa là anh ta vẫn phải xử lý mớ công việc của mình cho đến tận sáng ngày thứ tư. Nate chuyển những bó thư vào túi đựng và cố gắng sắp đặt chúng trông có vẻ như đã được xử lý khá nhiều. Anh ta thêm thắt vào “hiện trường giả” bằng cách di chuyển một bó thư vào một trong những thùng bị trả lại. Nate chỉnh lại những chiếc bút và xáo trộn những phiếu hàng trên bàn để tối đa hóa sự tiến triển giả tạo của công việc.
Trong khi đang cố gắng giết chết mười phút cuối cùng của ngày làm việc, Nate tìm thấy một xấp giấy nhớ nằm trong ngăn kéo đầu tiên của bàn làm việc. Giấy bóng kính gói ngoài vẫn còn nguyên và một tem dán vẫn nằm trên đó. Chiếc tem đã bị uốn cong, và bị hở ra một góc đủ làm bụi và tóc dính lên mặt sau. Các tờ giấy nhớ có đủ loại màu sắc, phân chia thành các tầng trắng, xanh, vàng, xanh lá nhạt và hồng. Chúng nằm xếp lại với nhau thành một khối.
Nate đã nghe Jimmy nói về việc viết kịch bản hàng tá lần. Đó là một chủ đề nổi lên ít nhất một lần trong tuần kể từ khi anh chàng thực tập sinh đó trở thành một trong những anh hùng thầm lặng vĩ đại của Hollywood. Jimmy đọc hai tờ tạp chí kịch bản khác nhau, thường xuyên lui tới một số trang web, và đã tiêu tốn hàng trăm đô la vào sách báo và các cuộc hội thảo. Anh ta đọc ít nhất hai kịch bản phim mỗi tuần được viết bởi những cái tên như Haggis, Black, Pane, và một cặp tên Kurtzman vân vân và vân vân - tất cả trong số đó rõ ràng là “mượn” từ những người “kì cựu” nhất, thậm chí Jimmny còn luôn luôn hào hứng đọc những kịch bản này của họ. Một bức tường trong căn hộ của Jimmy được bao phủ bởi những tờ giấy nhớ đầy màu sắc đại diện cho các yếu tố nhân vật, nhịp độ tiến triển của câu chuyện, những khoảnh khắc cứu rỗi linh hồn, và một số khía cạnh khác mà chúng chẳng hề có ý nghĩa gì với Nate.
Với những gì tốt nhất mà Nate được biết, thì điều duy nhất mà Jimmy chưa làm là anh ta chưa thực sự “ra tay” viết một tác phẩm nào đó.
Ý tưởng của những tờ giấy nhớ đầy màu sắc dính lấy Nate, mặc dù tất cả những cuộc nói chuyện về sự thay đổi về cách vận hành của Hollywood đã bị lu mờ dần thành những cái ậm ừ cho qua. Nhưng đây lại là một cách tổ chức thông tin dựa vào trực quan, và cũng là một cách tiết kiệm chi phí và đơn giản nhất.
Anh ta ném tập giấy nhớ vào ba lô của mình, sau đó là một cuộn băng dính và một cặp bút nhớ màu sharpie. Khi vẫy tay chào tạm biệt Eddie ở sảnh, anh ta cảm thấy mình hoàn toàn nhẹ nhõm về hành động ăn cắp vật tư văn phòng khi nãy.
Nate đã dành phần lớn thời gian buổi chiều ngày thứ tư để viết nguệch ngoạc lên những tờ giấy nhớ. Màu vàng đại diện cho những bí mật có liên quan tới lịch sử, anh ta quyết định, trong khi màu hồng đại diện cho bí mật liên quan tới hiện tại như Oskar và Toni - Kathy. Màu xanh cho những hiện tượng không thể lý giải nổi như những đường dây điện vô hình, lực từ trường, căn hộ số 14 với tất cả các khóa móc trên đó. Mọi điều lạ kì khác về tòa nhà này sẽ được ghi vào những tờ giấy nhớ màu trắng.
Màu xanh lá anh ta dành cho những bí mật chưa được khám phá.
Nate đứng gần chiếc cửa sổ và sử dụng khu vực giải trí của mình như một chiếc bàn. Anh ta viết ra những cụm từ như BỨC TƯỜNG LẠNH, CĂN PHÒNG TỰ SÁT, TẦNG HẦM PHỤ, và KHÔNG CÓ MỘT GIẤC MƠ NÀO. Trong một giờ đồng hồ, anh ta đã dùng hết nửa số giấy nhớ màu xanh dương. Và một giờ tiếp theo, một nửa số giấy nhớ cũng biến mất.
