CHƯƠNG 29
Veek ra mở cửa trong chiếc áo choàng kẻ sọc cùng với chiếc quần thể thao, cô ta đeo kính, nhưng mắt chớp liên tục để xua tan cơn buồn ngủ. “Anh muốn gì?”
“Cô phải đến xem cái này ngay,” Nate nói. “Xem cái gì cơ? Bây giờ mới 2 giờ sáng.”
“Cô sẽ không tin được nếu tôi chỉ cho cô thấy đâu.” Cô ta chau mày. “Hãy nói đi.”
Anh ta hít một hơi thật sâu. “Cô biết cô nói gì về những đường dây điện không? Và việc tôi cần phải tận mắt nhìn thấy nó như thế nào chứ?”
Mặt cô ta dịu lại, chỉ một chút. “Ừm.”
“Cô phải đến và xem cái này ngay.”
Nate đã xé toàn bộ phần còn lại của lớp sơn khỏi những bức tường trong căn hộ của mình.
Anh ta kéo những chiếc giá sách của mình vào trung tâm căn phòng để lộ ra càng nhiều mảng tường càng tốt. Thùng rác của anh ta nằm ngay gần chỗ hai người đứng, chứa đầy những lớp sơn cũ. Ở một vài nơi, lớp thạch cao cũng đã bị rơi xuống, để lộ ra những mảng ván gỗ và gạch.
“Ôi,Chúa tôi,” cô ta thốt lên. Giọng cô ta một nửa sự ngạc nhiên, một nửa là sự lo lắng. “Anh đã làm gì thế này?”
Đặt một cánh tay lên vai Veek, anh ta xoay người cô ta lại đối diện với bức tường có những con số. Hai mắt cô ta mở to. “Ôi, Chúa tôi,” cô ta lại thốt lên lần nữa, nhưng giọng điệu đã khác đi. “Cái gì đây?
“Nó đã nằm dưới những lớp sơn,” anh ta nói. “Nhìn sang bên này đi.”
Có một phương trình khác được viết trên tường ngay trên bàn làm việc của Nate. Phương trình này có nhiều biểu tượng hơn và ít chữ số hơn. Veek nhìn chằm chằm vào nó. “Nó có nghĩa là gì?”
“Không biết,” anh ta nói, “ngoại trừ, tôi chắc chắn rằng nó không phải là những con số tính toán cho số gạch đá và gỗ.”
Cô ta bước lại gần hơn và chỉ vào một biểu tượng, một chữ y lộn ngược. “Tôi nghĩ, tôi đã từng nhìn thấy nó rồi.” Veek nghiêng đầu mình về một bên. “Chết tiệt, tôi ước gì mình đã chú ý hơn trong lớp toán học.”
λ
“Tôi không nghĩ nó là toán học,” Nate nói. “Ý tôi là, nó là toán, đúng, nhưng tôi nghĩ rằng nó liên quan đến vật lý hay gì đó. Tôi chỉ không chắc xem nó là cái gì thôi. Tôi vẫn nhớ một vài nội dung cơ bản, khối lượng nhân vận tốc bằng lực tác động, kiểu kiểu đó.”
“Đó là khối lượng nhân gia tốc của vật.”
“Cũng như nhau, phải không?”
“Ừm, anh đã chứng minh được quan điểm của mình. Nó vượt quá khả năng của chúng ta.” Cô ta thở dài.
“Có gì sai sao?”
Cô ta nhìn lại những bức tường một lần nữa, rồi nhìn Nate. “Thế chuyện này có gì lạ?”
“Ý cô là gì?”
“Ý tôi là, hãy suy nghĩ về nó. Đây không phải là một việc thuận tay ngu ngốc mà Scooby đã làm để tìm kiếm những chứng cứ lạ lùng về tòa nhà này, lột toàn bộ sơn khỏi bức tường của anh ta, và tìm kiếm những thứ kì lạ ư?”
Anh ta nháy mắt. “Cô nghĩ chúng là giả sao?” “Không,” cô ta nói. “Không, tôi tin anh. Mặc dù vậy, chẳng phải điều này đã đến với anh như một sự trùng hợp điên rồ sao? Nó giống như... giống như việc thọc tay vào một lọ đựng bi ve, và lấy ra một viên màu xanh mà không cần phải nhìn vậy.”
