CHƯƠNG 31
Nate vật lộn trong giờ tan tầm và lướt qua ba tín hiệu đèn vàng trước khi có thể khiến mình bình tĩnh trở lại. Phải mất hơn nửa giờ lái xe, anh ta mới có mặt ở khu nhà. Nate lái xe đến trước tòa nhà Kavach và đành phải quay xe trở lại để tìm chỗ đậu. Tim và Xela đang chờ anh ta trên những bậc cầu thang. “Bình tĩnh nào,” cô ta nói. “Chưa có chuyện gì xảy ra cả. Họ chưa sơn lại bất cứ thứ gì.”
Nate dừng lại. Một sự kiệt sức khiến anh ta lung lay trong giây lát. “Cô chắc chứ?”
“Ô, tất nhiên,” Xela nói. Cô ta ra hiệu về phía tòa nhà. “Tôi đã ở nhà cả buổi chiều nay và Oskar đã gầm gừ với tôi ba lần về những thứ chúng ta đã gây ra.”
Tim nhảy xuống những bậc cầu thang và mở cổng. “Mặc dù vậy, họ sẽ xuất hiện ở đây vào sáng mai,” ông ta nói. “Roger cũng bóc hết lớp sơn trên tường căn hộ anh ta rồi, và trên đó còn nhiều các phương trình toán học hơn. Chúng tôi đang cố gắng nói chuyện với Mandy nhưng cô ta vẫn quá sợ hãi trước việc có thể sẽ bị đuổi khỏi đây.”
“Roger không có vấn đề gì chứ?”
“Tôi đã ngoắc tay với anh ta rồi,” Xela mỉm cười. “Tôi nghĩ tôi sẽ yêu cầu anh ta đi cướp ngân hàng giúp tôi.” Xela giơ máy ảnh lên. “Tôi đã chụp ảnh ở phòng tôi rồi. Veek vẫn chưa đi làm về. Tôi đang định đến phòng của bác Tim và chúng tôi nhận ra đây cũng là lúc anh trở về nhà.”
“Những bức hình có rõ nét không?”
“Tôi đã chụp lấy ba tấm cho mỗi bức tường để đề phòng rủi ro. Tôi cũng đã kiểm tra các tấm ảnh trên máy tính. Độ phân giải cao, và hoàn hảo đến từng chi tiết. Anh có thể quan sát thấy mọi thứ.”
“Tuyệt.” Anh ta nâng chiếc ba lô của mình lên và gật đầu với Tim. “Để cháu chạy lên cất đồ, hẹn gặp lại mọi người ở nhà mình nhé.”
Chiếc máy ảnh của Xela được đặt trên một chiếc giá ba chân khi anh ta mang nó lên căn hộ số 26. Hai tấm phản quang to bằng tấm pano hắt thêm sáng cho những bức tường. “Đừng có di chuyển xung quanh quá nhiều,” cô ta nói. “Nó bị đổ bóng. Tôi không muốn lắc máy ảnh hoặc làm xáo trộn ánh sáng đâu.” Cô ta nhìn vào màn hình camera nhỏ xíu hướng tới bức tường và điều chỉnh máy, rồi nhấn nút chụp. Một lát sau, chiếc máy ảnh phát ra một âm thanh điện tử của màn trập. Xela chụp thêm hai tấm nữa rồi di chuyển chiếc giá ba chân tới bức tường tiếp theo.
Có tiếng gõ cửa. “Xin chào,” Veek lên tiếng. “Trông có vẻ như chúng ta đã né được một viên đạn.”
Xela hoàn thành việc chụp ảnh ở bức tường thứ tư và chuyển chiếc chân máy sang phòng khách nhỏ của Tim. Những người khác chuyển đồ lại vào phòng bếp và giúp di chuyển các tấm phản quang. “Tôi sẽ phải tải tất cả những bức hình này xuống khi hoàn thành công việc ở đây,” cô ta nói. “Chúng có dung lượng rất lớn khi được đặt ở chế độ này.”
Nate gật đầu.
Veek nhìn xung quanh căn hộ. “Đây là kiểu căn hộ... ngột ngạt, phải không?” Cô ta hỏi Tim. “Tất cả các không gian ở đây đều được phân chia như thế này sao?”
Tim nhìn vào gian bếp bé xíu mà họ đang túm tụm ở trong đó. “Không tệ hơn một phòng ký túc xá đại học đâu,” ông ta nói.
“Nó còn nhỏ hơn phòng ký túc mà cháu đã từng ở cơ.” “Nhưng ta có đến bốn phòng như vậy trong căn hộ của mình,” ông ta nói. “Ta bắt đầu thích nó rồi đấy. Nó hấp dẫn ta bởi bản chất thích ngăn phòng của mình.”
“Thế các căn hộ bên dưới thì sao?” Nate hỏi Tim. Anh ta giơ một ngón tay chỉ xuống sàn nhà. “Căn hộ số 16?”