Khi mặt trời lặn cũng chính là lúc Nate đính chúng lên tường. Khu vực đủ rộng duy nhất để bố trí cho việc này chính là phần tường nằm giữa bếp và cửa tủ quần áo. Lớp sơn tường dường như có chút dinh dính trong cái nóng đầu hè. Các tấm giấy nhớ dường như bị mắc kẹt lên đó mà không cần tới sự trợ giúp của băng dính. Ban đầu, chúng được chọn ngẫu nhiên để đính lên tường. Anh ta chỉ đính chúng lên tường với những miếng băng dính nhỏ. Sau rồi, anh ta lại sắp xếp chúng theo màu sắc. Khi tờ giấy ghi KHÓA MÓC CĂN HỘ SỐ 14x4 nằm ngay cạnh tờ giấy đề CĂN PHÒNG TỰ SÁT, anh ta đã sắp xếp lại chúng theo cách bố trí giống như trong các căn hộ. Anh ta viết thêm sáu tấm giấy nhớ màu xanh dương GIÁN XANH LÁ ĐỘT BIẾN và đính vào mọi nơi mà anh ta đã từng nhìn thấy những con côn trùng này.
Vẫn còn một manh mối nào nữa ở đây, anh ta dám chắc là như vậy.
Anh ta muốn khoe danh sách này với Veek, nhưng đã là nửa đêm. Cô ta chắc hẳn là đã đi ngủ. Và cũng là lúc anh ta nên đi ngủ.
Nate cũng biết rằng anh ta không thể mạo hiểm để Oskar nhìn thấy những tờ giấy này. Nếu tôi thông minh, anh ta nghĩ, tôi đã không thực hiện việc này trên bức tường ngay trước cửa. Tất nhiên, không có nhiều không gian khác trong căn hộ của anh ta với một đống đồ đạc vây quanh.
Camera ở chiếc điện thoại của anh ta không được tốt cho lắm, nhưng đủ dùng. Bật toàn bộ đèn trong căn hộ lên, anh ta chụp một tá ảnh về những tờ giấy nhớ đã được sắp xếp. Một khi đã cảm thấy đủ an toàn, anh ta hạ chúng xuống.
Nate lôi một tấm giấy nhớ xanh dương và đánh dấu ÂM THANH BÍ ẨN và đính nó lên tường. Miếng băng dính đã dính chặt lấy lớp sơn tường. Anh ta giật mạnh và tấm thẻ rơi ra kèm với một tiếng pop. Anh ta cau mày.
Nơi tấm giấy nhớ bị xé toạc là một lớp sơn đã bị kéo dãn ra tạo thành một bong bóng với kích cỡ của một quả nho. Trông nó giống như một vết phồng rộp trên tường. Nate nhìn quanh và nhận ra mình đã tạo ra bốn hoặc năm vết nhăn nhúm trên lớp sơn tường trong khi xé những tấm thẻ ra khỏi vị trí của chúng.
Nate chọc vào một chiếc bong bóng. Nó xẹp lép trở lại vào bức tường nhưng để lại một vòng tròn các nếp nhăn trên bề mặt. Anh ta đã cố gắng nhấn chúng xuống cho thật phẳng với bề mặt thạch cao bên dưới. Một vài vết trong số chúng mờ dần vào lớp sơn tường, trong khi những vết khác thậm chí còn trông nổi bật hơn. Nate xoa ngón tay mình lên xuống, thử xem liệu mình có thể làm mịn những nếp nhăn lớn hơn không.
Một trong những nếp sơn nhăn nhúm bị xé toạc và cuộn tròn lại dưới ngón tay anh ta. Nate buột miệng chửi thề. Vết sơn phồng đã trở thành một hình tam giác méo mó bao quanh bởi một vòng tròn chảy xệ. Có quá nhiều lớp sơn trên hình tam giác kia mà anh ta có thể cảm nhận được độ dày của nó, trông nó không khác gì một túi rác nặng trịch. Ngay dưới đó là một lớp thạch cao khô, giống như một bức tường phấn.
Anh ta giật mạnh mảnh sơn tường hình tam giác. Thay vì bị phá vỡ, nó lại lớn dần lên. Mảng sơn dẻo như cao su có kích cỡ gấp đôi bị xé toạc kéo theo một mảng thạch cao. Nó có kích cỡ bằng lòng bàn tay anh ta.