“Ààà. Ừm, tôi hiểu ý cô là gì.” Họ nghiên cứu bức tường thêm một lát nữa và miệng Nate chợt mở ra. “Trừ khi...”
“Trừ khi sao?”
Anh ta khoanh tay trước ngực. “Giả định rằng chỉ có một viên bi màu xanh,” anh ta nói. “Nếu tất cả các viên bi đều màu xanh, thì đó hoàn toàn không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.”
Cô ta nhìn vào những bức tường. “Anh nghĩ vậy sao?” “Đó là cách duy nhất để biết chắc.”
Một vài phút sau, họ đã ở trong căn hộ của Veek, “tấn công” các bức tường đối diện với cỗ máy tính đồ sộ của cô ta. Nate rạch sơn trên tường với một con dao làm bếp, rồi lấy móng tay mình cạy mép các vết rạch cho đến khi lớp sơn bị bong ra và kéo thành mảng. Những lớp sơn ở căn hộ này có vẻ giòn hơn vì không khí ở đây khá mát mẻ, và họ không thể bóc chúng thành những mảng lớn hơn một tấm bìa sách trước khi chúng bị vỡ tan. Veek vớ lấy chiếc thùng rác trong bếp và họ bắt đầu công cuộc “làm đầy” nó.
Sau hai mươi phút xé các mảng sơn ra khỏi bức tường, một nửa số lớp sơn đã biến mất. Chẳng có gì nằm phía sau nó ngoài lớp thạch cao.
“Chết tiệt,” Veek chửi thề.
“Gượm đã,” anh ta nói. “Chỉ có hai phương trình nằm trên những bức tường của tôi.”
“Ừm.” Cô ta nhìn ra bức tường ngay cạnh cửa. “Tôi nghĩ mình đã có thể hôn tạm biệt khoản tiền đặt cọc của tôi rồi.”
Nate khắc một dấu X lớn vào tường và họ bắt đầu bóc lớp sơn. Một vòng tròn của thạch cao dần rộng mở. Nó có kích thước bằng chiếc màn hình máy tính của cô ta. Veek thở hổn hển.
Dải số nằm trải dài trên mặt thạch cao, cũng được viết bằng thứ nước sơn đen như ở căn hộ của Nate. Chúng bị chèn ép và mắc lại dưới lớp sơn cho đến khi tiết lộ ra một dãy số hay một ký hiệu nào đó.
66–16–9—4—1—89
Anh ta liếc nhìn Veek. “Cô nghĩ nó có nghĩa là gì?” “Có thể có một cỗ máy tính dưới tầng hầm,” cô ta nói, “và chúng ta cần phải tiếp tục ghim những con số này lại.”
“Thú vị ha,” Nate nói. “Có phải là phép toán không nhỉ? Sáu mươi sáu trừ mười sáu trừ...”
Cô ta lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy. Nó không giống như bên căn hộ của anh đâu.” Veek nghiêng đầu về một bên như thể nhìn dãy số này với một chiều hướng khác. “Đó là những phương trình, nhưng tôi nghĩ đây là một dạng mật mã.”
“Có thể lắm. Cô nghĩ những con số này mã hóa cho các chữ cái ư?”
“Không, trừ phi anh biết chữ thứ sáu mươi sáu chữ cái trong bảng chữ cái là gì.” Cô ta kéo một cạnh sơn bị tróc khác và một mảng sơn to bằng lòng bàn tay cô ta bị bong ra. Chẳng có gì bên dưới đó cả, kể cả bên dưới mảng sơn cô ta bóc ra tiếp theo. “Tôi nghĩ hết rồi đấy.”
Nate quay đầu lại. “Thế còn bức tường đằng sau máy tính của cô thì sao?”
Veek nhìn vào chiếc bàn rộng và đôi môi bặm chặt lại. Rồi cô ta gật đầu. “Cho tôi một phút để tắt mọi thứ đi và rút ổ cắm điện ra.”
Một nửa giờ sau, thùng rác của Veek đã tràn ngập những mảng sơn phế liệu và họ đã tìm kiếm được một tập hợp các phương trình khác. Sự việc này rất phức tạp và họ thậm chí còn không thể lần theo nó. Tuy nhiên, ở phía dưới, một điều gì đó mà họ có thể hiểu đã lộ ra.
