CHƯƠNG 5
Này Nate,” Eddie gọi, “tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một lát không?” Đó là ngày thứ ba của tuần kế tiếp kể từ ngày Lễ Tưởng niệm. Cùng với lịch làm việc mới, ở cơ quan giờ này chỉ có Zach và Nate là đang có mặt ở đó. Lúc này Nate chỉ muốn dành thời gian để tìm kiếm một chút thông tin về tòa nhà Kavach trên mạng, việc dành ra “vài phút” cho Eddie lúc này cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ mất luôn cả nửa buổi chiều.
“Được chứ!” Nate đáp lại. “Có chuyện gì thế?”
Eddie đi về phía căn phòng chật hẹp và đặt cặp mông bành trướng của gã lên góc bàn làm việc của Nate, hầu như choán hết cả mặt bàn. Mùi dầu và xốt pepperoni 8* cũng theo người gã tràn ngập vào căn phòng. Eddie đã ngốn hết hai miếng pizza suất đặc biệt trong cửa hàng dưới tầng cho bữa trưa của mình. “Đây có thể coi như là một kỷ lục mới đấy,” Eddie trầm ngâm. “Chẳng ai có thể biết được chúng ta đã có một cuộc trò chuyện.”
8* Pepperoni: xốt được làm từ ớt và thịt lợn hay thịt bò, được dùng phổ biến trong món pizza.
Nate khó khăn lắm mới ngăn được sự khó chịu của mình không thể hiện ra mặt. Điều duy nhất trên đời này tồi tệ hơn câu chuyện của Eddie chính là một cuộc trò chuyện với gã như hai người đàn ông. Gã thậm chí còn không có đủ năng lực để giả tạo một chút khi thể hiện sự đồng cảm của mình.
“Cậu biết đấy, mọi việc bây giờ đã trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.” Eddie nói. “Họ đang cố cắt giảm giờ làm và thậm chí còn ép tôi phải giảm thêm nữa. Tôi đang đấu tranh để có thể giữ được việc làm cho tất cả mọi nhân viên ở đây. Cậu cũng biết là tôi đang cố gắng làm điều đó, đúng không?”
“Ồ vâng, tất nhiên là tôi biết chứ.”
Eddie gật gù. Gã nhìn qua vai Nate về phía mấy chồng thư ở phía sau. Có tới ba chồng lận. Một chồng được kê lên hai chồng còn lại tạo thành hình một kim tự tháp toàn những thư từ thất lạc được gửi trả lại và đám tờ rơi đính kèm. Nate đã dành hầu như cả buổi sáng để tìm hiểu về những vụ tự sát và dự đoán dân số.
“Cậu đang bị tụt lại phía sau đấy.” Eddie cảnh báo. “Sẽ chẳng ích lợi gì nếu mấy gã ở tầng trên cảm thấy cậu làm việc không được nhanh như những gì họ nghĩ.”
Nate tin rằng hầu hết mấy người ở văn phòng tầng trên đều cho rằng những công việc ở đây được làm bằng máy hay là được đảm nhận bởi một công ty thứ ba. Anh nghi ngờ không biết có ai ở văn phòng đó biết Eddie hay không? Khi mà ngay cả nhân viên kế toán cũng không biết tên gã. “Tôi đã cố gắng để giải thích với họ,” Nate nói, “những tính toán của họ về năng suất công việc ở đây đều là hoang đường.”
Eddie giơ cánh tay lên. “Này chàng trai,”gã nói, “hãy nhớ rằng tôi luôn đứng về phía cậu đó. Hầu như nó cũng không phải vấn đề gì lớn khi mà cậu làm việc không được nhanh. Nhưng công việc bây giờ càng ngày càng trở nên khó khăn, cậu có đồng ý với tôi như vậy không?”
Nate thở dài và gật đầu. Công bằng mà nói, anh đã làm việc chưa đầy mười tiếng trong tuần trước. “Đúng vậy rồi.” anh đáp. “Quả thật là mọi chuyện đang có vẻ vượt ra ngoài tầm kiểm soát.”
“Tôi đang đấu tranh với cấp trên để giữ cậu, Anne và Zach không bị thôi việc. Tất nhiên điều này có nghĩa tôi sẽ cần mọi người làm việc với một trăm mười phần trăm khả năng của mình, cậu hiểu ý tôi đúng không?” Gã vẫy bàn tay ám mùi pizza về phía chồng thư từ phía sau. “Nếu ai đó xuống đây và nhìn thấy đống lộn xộn này, họ sẽ yêu cầu tôi sa thải cậu đấy!”
“Đúng thật.” Nate nói. “Tôi thành thật xin lỗi.” “Cậu có vấn đề gì à? Nếu có bất cứ điều gì mà tôi có thể giúp đỡ, đừng ngại nói với tôi nhé.”
Nate có thể cảm nhận được mối nguy đang rình rập trước mặt, một bãi mìn đã được gài sẵn phía trước. “Không có vấn đề gì đâu,” Nate đáp lại sau khoảng ba giây suy nghĩ, “chỉ là tôi bị thiếu ngủ thôi.”