“Nó đã bị khóa chặt,” Tim trả lời. “Ta nghĩ Oskar đã làm chuyện này.”
“Chúng ta có thể nhờ Roger phá khóa,” Xela gọi với sang từ phòng bên. “Đó là những gì tôi đang nghĩ.”
Veek nhăn trán. “Cô thực sự nghĩ rằng anh ta có thể làm chuyện này ư?”
Tim nhún vai. “Chúng ta có thể để anh ta thử xem. Ta nghĩ câu hỏi thực sự ở đây là, liệu chúng ta có cần phải vào đó không? Trong đó không hề có những công thức toán học được ghi trên tường. Trông nó khá đơn giản và dễ hiểu rằng ‘Hãy tránh xa khỏi căn phòng này’.”
“Cháu nghĩ chúng ta nên có những tấm hình ở đó hơn là không,” Nate nói.
“Nếu Oskar đi ra ngoài, ông ta sẽ trông thấy chúng ta,” Veek nói. “Có lẽ ông ta đang ở ngay dưới đó.”
“Chúng ta sẽ để việc này sau cùng,” Nate nói. “Có lẽ ông ta sẽ bỏ đi sớm thôi.”
“Áp cuối nhé,” Xela nói. Cô ta nhấc chân máy lên và lê bước qua căn phòng nhỏ tiếp theo của căn hộ. “Tôi đã hứa với Roger rằng tôi sẽ thực hiện việc chụp ảnh ở căn hộ của anh ta cuối cùng, và sẽ uống cùng anh ta rồi.”
Nate trao cho cô ta một cái nhìn. “Cô ổn chứ?” “Đừng lo, người hùng của tôi. Roger là người rất dễ thương, nhưng anh ta không phải là hạng biết uống dễ thương.”
“Anh ta có biết điều này không?” Veek hỏi. Xela gật đầu. “Anh ta chỉ đưa ra lời đề nghị thôi.”
Họ di chuyển tới căn hộ của Nate đúng lúc bắt kịp được ánh mặt trời cuối cùng của hoàng hôn lọt qua cửa sổ phòng bếp. Họ giữ tấm phản quang và cô ta chụp lấy những bức ảnh phương trình nằm giữa tủ quần áo và cửa dẫn vào phòng bếp. Họ di chuyển mọi thứ xung quanh để chụp lấy phương trình nằm ngay trên bàn làm việc của anh ta.
“Có phiền không nếu tôi xin ít nước?” Xela hỏi. “Tôi chỉ có nước ở vòi thôi,” Nate nói. “Xin lỗi.” “Nước máy cũng được,” cô ta đáp. “Nơi ở lần trước của tôi ngay cạnh một khu sản xuất đồ chơi. Nước ở đó luôn luôn có màu nâu.” Xela bật tắt công tắc đèn trong bếp cho đến khi áo của cô ta lấp lánh. Mái tóc màu xanh dương sáng lên dưới chiếc bóng đèn bất bình thường của phòng bếp, lung linh như một hiệu ứng đặc biệt.
Trông nó hoàn toàn khác khi đứng dưới ánh sáng màu tối.
“Tiếp theo là chỗ nào?” Tim hỏi.
Nate nhìn Veek. “Cô có muốn căn hộ của mình là điểm đến tiếp theo không?”
“Okay,” cô ta trả lời. “Tôi sẽ đi xuống và lục tung mọi thứ lên để chắc chắn rằng tôi không để một chiếc bra hay bất cứ thứ gì tương tự nằm lộn xộn bên ngoài.”
Xela quay trở lại cửa phòng bếp với chiếc kính đang đeo. Cô ta dừng lại để nhìn những phần khác của căn bếp. Đôi mắt Xela trông như những hồ nước đen láy, đối lập với màu mắt trắng lấp lánh phía sau lớp kính.
“Tôi đoán anh cũng muốn điều này,” cô ta kinh ngạc. Họ nhìn nhau và Xela chỉ tay vào chiếc bếp lò.
Nate bước vào gian phòng bếp và nhìn theo ánh mắt cô ta. Nate đã lột hết các lớp sơn trên tất cả các bức tường trong căn hộ của mình, và chẳng tìm thấy gì ngoài những mảng thạch cao trắng. Anh ta đã quen với sự kì quặc trong căn hộ của mình, và chỉ sử dụng một nửa số đèn trong phần còn lại của căn hộ, mà chưa bao giờ nghĩ tới việc bật chiếc đèn bếp lên.
Bức tường phía trên chiếc bếp lò được bao phủ bởi các chữ cái phát quang. Mỗi chữ cái đều cao khoảng 2,5 cm, được viết bằng nét chữ nhỏ và nghiêng. Các chữ cái đã bị mờ và được sắp xếp theo một loại mật mã nào đó.
“Chết tiệt!” Nate thốt lên.
Xela chớp mắt. “Anh không hề biết là nó có ở đó ư?”