σ = 0
“Vậy là,” Nate nói, “số 0 tròn trĩnh này là tốt hay xấu?”
“Chả có manh mối nào hết.”
“Cô có bất kì một ý tưởng nào về ý nghĩa của những ký tự này không?”
“Tôi sẽ tìm hiểu nó, nhưng chúng ta đã nhổ ổ cắm máy tính và cả mạng Internet.”
Anh ta nhìn chằm chằm vào phương trình và cố gắng ép đầu mình phải hiểu. Có quá nhiều ký tự và thậm chí cả con số trông có vẻ rất lớn và kì lạ. Nó khiến anh ta nhớ tới những bộ phim khoa học viễn tưởng, khi những vị giáo sư thiên tài sở hữu một chiếc bảng đen với chi chít những dãy tính toán khổng lồ. Và cũng giống như khi đang xem những bộ phim đó, anh ta chẳng biết những phương trình đó có ý nghĩa gì.
“Chúng ta cần phải xem xét các căn hộ khác nữa,” anh ta nói. “Tôi cá là sẽ có điều gì đó ở tất cả các căn hộ.”
Cô ta nhìn chiếc đồng hồ. “Ừm, nhưng ai sẽ là người thức dậy vào lúc 3 giờ sáng đây?”
Xela mở cửa gần như là ngay lập tức. Cô ta đang mặc một chiếc áo tuxedo đầy vết sơn và giấu mái tóc xanh dương dưới một chiếc mũ bóng chày đội ngược. “Xin chào, “ cô ta mở lời. “Tôi gần như sắp ngất ra rồi. Hai người làm gì ở đây vào lúc muộn thế này?”
“Chúng tôi muốn ‘lột vỏ’ các bức tường trong căn hộ của cô,” Nate nói.
“Tôi chưa bao giờ nghe ai nói như thế trước đây cả.” Cô ta nhìn họ và cố gượng cười. “Thường thì tôi sẽ trả lời rằng hãy mua cho tôi một chút đồ uống nào đó, và xin mời vào, nhưng...”
Veek đánh mạnh vào tay cô ta. “Có điều gì đó được viết trên những bức tường,” cô ta nói, “ngay dưới lớp sơn.”
Mắt Xela trợn tròn. “Không đời nào.” “Có đấy,” Nate khẳng định.
Cô ta để họ vào căn hộ của mình. Một bức tranh mới vẽ nằm trên giá vẽ phía trung tâm căn phòng. “Anh muốn bắt đầu từ đâu?”
Phải mất gần một giờ đồng hồ để gỡ bỏ tất cả các bức tranh và ảnh trên tường của Xela xuống. Một nửa giờ tiếp theo họ bóc tất cả những lớp sơn bên trong căn hộ của cô ta. Những mảng sơn bong ra thậm chí còn nhanh hơn cả ở căn hộ của Nate. Họ nhét chúng vào hơn nửa tá những chiếc túi ni lông.
Căn hộ của Xela dày đặc những công thức toán học hai bên bức tường. “Đây là một vấn đề về lâu về dài,” Veek nói. Cô ta chỉ từ đáy của một bức tường đến mép trên của một bức tường tiếp theo. “Phương trình ở đây và ở kia cùng hàng với nhau.”
Nate nhìn chằm chằm vào phép toán. “Cái quái gì vậy nhỉ? Ý tôi là, tôi cũng đã từng học một vài khóa khoa học và chưa từng nhớ điều gì quá phức tạp trên bảng.”
“Có lẽ nó là chuỗi thông suốt,” Veek nói. “Anh biết đấy, khi anh làm cái gì đó với thuật toán của Einstein 31* , anh sẽ ấn định rằng tất cả mọi người đều đã biết về những chữ cái đơn lẻ kia là gì, và làm thế nào để đạt được chúng. Có lẽ đây là điều bao trùm tất cả mọi thứ ở đây.”
31* Einstein (Albert Einstein) (1879-1955) nhà vật lý người Đức, ông đã phát triển lý thuyết tương đối.
“Đây là mực Ấn Độ,” Xela nói. Cô ta gí sát đầu mình vào một dòng phép tính. “Một chất liệu rất chắc chắn, và nó có thể trường tồn.”
