← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Tôi cũng có một câu hỏi,” bà Knight tiếp tục, “cậu nói rằng ai đó đã viết những lời nhắn đó bằng máu và cậu phát hiện ra chúng do chiếu tia cực tím lên bức tường trong bếp à?”

“Đúng vậy ạ.” Nate trả lời.

“Liệu rằng người viết lại lời nhắn này có biết về tác dụng của tia cực tím không? Phải chăng đó chỉ là trùng hợp khi mà người đó viết chúng trong căn hộ của cậu mà không phải ở chỗ nào khác hay là trong đại sảnh?”

Nate chớp mắt, “Cháu thậm chí chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó nữa kia.”

“Câu hỏi tuyệt đấy.” Tim bình phẩm.

“Thật ra thì cháu vừa nghĩ ra một điều,” Veek nói trong khi cô nhìn lên màn hình lớn.

“Khoan.” Nate thốt lên.

“Nó được viết bằng tiếng Anh.”

“Họ đã sử dụng tiếng Anh ở đây từ cả trăm năm trước rồi kia.” bà Knight cho biết.

“Đúng vậy,” Veek tiếp lời, “nhưng những lời nhắn khác lại được viết bằng tiếng Nga hay một ngôn ngữ nào đó đại loại như vậy. Chúng có thể được viết bởi không phải chỉ một người.”

“Hoặc là,” Tim tiếp tục, “có thể chúng được viết bởi một người bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau với mục đích để nhiều người có thể đọc được chúng.”

“Gì cơ?”

Tim chỉ lên hình ảnh đang được trình chiếu trên màn hình. “Cho dù là ai đã để lại lời nhắn này thì đối với họ nó đều có ý nghĩa sống còn. Lời nhắn này cần phải được hiểu ngay lập tức, không thể nào người đó lại viết chúng bằng một ngôn ngữ mà người cần đọc chúng lại không thể hiểu được chúng viết gì.”

Debbie hắng giọng. Âm thanh phát ra khản đặc và đục ngầu cho thấy cô đang lo lắng. “Chúng ta vẫn đang quên mất phần quan trọng nhất của lời nhắn thì phải?”

“Cô có ý gì?”

“Bảo vệ Kavach, bảo vệ thế giới. Câu này là có ý gì chứ?” Tất cả đều im lặng và nhìn lên màn hình lớn.

Bà Knight ho lên một tiếng mà nghe như thể tiếng khịt mũi thì đúng hơn. “Tôi không nghĩ rằng một điều gì có thể làm đe dọa đến cả thế giới lại được ẩn giấu trong chính tòa nhà này.”

“Nó có thể chỉ là một câu nói,” Veek lên tiếng, “có thể nó chỉ là một điều gì đó có ý nghĩa quan trọng đối với người đã xây dựng nên tòa nhà này.”

“Sự an nguy của cả thế giới có vẻ là một điều quan trọng đấy,” Roger lên tiếng.

“Một lần nữa,” Tim nhấn mạnh, “nó là một lời nhắn vô cùng quan trọng. Không ai lại đi lãng phí thời gian để dùng phép ẩn dụ hay để lại một câu nói vô nghĩa nếu như họ viết chúng bằng chính máu của mình cả.”

Một thoáng im lặng bao trùm cả phòng.

“Tại sao người đó không dùng từ ‘cứu’?”

Nate nói. “Người đó đã viết là ‘bảo vệ’?”

“Anh lại soi mói rồi.” Veek phản ứng.

Nate lắc đầu. “Không, hãy nghĩ mà xem. Như Tim đã nói, dù là ai đã viết những dòng chữ này đều đang cố gắng để lại một thông điệp rõ ràng. Nếu ông ấy viết là hãy ‘cứu’, điều này có nghĩa là nguy hiểm đã tìm đến với Kavach. Chẳng ai lại lao vào một tòa nhà để cứu người khỏi đám cháy khi mà còn chưa có ngọn lửa nào xuất hiện cả. ‘Bảo vệ’ ám chỉ rằng nguy hiểm hay sự đe dọa có thể sẽ ập đến chứ nó chưa thực sự diễn ra.”

“Tôi cho rằng cô bé da đen nói đúng đấy,” bà Knight lên tiếng, “cậu đang soi mói không đâu đấy chàng trai.”

“Ấy!” Veek đường đột thốt lên.

“Tôi không hề có ý vậy đâu, Nate,” Veek nói, “thời đại bấy giờ người ta có thể dùng ngôn ngữ gì được nhỉ? Liệu có phải là tiếng Hindi 6* không?

Veek nổi dựng lên, Debbie liền đặt tay mình lên cánh tay cô.

“Dù sao đi nữa,” Nate nói lớn, “cháu nghĩ chúng ta có thể đưa ra một quan điểm đồng thuận rằng có một mối đe dọa nào đó, nhưng chúng ta không có đủ thông tin để xác định được ai hay cái gì đang bị đe dọa.”

