CHƯƠNG 30
Hai lỗ mũi Oskar phồng to. “Mấy người bị mất trí rồi sao?” Ông ta gầm lên. “Căn hộ số 16 đã bị hủy hoại.”
Nate mở miệng và liếc nhìn Veek. Cô ta đang nhìn chằm chằm vào ông ta. Anh ta quyết định tốt nhất là nên ngậm chặt cái miệng của mình lại, mím hai môi lại với nhau.
Oskar trừng mắt nhìn và bức tường của Tim và bàn tay nắm chặt hơn.
Rồi ông ta đã cố hít lấy ba hơi chậm rãi và có vẻ thận trọng. Hàm răng ông ta có vẻ dãn ra một chút và bàn tay đã nới lỏng. “Mấy người đã phá hoại toàn bộ các căn hộ của mình ư?”
Nate vẫn mím chặt môi, và gật đầu.
Oskar tập trung vào Veek. “Ta đã cảnh báo với cô rằng nó là một ý tưởng điên rồ mà, thưa cô Fishwanath.” Ông ta lắc đầu. “Ta sẽ phải gọi thợ sơn đến.”
“Không!” Veek lên tiếng. Cô ta ra hiệu vào những bức tường. “Hãy nhìn đi, Oskar. Ông không tò mò sao? Ông không muốn biết chúng là gì sao?”
Oskar khước từ với một cái phẩy tay. “Tôi không muốn,” ông ta quát.
“Cô đã làm mọi thứ trở nên tồi tệ cho tất cả mọi người. Cô có biết là sẽ mất bao tiền để sửa lại những thứ điên rồ này không? Chủ sở hữu của nó sẽ rất tức giận. Tất cả mọi người ở đây đều bị ảnh hưởng.”
“Không, chúng tôi sẽ không bị vậy đâu,” Tim nói. Mắt Oskar xoáy vào Tim.
“Chúng tôi sẽ trang trí lại chúng,” Tim nói. “Những gì chúng tôi vừa làm với căn hộ của mình đều nằm trong quyền hạn của chúng tôi như đã được đề cập đến trong hợp đồng. Việc này không được quy định là đã ‘gây thiệt hại’, vì vậy đây là lúc tốt nhất để ông có thể khấu trừ khoản tiền đặt cọc của chúng tôi đi.” “Ông nghĩ tôi không thể...”
“Ông chỉ cần cố làm bất cứ điều gì khác, tôi sẽ kiện ông ra tòa.”
Người đàn ông đồ sộ hít vào một hơi thật sâu và kìm nó lại.
“Tôi sẽ tự đặt mình vào tình huống nguy hiểm và đoán rằng người chủ sở hữu căn hộ này không muốn công khai trường hợp này ra tòa án đâu,” Tim tiếp tục. “Thậm chí là chỉ một điều nho nhỏ. Vì vậy dù ông có tức giận đến nhường nào, thì tôi khuyên ông nên dành một vài phút để bình tĩnh lại đi.”
Oskar thở ra. “Căn hộ số 16...”
“...Thuộc về trách nhiệm của tôi. Chẳng còn ai khác cả. Hành vi phạm tội đầu tiên của một người mới đến. Tôi nghĩ là việc này có thể nằm trong giới hạn cho phép, đặc biệt là kể từ khi tôi đề nghị được trả tiền cho những gì mà mình đã gây ra.”
Quai hàm của Oskar di chuyển tới lui. Mắt ông ta hết chuyển từ Tim sang Nate, rồi đến Xela và lại cố định vào Veek.
“Tôi đã mất hết kiên nhẫn rồi,” ông ta nói. “Đây là lời cảnh báo cuối cùng cho tất cả các người.” Ông ta nhìn vào bức tường được bao phủ bởi những dãy số toán học một lần nữa. “Tôi sẽ gọi thợ sơn. Tất cả các căn hộ của các người sẽ được sơn lại.”
Nate liếc nhìn vào những bức tường và cắn lưỡi mình. Oskar ném cho họ một cái nhìn cuối cùng. “Và việc này sẽ tẩu tán hết số tiền đặt cọc của các người.” Ông ta quay người và trở lại hành lang.
Họ có thể nghe thấy tiếng bước chân ông ta giậm thình thình ở sảnh rồi xuống lối cầu thang. Veek buông ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
“Bác vừa cứu chúng tôi đấy,” Xela nói với Tim.
Ông ta liếc nhìn Xela và mỉm cười. “Chà, sao ta có thể để mấy người tốt này trở thành nạn nhân được?”