“Vậy là, một ai đó muốn chắc chắn rằng những con số này tồn tại ở đây trong một thời gian dài,” Nate nói.
Veek nhún vai và nén lại một cái ngáp dài. “Hoặc chúng chỉ là vật liệu mà họ đang có. Loại mực này cũng không khó kiếm mà.”
“Căn hộ tiếp theo?” Anh ta nói rồi liếc vào đồng hồ nhà Xela.
“Đã gần 5 giờ rồi. Mọi người cũng đang bắt đầu thức dậy. Có lẽ tiếp theo sẽ là nhà của Debbie và Clive chăng?”
Veek lắc đầu. “Họ không có tường sơn, nhớ chứ? Tất cả đều là gỗ.”
“Chết tiệt. Tôi đang nghĩ xem liệu Tim đã dậy chưa?” “Có lẽ rồi,” Xela nói. “Ông ta thức dậy khá sớm.”
Nate gật gật đầu.
“Ô, bỏ ngay cái ý nghĩ đen tối đó ra khỏi đầu anh đi,” cô ta nói. “Tôi thường thức khuya để vẽ và trông thấy ông ấy ra ngoài thể dục từ rất sớm.”
“Roger, được không?”
“Gah,” Veek thốt lên. “Chúng ta là những đứa ngốc. Tôi cá là căn phòng số 16 vẫn không hề khóa.”
Đúng vậy. Ba người họ đứng trước những bức tường rộng giữa những chiếc cột. Bức tường băng giá.
Nate nhìn Veek. “Cô có nghĩ đây là một ý kiến hay không?”
“Nếu Oskar phát hiện ra, ông ta không thể chứng minh điều này là do chúng ta làm,” cô ta nói. “Hơn nữa, đằng nào thì họ cũng chưa bao giờ thuê căn hộ này.”
“Thực ra thì tôi chỉ muốn xem xét bức tường này,” anh ta ra hiệu vào bức tường băng. Xela vẫn tiếp tục chạm vào nó và rụt tay lại.
“Anh nghĩ nó có nguy hiểm không?”
Nate nhún vai. “Tôi không biết. Đó là một trong những điều... hữu hình mà chúng ta tìm thấy.”
Xela rạch vào bức tường bằng chiếc dao găm trên tay. “Chỉ có một cách để tìm ra nó,” cô gái có mái tóc xanh dương lên tiếng.
Chỉ mất một vài phút để ba người họ tước hết mảng sơn và làm lộ ra lớp thạch cao bên dưới. Một chữ X được gạch chéo ngay chính giữa bức tường. Ngoài ra còn có bốn từ khác trên mỗi cạnh tam giác mà chữ X tạo ra, chúng đều được viết bằng chữ in hoa. Từ đầu tiên trên cùng trông như tiếng Nga. Nate nghĩ từ tiếp theo bên trái là tiếng Pháp. Anh ta thậm chí không thể nhận ra những chữ cái của từ trên cùng. Từ bên phải là tiếng Anh.
DANGER 32*
32* Danger: NGUY HIỂM.
Xela ho lên. “Tôi không nghĩ là “Danger ” trong tiếng Đức có nghĩa là ‘bia miễn phí’, hay một thứ gì khác?”
“Theo tôi nhớ thì không,” Nate nói.
“Tôi nghĩ chúng ta không nên làm thêm bất cứ điều gì ở đây nữa,” Veek nói.
“Tôi đồng ý,” Xela đồng tình.
Họ kéo cửa mở và nhảy ra ngoài.
Tim đứng đó trong khi đang mặc một chiếc áo phông và quần soóc thể thao, tay ông ta đã định đẩy cửa mở. Tim nhíu mày. “Mấy người đang làm gì vậy?”
Nate thở hắt ra. “Làm sao mà bác biết bọn cháu ở đây?” Tim chỉ lên trên. “Tôi sống ở ngay đó, nhớ không?
Tôi trở lại sau khi chạy bộ về và mấy người đang làm cái quái gì ầm ĩ ở trên này?”
“Tôi đã nói với ông rồi mà,” Xela nói.