Eddie hiền hòa gật đầu. “Có vấn đề gì ở nhà sao?” “Không,” Nate đáp lại, “cũng không hẳn vậy.”
Lông mày Eddie nhướn lên một chút. Sau đó mặt gã nở một nụ cười toe toét. “Ààà,” gã nói lớn. “Cậu không ngủ được vì chuyện ‘đó’ ấy hả?”
Bây giờ thì một quả lựu đạn đã thực sự nằm giữa bãi mìn phía trước Nate rồi.
“Không, không phải vậy đâu Eddie,” Nate nói. “Còn chối hả.” Eddie nói. Gã đấm một cái lên vai Nate, cú đấm có phần hơi quá đà. “Tên của cô ta là gì vậy?”
“Veek.” Nate trả lời mà không cần suy nghĩ. “Cô ta nóng bỏng chứ hả?”
“Tôi...” Một bóng hình từ trong những giấc mơ của Nate hiện ra trong đầu anh. Veek đeo một cặp kính gọng sừng và mặc áo thun len màu cam, bên cạnh cô là một Xela đang khỏa thân với mái tóc đen nhánh, Nate cố gắng xua đuổi hình ảnh đó rồi vội gật đầu để làm Eddie vừa lòng. “Đúng vậy. Cô ấy cực kì nóng bỏng.”
“Nate, nhờ có cậu mà tôi lại có cơ hội nhớ về những ngày xưa của mình,” gã đàn ông to béo hoài niệm, “làm việc suốt ngày sau đó trở về nhà và cả đêm thì thức.” Gã nhấn mạnh một cách cố ý vào chữ ‘thức’.
Nate phải rất khó khăn để tưởng tượng ra hình ảnh Eddie đang làm tình sẽ ra sao. Thật khó để không nghĩ về gã mà lại không tưởng tượng ra một con voi màu hồng. Hay nói một cách khác, tưởng tượng ra một con voi to lớn đến mức che hết cả ánh nắng mặt trời và nặng mùi pizza béo ngậy.
“Đúng vậy,” Nate nói, “quả thật là tôi cứ suy nghĩ mãi về cô ấy, nhưng mà hoàn toàn trong sáng nhé.”
“Mạnh mẽ lên chàng trai.” Eddie động viên. “Cậu đã gặp cô nàng trong dịp nào vậy? Có phải là một trong những buổi gặp mà mấy gã biên tập viên đã rủ rê cậu tham gia không?”
“Không.” Nate trả lời. Anh nghĩ ngay đến hình ảnh của một binh đoàn đang diễu hành trước mắt. Chẳng quả mìn nào còn sót lại sau vụ nổ cuối cùng cả. “Cô ấy sống cùng tòa nhà mà tôi đang ở.”
Eddie nhướn mày. “Thật thế à?”
Nate gật đầu.
“Có vẻ cam go đấy, cậu có nghĩ vậy không? Ý tôi là, thật tuyệt khi cô nàng vừa nóng bỏng lại cởi mở trong chuyện chăn gối nữa, nhưng nếu mọi chuyện không như mong muốn thì cô ta vẫn cứ luôn luôn xuất hiện trong cùng tòa nhà đó.”
“À không, không hẳn như vậy,” Nate trả lời, “chúng tôi có một việc cùng phải giải quyết trong tòa nhà đó, ông biết đấy?” Nate bắt đầu tìm đến sự cứu rỗi của Chúa và thầm cầu nguyện sao cho cuộc trò chuyện này nhanh chóng kết thúc trước khi bất cứ chi tiết nào về đời sống tình dục trong tưởng tượng của anh có thể gã béo này phát hiện.
Eddie lại diễn lại bộ dạng cười toe và gật gù. “Được đấy,” gã nói, “giữa tôi và cậu, cuộc trò chuyện này tốt nhất là chỉ có hai chúng ta biết thôi nhé. Cậu biết mà, tôi sẽ chẳng đi kể lại chuyện này với họ đâu.” Gã nhìn lên trần nhà, rồi lại nhìn vào đống thư từ bị trả lại hình kim tự tháp. “Cậu cần từ chối cô ta trong vài hôm nữa và nên tập trung vào công việc ở văn phòng này đi.” Gã cười gian trá. “Tập trung vào công việc. Nghe có vẻ thú vị đấy.”
Nate gật đầu. “Cũng có thú vị thật đấy.”
Eddie lại gật đầu và khuôn mặt gã lại trở về trạng thái lạnh tanh. Nụ cười toe vụt biến mất, nhanh chóng hệt như lúc nó xuất hiện vậy. “Được rồi, cứ như vậy đi nhé,” gã nói. Gã rướn người về phía trước trong khi cặp mông đồ sộ dần dần tụt xuống khỏi mặt bàn. “Tốt nhất là cậu nên hoàn thành mớ lộn xộn này trong tuần tới.”
“Tôi sẽ cố gắng,” Nate trả lời, “sẽ dễ dàng hơn nếu tôi có thể làm đủ số thời g.ian tôi cần.”
“Không, cậu chỉ có từng ấy thời gian mà thôi.”
