← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

Lần gõ cửa tiếp theo là vào ba giờ chiều ngày hôm sau. Nate ra mở cửa và thấy Veek cùng Tim đang đứng chờ sẵn ở ngoài. Tim đeo một chiếc ba lô lớn trên vai. Nate nhìn về phía Veek. “Không phải giờ này cô đang đi làm sao?

“Tôi đã xin nghỉ ốm,” cô vừa nói vừa cười khúc khích. “Anh đã sẵn sàng cho một chuyến phiêu lưu chưa?”

“Cô có ý gì vậy, chuyến phiêu lưu nào kia?”

“Veek và tôi đã thảo luận từ trước rồi,” Tim phân trần.

“Chúng ta biết rằng có một mối đe dọa đang rình rập tòa nhà này. Thậm chí có thể là tội phạm giết người nữa. Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta phải trở nên chủ động.”

“Tất cả những điều này nghĩa là sao?” Nate thắc mắc. “Chúng ta sẽ đi xuống tầng hầm,” Veek đáp lại. “Xin lỗi, nhưng chúng ta sẽ xuống đó thật sao?” “Chúng ta sẽ xuống căn hầm lớn,” Veek nói, “cả khu dưới tầng hầm nữa. Chúng ta cần tìm kiếm xem có manh mối gì ở đó không?”

“Vậy Oskar thì sao?”

“Ông ta hiện tại đang vào vai một người đàn ông lịch thiệp, lái xe chở Mandy xuống phố Van Nuys đến nhà hàng Food4Less rồi,” Tim nói. “Nhân viên ở đó bị một con bọ gì đó cắn và hiện tại họ đang thiếu nhân viên thu ngân. Mandy sẽ có thể còn phải làm thêm ca nữa nếu cô nhân viên đen đủi kia chưa kịp quay lại trước bốn giờ.”

“Đường 101 đang trong giờ cao điểm thì ít nhất Oskar cũng sẽ không thể trở lại đây trong một tiếng rưỡi nữa,” Veek quả quyết.

“Bao nhiêu phần trăm trong số những gì cô nói là sự thật vậy?”

“Ít nhất thì Mandy cũng đã cố gắng giúp đỡ chúng ta,” Tim nói. “Không còn nhiều thời gian nữa. Cậu có định đi hay không nào?”

Ba người bọn họ chạy về phía cầu thang phía sau của tòa nhà, nơi có lối đi vào tầng hầm. Nate dừng lại trước cánh cửa được khóa kiên cố bởi ổ khóa móc, cánh cửa này nằm ngay đối diện phòng giặt là. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây chứ?”

Tim gật đầu. “Trước hết phải giải quyết vấn đề nhỏ bé trước mắt kia đã,” ông nói.

“Vậy phải làm thế nào?” Veek hỏi. “Chúng ta sẽ chẳng bao giờ phá được cái ổ khóa này.”

Tim lôi ra một chiếc túi nhỏ bằng da cũ từ túi sau và lật mở nó ra, để lộ ra một loạt những dụng cụ cậy khóa. Nhìn chúng có có vẻ cũ kĩ và xỉn màu như thể đã được sử dụng trong nhiều năm qua. Tim đút hai dụng cụ gì đó vào ổ khóa và dùng ngón tay của mình điều chỉnh chúng nhìn có vẻ rất thành thục và trơn tru.

Mắt của Veek đang nổi đom đóm sau cặp kính của cô. “Thế là” Nate nói, “bác thậm chí còn biết cách cậy khóa nữa ấy hả?”

“Tôi thậm chí đã xuất bản một cuốn sách về nghề này từ vài năm trước kia,” Tim nói. “Một trong số bí kíp này đã từng được in trong tạp chí Soldier of Fortune and Writer’s Digest 9* hay một vài tạp chí tương tự như vậy. Nó có vẻ là một mánh có ích, vì thế tôi đã thử học và thực hành nó.

9* Chiến binh của Vận may và Khẩu vị của Tác giả.

“Bác biết không?” Veek thảng thốt, “Đã có rất nhiều lần bác dùng đến câu ‘tôi đã từng xuất bản một cuốn sách về điều này’ và cháu nghĩ chúng cháu sẽ mua nó.”