Nate dẫn người đàn ông lớn tuổi vào bên trong và đóng cửa lại. Anh ta ra hiệu nhìn vào bức tường “trần trụi” và hai con mắt Tim mở to. Họ kể về đêm vừa qua cho Tim nghe. Tim đụng vào lớp thạch cao nơi có dòng chữ tiếng Pháp rồi rụt tay lại.
“Mọi người cũng đã kiểm tra các căn phòng khác rồi phải không?”
Veek gật đầu. “Ở cả ba căn hộ của chúng cháu và ở đây.”
Ông ta nhìn Nate. “Để ta xem nào.”
Họ lên căn hộ của Nate, và Tim kiểm tra các bức tường. Nate dõi theo biểu hiện của ông ta. “Nó có ý nghĩa gì với bác không?”
“Không hề. Tôi hy vọng nó chỉ là những chữ viết nguệch ngoạc ngẫu nhiên, nhưng...” Tim lắc đầu. “Tôi chưa được nhìn toàn bộ những phép tính này để có thể nhận ra một phép tính toán học nào đó.” “Bác nhận ra sao?”
Tim gật đầu. “Một trong những lợi thế của việc xuất bản rất nhiều sách kỹ thuật.”
Veek khoanh tay. “Vậy giờ thì sao?”
“Cho tôi mười phút để về tắm giặt và thay đồ,” Tim nói. “Rồi chúng ta sẽ thực hiện công việc này tại căn hộ của tôi. Có lẽ hai người cũng nên thay đồ đi.” Ông ta hất mặt về phía Veek và Xela. Veek vẫn mặc chiếc áo choàng đầy mồ hôi của mình. Xela thì trong chiếc áo tuxedo mỏng manh.
“Vâng,” Veek nói. “Mười phút là đủ.”
“Tôi cần một tách cà phê nếu chúng ta tiếp tục làm công việc này,” Xela nói.
“Hãy thay đồ đi,” Nate nói. “Tôi sẽ phục vụ cà phê.” Đến sáu giờ mười lăm phút, họ đã uống cà phê và đang cào lớp sơn trên những bức tường trong căn hộ của Tim. Nate lo lắng rằng căn hộ kép số 26 này sẽ chứa những thông điệp nào đó nhưng chúng đã bị phá hủy và thay thế vào đó là những bức tường mới. Nhưng may thay, chúng lại là một kho báu. Tất cả các bức tường ở đây đều được bao phủ bởi những mô hình đường ống và ký hiệu đã được nghiên cứu kĩ.
Họ nhìn chằm chằm trong vài phút và sau đó Veek gõ gõ những ngón tay của mình vào những bức tường. “Chúng là một sơ đồ.”
Nate từ phía sau cô ta nhìn lên bức tường. “Cái gì cơ?”
Veek gật đầu. “Một số ký hiệu ở đây là loại cổ xưa, nhưng tôi dám đặt cược một khoản tiền lớn với những gì tôi đang nghĩ.” Cô ta chỉ vào tấm sơ đồ trên tường.
“Đó là một công tắc điện. Tôi khá chắc rằng đó là cầu chì.” Cô ta lại nghiêng đầu sang một bên. Nate đồ rằng đó là trạng thái của cô ta mỗi khi phải suy nghĩ. Veek vẽ ra một vòng tròn xung quanh một vài đồ vật bằng ngón tay mình. “Tôi chẳng nghĩ được xem cái đống này là thứ gì nữa,” cô ta nói.
Tim chà tay lên cằm. “Tôi nghĩ rằng chúng ta đang đứng trên một cái gì đó.”
“Nhưng nó là cái gì được cơ chứ?” Xela nói. “Những thứ này làm nên cái quái gì?”
Nate nhìn Veek. “Cô nghĩ sao?”
Cô ta nhìn chằm chằm vào những bức tường. “Veek?”
Cô ta chớp mắt mà liếc nhìn Nate. “Cô có biết nó có ý nghĩa gì không?”
Cô ta đập tay vào bức tường. “Chúng đều có mặt ở đây. Được xây dựng nên giống như một phần của thiết kế ban đầu.”
“Hoặc chí ít, là từ trước khi những bức tường kia được sơn,” Tim chỉ. “Chúng có thể...”
“Mấy người đang làm cái trò quỷ quái gì ở đây thế này?”
Oskar đứng ở cửa chính với một bàn tay nắm chặt.