Nate chửi thề tùm lum trong sự hoảng loạn xen lẫn sự thích thú khi nhìn lớp sơn bị tróc ra thành một mảng hoàn hảo. Anh ta kéo nhẹ mảng sơn và miếng thạch cao hình tam giác dãn ra. Giờ kích thước của nó đã vào khoảng mười centimét mỗi chiều. Anh ta nén sự căng thẳng của mình xuống, và cố gắng dẫn các cạnh sơn bị rách dính trở lại với bức tường. Thay vì thế, khoảng trống của lớp sơn uốn cong thành một vòng cung rộng và nuốt trọn một trong những vết rộp khác gần đó. Giờ thì anh ta đang giữ một mảng sơn dẻo có kích thước bằng một cuốn sổ điện thoại. Các cạnh còn lại trên tường cũng đã bị co lên.
“Sh*t,” anh ta lầm bầm.
Ấn tay vào tường, anh ta kéo hình tam giác kia lên. Hầu hết mảng sơn bị xé toạc bất chấp sức tì của lòng bàn tay anh ta. Một dải sơn rộng gần tám centimét bị tróc dọc theo bờ tường. Anh ta hít một hơi thật sâu để thề thốt một lần nữa khi chứng kiến những gì hiện ra trên mặt thạch cao.
1,528,
Con số đó được viết bằng sơn, hoặc có lẽ là mực. Dù bất kể nó là cái gì, thì nó đủ dày để anh ta có thể thấy các cạnh của con số gờ lên rất nhẹ trên bề mặt của lớp thạch cao. Nơi lớp sơn đã kéo dãn, anh ta có thể nhìn thấy gờ của một con số khác, chỉ ngay sau con số 8. Những con số đó nằm ngay trên lớp thạch cao, và bị phủ lên bằng những lớp sơn phủ trong suốt năm mươi hay sáu mươi năm qua, hoặc có thể nhiều hơn. Chúng không thể được khắc lên đây khi tòa nhà vẫn đang xây dựng.
Nate nhìn vào những vết răng cưa trên lớp sơn. Vẫn còn cơ hội để sửa nó nếu anh ta dừng lại. Ít nhất thì một trong những hộp sơn mà anh ta đã từng nhìn thấy ngay dưới cầu thang tầng hầm sẽ có màu be đồng bộ với các căn hộ. Đủ để vá một lỗ hổng to hơn một cuốn sổ điện thoại có chút xíu, chí ít là như vậy.
Nhưng có lẽ không đủ để phủ hết một nửa bức tường.
Anh ta tước phần mép sơn bị gờ lên thành răng cưa cho đến hết con số cuối cùng. Nó trượt nhẹ ra khỏi bức tường. Nate ghé đầu mình sát vào khe trống nho nhỏ giữa lớp sơn và thạch cao.
Bên cạnh dấu phẩy là một con số gì đó trông giống số 2, hoặc có thể là 3.
Ngón tay Nate gẩy nhẹ lên lớp sơn và kéo. Lớp sơn bị tróc ra tạo ra một tiếng mút mờ nhạt giữa không khí với lớp thạch cao và sơn. Mảng sơn đầu tiên có kích cỡ của một chiếc áo phông khi nó bị vỡ ra dưới sức nặng của chính mình. Anh ta nắm lấy các cạnh sơn bị tróc ra trên tường và lớp sơn bị bóc ra thành một hình vòng cung rộng. Lỗ hổng mở rộng cho đến khi mép sơn tróc chạm tới cánh cửa tủ quần áo. Sau đó, nó chạy dọc xuống dưới đường gờ tường. Mảng sơn này có kích cỡ và hình dáng giống như cẳng chân anh ta. Nate tước lớp sơn theo một hướng khác và lớp sơn đã bị tróc ra khỏi bức tường một khoảng rộng.
Anh ta phải mất đến hai mươi phút để xé tất cả các lớp sơn ra khỏi bức tường giữa bếp và tủ quần áo. Một dải sơn bị cuốn lên theo hướng cửa trước. Có một số hình kì lạ nằm xung quanh ổ cắm điện. Anh ta đã rất ngạc nhiên khi lớp sơn bị bong ra để lộ một tấm bảng khắc chữ xung quanh ổ cắm được làm bằng gỗ.
Nằm cách chân tường khoảng một mét là những con số.
Trông nó giống như một phương trình lớn. Theo như sự hiểu biết hạn chế của Nate, không có một ký hiệu nào đặc biệt phức tạp, mặc dù có một số biểu tượng anh ta không thể nhận ra. Tuy vậy, đó vẫn là những con số lớn. Anh ta lần theo nó một cách tốt nhất có thể để đi tới con số cuối cùng.
1,528,326,500 ± 5000