Có một bảng ghim dưới chân cầu thang của tòa nhà. Bình thường, nó bị dán đầy những danh thiếp hay hàng tá phiếu giảm giá pizza. Khi Nate trở về nhà thì tất cả những thứ đó đã biến mất và thay vào đó là một tờ giấy trắng đính ngay chính giữa bảng. Tờ giấy được viết tay những chữ rất rõ ràng và đĩnh đạc.
Gửi đến toàn thể cư dân của tòa nhà!
Một sự cố của gia đình buộc tôi phải rời khỏi thị trấn trong suốt cuối tuần này. Tôi sẽ rời khỏi đây vào sáng ngày thứ sáu và quay trở lại vào thứ ba của tuần sau.
Bình thường, tôi sẽ không rời khỏi tòa nhà lâu như vậy, đặc biệt là khi có những vụ phá hoại đã diễn ra gần đây. Tuy nhiên, tôi đã nói chuyện với cô Toni từ công ty quản lý tòa nhà và cam kết sẽ không tái diễn những vụ tương tự.
Làm ơn hãy tôn trọng những cư dân khác trong tòa nhà. Nếu có bất cứ vấn đề khẩn cấp nào, hãy liên lạc với cô Toni qua số điện thoại cá nhân.
Ký tên
Oskar Rommel
Quản lý tòa nhà.
Lão ta chẳng hiểu gì sất, Nate thầm nghĩ. Bí mật về danh tính của Toni - Kathy vẫn được giữ bí mật với các nhân viên trong công ty Quản lý Locke. Cũng có thể, Nate chợt nhận ra, vì cô ta chưa bao giờ gửi cho anh chút thông tin gì về lịch sử của tòa nhà.
Ít nhất, Oskar cũng sẽ không có mặt ở đây trong khoảng năm ngày. Họ sẽ có khá nhiều thời gian để tiếp tục cuộc điều tra.
Đã gần mười giờ tối, có ai đó đập cửa phòng anh. Nate đứng trước bức tường đối diện gian bếp, tay đặt lên đúng chỗ mà trước đó từng xuất hiện những lời nhắn bằng máu. Nate liếc mắt về phía cửa và nghĩ rằng đó có thể là Oskar, lão đến đây để càu nhàu về việc Nate đã dấy lên trong cả khu nhà về mấy dòng chữ ở dưới lớp sơn.
Tiếng gõ cửa lại dồn dập, ba tiếng liên tiếp và có phần thô bạo. Nate ngó qua lỗ nhòm và trông thấy cặp mắt như mắt cá của Roger. Mặt anh dãn ra đầy vẻ phấn khởi.
Roger đẩy Nate sang một bên và cứ thế tiến vào phòng ngay khi cửa được mở. “Chàng trai,” anh nói, “cậu sẽ không thể tin được điều này đâu.” “Có chuyện gì vậy?”
“Được rồi, cậu có nhớ những điều tôi đã nói với cậu về dự án làm phim kinh phí thấp của tôi không?”
Nate hoàn toàn không nhớ gì nhưng vẫn gật đầu cho qua.
“Hôm trước tôi đã gặp nữ diễn viên chính của đoàn. Một cô nàng bốc lửa. Cô ta có vẻ rất tuyệt, tôi đã trò chuyện với cô ta một chút và đoán thử xem! Cô nàng có thể nói được cả sáu ngôn ngữ lận, một trong số đó là tiếng Nga.”
Nội dung chính mà Roger đang cố diễn đạt cuối cùng cũng đã trở nên sáng tỏ hơn nhiều.
“Được rồi,” Nate nói, “nhưng nó không phải được viết bằng tiếng Nga mà.”
“Đúng là như vậy, nhưng cô ta có thể nói được mấy ngôn ngữ kia mà,” Roger cố gắng giải thích. “Tiếng Nga, tiếng Pháp, tiếng Ý. Tôi nghĩ là chúng ta có thể thử nhờ cô ta xem giúp mấy dòng chữ đó có ý nghĩa gì.”
“Tôi chắc là nó cũng chẳng phải tiếng Pháp hay tiếng Ý gì đâu.”
“Chàng trai, sao chúng ta không thử để cho cô ta xem qua một chút những lời nhắn đó nhỉ?”
Nate suy nghĩ một chút. “Anh có nghĩ là cô ta có thể dịch được không?”
“Cô ta khá đặc biệt, và chúng ta cũng đâu có nhờ vả cô ta việc gì to tát lắm đâu. Chỉ là xem qua vài dòng chữ và thử dịch nó thôi, không phải sao?”
“Được rồi.” Nate ra hiệu cho Roger vào trong căn hộ. Anh đã giữ lại bản cứng tất cả những bức ảnh được chụp lại và ghim một vài quanh bàn làm việc. “Anh có muốn cầm một bản sao không? Tôi có hai bản ở đây.”
Roger gật đầu. “Tuyệt vời,” anh nói. “Chỉ là một mẩu giấy, vừa gọn nhẹ, lại nhìn rất bình thường. Tôi sẽ gặp và hỏi cô ta vào ngày mai, biết đâu đến cuối tuần này chúng ta sẽ có được câu trả lời. ”