“Okay,” Nate nói, “chúng ta cần phải chụp ảnh, lưu lại tất cả những thứ này thành tư liệu trước khi thợ sơn tới.” Anh ta nhìn Xela. “Máy ảnh của cô là loại phân giải cao phải không?”
“Ừm, nhưng nếu tôi có thể,” cô ta nói, “nhưng tôi không thể giúp được.”
“Đừng nói với tôi rằng cô đang rút khỏi vụ này nhé.” Xela lắc đầu. “Không, tôi chỉ là... phải đến lớp học trong vòng hai giờ nữa. Tôi cần phải tắm và đến trường.”
Cô ta nhún vai.
“Xin lỗi.”
Veek gật đầu. “Tôi cần phải chuẩn bị đi làm,” cô ta nói, và nhìn sang Nate. “Vậy thế còn anh?”
Anh ta cắn môi và nhìn vào những bức tường. “Tôi có thể gọi báo nghỉ ốm.”
Tim nhướn mày. “Không phải cậu vừa mới phàn nàn về việc bị cắt bớt giờ làm việc sao?”
“Chúng ta không thể để mất những thứ này được,” Nate nói.
“Chúng tôi cũng không thể để mất anh,” Veek nói. “Nếu anh không thể trả được tiền thuê nhà, thì cuộc điều tra nhỏ bé này của chúng ta sẽ tiêu tan.”
Anh ta nhìn Tim. “Thế còn bác? Bác có thể chụp ảnh được không?”
“Một vài bức, nhưng tôi lại có cuộc hẹn vào lúc 10 giờ ở Santa Monica.” Người đàn ông lớn tuổi lắc đầu. “Oskar có lẽ không thể gọi thợ sơn đến đây cho đến ngày mai vì một mức giá ổn thỏa nhất. Chúng ta có thể gặp nhau tối nay và chụp lại tất cả.”
Xela ngáp và vươn vai. “Nhưng chúng ta có thể ngủ đôi chút phải không?”
“Đôi chút thôi,” Nate gật đầu.
Đó là ngày làm việc có lẽ là dài nhất trong lịch sử loài người.
Một khi sự phấn khích trước một cuộc khám phá đã qua đi và cuộc sống bình thường của anh ta trở lại, Nate cảm thấy kiệt sức. Anh ta rót cho mình một ly cà phê và thưởng thức nó trong phòng giải lao. Nate còn mang theo một ly thứ hai về bàn làm việc của mình. Buổi sáng hôm đó đúng là một cuộc chiến không ngừng nghỉ với những cơn buồn ngủ. Thật là nhẹ nhõm khi chỉ có một thùng thư báo bị trả lại và anh ta đành phải đứng dậy, đi quanh phòng.
Anh ta lướt qua thời gian biểu trong đầu trong khi nhìn chằm chằm vào những dòng địa chỉ trên màn hình máy tính. Khi nào Oskar sẽ gọi thợ sơn đến? Bao nhiêu người? Khi nào họ đến nơi? Họ sẽ mất bao lâu để sơn kín một căn hộ? Liệu họ có cạo các lớp sơn cũ đi không, hay chỉ sơn đè lên?
Anh ta bỏ qua bữa trưa và nằm dài trên chiếc ghế văn phòng của mình. Trong thời gian biểu của mình, anh ta sẽ khám phá tất cả những bức tường đã được sơn cho tới lúc này. Đầu anh ta ngả ra sau ghế và mắt nhắm lại. Những tiếng kêu ro ro của chiếc máy tính hòa trộn cùng tiếng khò khè của chiếc điều hòa nhiệt độ và lẫn với tiếng ầm ầm của các phương tiện giao thông trên các tuyến đường dẫn vào Hollywood.
Và rồi, anh ta đang có mặt trên tầng thượng tòa nhà Kavach cùng với Veek và Xela. Veek mặc một chiếc áo len baggi màu cam với mái tóc đã được cắt ngắn kiểu bob. Xela hoàn toàn khỏa thân, vì họ lên đó khi cô ta đang tắm nắng. Cô ta đã thay đổi màu mái tóc của mình từ xanh dương sang màu xanh lá sáng. Anh ta cố gắng không nhìn chằm chằm vào chỗ màu lục bảo giữa hai chân cô ta. “Tôi tắm cho nó với lũ gián đấy,” cô ta giải thích.
Veek gật đầu. “Tôi cũng sẽ làm vậy, nhưng tôi có vấn đề với lũ côn trùng.”
“Trông nó hoàn toàn khác khi đứng dưới ánh sáng bóng đèn cực tím,” Xela nói. “Anh nên xem thử đi.”