“Ngoại trừ thế giới ra,” Roger lên tiếng, “nghe có vẻ như thế giới đang bị đe dọa vào thời điểm đó.”

“Đúng vậy,”Nate nói “ngoại trừ điều đó.”

6* Hindi: một ngôn ngữ được dùng phổ biến bởi người Ấn Độ.

Mọi người xì xào bàn tán và nhìn lại những lời nhắn trên màn hình. Ngay cả Andrew cũng đã rời khỏi ghế. Nhìn anh ta có vẻ không thoải mái chút nào.

“Tôi sẽ để mọi người xem một vài hình ảnh khác nữa.” Nate nói. Anh nhìn chăm chú vào màn hình máy tính. Xela đã sắp xếp các bức hình theo thứ tự chủ nhân của từng căn hộ vì vậy không mất nhiều thời gian để Nate tìm ra được hình ảnh mà anh đang cần. Chỉ một cú kích chuột và ngay sau đó một phương trình toán học xuất hiện trên màn hình lớn sau lưng Nate. “Được rồi, đây là một vài hình ảnh được chụp lại khi chúng tôi tróc lớp sơn lần đầu tiên. Một vài người trong chúng ta đã cố gắng để giải nó nhưng quả thật là nó quá khó.” Nate lại bấm chuột một lần nữa và phương trình thứ hai được tìm thấy trong căn hộ của anh xuất hiện trên màn hình lớn, phương trình này có một dãy số dài ở đoạn cuối của nó.

Mandy giơ cao tay. “Có phải chúng được viết ra bởi cùng một người không?”

Nate nhìn về phía Tim và ông gật đầu đáp lại. “Chúng tôi nghĩ thế này,” Tim nói, “nhìn có vẻ như chúng được viết bởi hai người khác nhau. Một phương trình được viết với số 4 có đỉnh là hình tam giác kín, cái còn lại số 4 lại có đỉnh khyết.” Tim vừa nói vừa phác họa hai con số 4 trong khoảng không trước mặt. “Người có số 4 được viết với đỉnh hình tam giác khép kín cũng viết số 8 với nét X đậm hơn ở giữa con số. Chúng ta xác định người này có thể cùng là người đã để lại lời nhắn trên bếp của Nate.”

Mandy gật gù.

Debbie ngả về phía trước, mắt chị liếc từ đầu này sang đầu kia của phương trình lớn. Môi Debbie lẩm nhẩm cái gì đó. Nate nhận ra điều này và hỏi. “Chị có nhìn ra được điều gì không?”

Một góc khóe miệng của chị nhếch lên một chút rồi lại hạ xuống. “Tôi cũng không dám chắc một trăm phần trăm đâu,” chị nói, “nhưng có vẻ nhìn nó giống như phép tính gia tăng dân số.”

“Cái gì cơ?”

“Gia tăng dân số,” Debbie nhắc lại. Chị bước lại gần màn hình tivi và phác họa một vòng tròn quanh mấy con số bằng ngón tay. “Nó có vẻ phức tạp hơn công thức toán học cơ bản kiểu mẫu của Thuyết dân số 7* , nhưng đây chính là tỉ lệ sinh, tỉ lệ tử và dân số ban đầu...” Debbie nhún vai. “Mặc dù tôi cũng không chắc những phần còn lại có nghĩa gì.”

7* Malthusian: Thuyết dân số được phát minh bởi nhà nhân khẩu học, kinh tế học người Anh Thomas Malthus.

Nate nhìn vào những con số. “Vậy chị nghĩ rằng đây là tỉ lệ dân số à?” Anh tiến tới và đặt ngón tay lên con số lớn 1.528,326.500 ±5000. Ngón tay Nate để lại một đốm nhỏ trên màn hình tivi.

Debbie nhún vai. “Có lẽ vậy, tôi chỉ nói là trông chúng có vẻ giống với công thức tính mức độ gia tăng dân số.”

Veek nghiêng đầu theo dãy số trên màn hình. “Dân số thế giới ấy hả?”

“Đừng có ngốc vậy chứ.” bà Knight quở trách. “Dân số thế giới đã vượt qua con số đó từ trước khi ta sinh ra. Ta nhớ rõ rằng dân số thế giới đã đạt đến con số ba tỉ khi ta vừa tròn hai mươi tuổi.”

Nate cau mày. Anh nhìn về phía Veek trong khi cô đang bấm bấm gì đó trên phím điện thoại của mình. “Có kiếm được thông tin gì không?”

Veek hít một hơi rồi trả lời. “Có đây, dân số thế giới đạt một phẩy sáu tỉ chỉ vài năm sau khi tòa nhà này xây dựng xong.”

Lại một loạt tiếng xì xào vang lên trong căn phòng. “Liệu đó có phải là một sự trùng hợp không?”

Clive hỏi. “Ý tôi là, chúng không xảy ra trong cùng một thời điểm.”

“Đó cũng có thể chính là điều khiến họ sợ hãi.” Xela thêm vào.