Roger đứng cạnh căn phòng thang máy quá khổ. Anh ta lắc ổ khóa trên cửa và nó gây ra một tiếng động nghe như chuỗi trang sức của các bóng ma trong bộ phim A Christmas Carol. 33* “Thật là mất thời gian,” Roger nói. “Cabin thang máy nằm trong tầng hầm.”
33* Giáng sinh yêu thương (tựa tiếng Anh: A Christmas Carol) là bộ phim hoạt hình 3D của hãng hoạt hình Walt Disney sản xuất vào năm 2009. Phim dựa theo một tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Charles Dickens xuất bản lần đầu năm 1843.
“Tất cả những thứ hay ho đều nằm ở đó,” Veek đồng tình.
Robert Zemeckis đã viết lại kịch bản cho phim và làm đạo diễn phim. Bộ phim là một sản phẩm của hãng Walt Disney nhân dịp lễ Giáng sinh năm 2009.
Xela nắm lấy vai Nate và lắc anh ta thật mạnh. Anh ta quay lại nhìn, nhưng tất cả những gì mà anh ta có thể nhìn thấy chỉ là mái tóc màu xanh lá của cô ta. Nate cố gắng để xoay người đi, và rồi bị mất thăng bằng và gần như ngã ra khỏi chiếc ghế của mình.
“Tỉnh lại đi,” Anne nói. Cô ta đứng ngay cạnh bàn làm việc của Nate. “Tôi nghĩ anh nên thức dậy trước khi Eddie xuất hiện.”
Anh ta chớp mắt lia lịa và liếc nhìn xung quanh. “Tôi đã ngủ qua giờ ăn trưa sao?”
Cô ta mỉm cười. “Anh bị ngất. Giờ đã gần 2 giờ 30 rồi.” “Chết tiệt,” theo như thời gian biểu của anh ta, thì có lẽ giờ đây các phương trình đã bị sơn phủ kín. Ở một bức tường, những người thợ sơn vừa mới bắt đầu công việc của mình.
“Trông anh có vẻ như rất cần được ngủ,” cô ta nói. “Vâng, cũng kiểu thế. Không có ai trông thấy tôi chứ?” Anne nhún vai. “Lịch làm việc mới, anh nhớ chứ?
Chỉ có tôi và anh làm việc ngày hôm nay. Thậm chí chúng ta có thể quan hệ tình dục theo kiểu hoang dã ở chính nơi này cũng chả ai biết được.”
Anh ta gật đầu rồi dụi mắt.
“Chà,” cô ta tiếp tục. “Trông anh thực sự mệt mỏi đấy!”
Anh ta nhìn Anne. “Gì cơ?”
“Không có gì. Mặc dù vậy, anh sẽ sớm cảm thấy hối tiếc đấy.”
Anh ta lại chớp mắt. Cô ta vỗ nhẹ vào vai Nate và bước trở lại cabin làm việc riêng của mình.
Nate quẳng một trong những bó tờ rơi bị trả lại xuống đáy ngăn kéo bàn. Trong đó đã có một bó như thế. Một phần trong anh ta biết rằng mình đã tụt hậu quá xa và cần phải đẩy nhanh tiến độ hơn nữa. Nhưng phần lớn còn lại trong tâm trí Nate là nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ và tự hỏi rằng liệu mình có thể về nhà nhanh tới mức nào.
Eddie ghé qua chỗ anh ta và than thở về số lượng công việc cần phải hoàn thành. Anh ta gật đầu, nhưng chẳng buồn tranh luận. Anh ta xử lý thêm vài tá bưu kiện nữa và bắt đầu chuẩn bị ‘cuốn gói’ sớm hơn một giờ đồng hồ. Anne lén nhìn anh ta. “Anh phải đi đâu ư?”
“Vâng,” anh ta trả lời trong khi cố nghĩ một lý do đáng tin hơn là sự thật. “Tôi đang cố gắng trở về nhà trước khi chủ căn hộ xông vào nhà tôi để sửa chữa.”
Khuôn mặt cô ta xoắn lên. “Ô, tôi rất ghét điều đó. Mọi người ra vào căn hộ của anh trong khi tất cả đồ đạc của anh đều ở đó sao?”
Anh ta gật đầu rồi ngừng lại. “Cô có phiền không nếu...”
“Đi đi,” cô ta nói. “Tôi sẽ bao che cho anh một lần nữa.”
“Cô thật tuyệt.” Anh ta khoác ba lô lên vai. “Cám ơn.” “Ngủ tí đi,” cô ta gọi.