Tim tủm tỉm cười. “Dù sao thì nó cũng là một cách để thoát khỏi rắc rối rất tốt trong rất nhiều trường hợp, không phải vậy sao?”

“Vậy làm cách nào mà bác lại biết cách làm mấy cái này vậy?”

Dụng cụ cậy khóa xoắn mạnh một cái và chiếc khóa móc bật tung ra.

“Nghe này,” Tim nói. “Cô có định nói cho chúng ta biết cô đang làm gì với chiếc siêu máy tính trên căn hộ của mình không? Nếu cô nói ra trước, tôi sẽ nói ra tất cả những bí mật của tôi.”

Nụ cười của Veek vụt tắt. “Cháu không hiểu bác đang nói gì hết.”

“Đánh trống lảng được đấy,” Tim nói. “Cũng may tôi chỉ là một tay in sách đã nghỉ hưu. Nếu không thì cô đã gặp rắc rối to.”

Cánh cửa mở ra và ba người nhìn vào bên trong. Một chiếc giỏ đựng đầy những dụng cụ cầm tay được đặt ngay gần cánh cửa. Một chiếc máy cắt cỏ đã hỏng nằm thê thảm trong xó, nằm dựa vào nó là một cây chổi cào bằng nhựa. Ba chiếc giá lớn bằng khung sắt được dựng cạnh bức tường, lấp đầy những chiếc hộp lớn nhỏ. Một nửa số hộp có gắn mác, có chiếc được gắn những cái mác nguyên bản, có cái lại được dán tạm mác khác lên. Có đủ cả, từ bóng đèn ha-lô-gen, bóng đèn loại thường được lắp trong lối đi, ống nối, một vài chiếc hộp chứa đầy cầu chì với đủ mức hiệu điện thế và cường độ điện khác nhau. Một vài chiếc hộp lại được gắn mác đơn giản với những cụm từ như ‘phòng ngủ của Katie’, điều này khiến Nate hiểu rằng chúng đã được sử dụng bởi những cư dân đã từng sống trong tòa nhà.

“Ôi trời,” Veek thốt lên. “Một căn nhà kho bẩn thỉu.” “Nhưng giờ chúng ta đã biết trong này có gì,” Tim nói.

“Biết được đến đây mới chỉ là một nửa chặng đường thôi,” Nate nói.

Cả ba người đều mỉm cười. Tim kéo cánh cửa đóng lại và cài ổ khóa trở lại then cửa.

Cuối hành lang là một cửa đôi được trang trí khá công phu. Một thanh chốt lớn được cài giữa hai cánh cửa và một dây xích lớn được quấn quanh nó. “Giờ thì bác tính sao với vấn đề ‘nhỏ’ này đây?” Nate hỏi.

Tim quăng chiếc ba lô trên vai xuống và rút ra một chiếc đèn pin lớn bằng kim loại. Nó là một trong những chiếc đèn pin màu đen mà cảnh sát vẫn hay dùng. Ông đưa nó cho Nate. “Vẫn cách cũ thôi,” ông nói. Tim quay lại phía Veek. “Cháu có mang điện thoại ở đây chứ?”

“Có chứ, đây ạ.”

“Trước hết hãy chụp lại vị trí sợi dây xích kia,” ông nói. “Phải chụp lại xem chúng được vắt qua thanh chốt cửa và tay nắm cửa ra sao. Chúng ta sẽ phải cài chúng lại giống hệt như lúc ban đầu.”

Nate soi đèn pin vào phần giá khóa bên trái trước tiên, chỗ này sợi xích được cuộn xuống bên dưới thanh thép chữ L và cuốn quanh thanh chốt cửa. Điện thoại Veek vang lên tiếng chụp click rồi sau đó Nate rọi đèn pin về phía còn lại của ổ khóa.

Tim đợi cho hai người chụp hình xong và ánh đèn pin được rọi thẳng vào chiếc ổ khóa đồ sộ. Dụng cụ cậy khóa được đút vào lỗ khóa và nảy lên dưới đầu ngón tay của ông. Chỉ một thoáng sau, ổ khóa bật ra.

Sợi xích vang lên tiếng kêu lớn khi ba người tìm cách tháo nó ra khỏi thanh chốt cửa và tay nắm. Tim lôi từ trong ba lô ra một chiếc áo gối và đút sợi xích cùng với ổ khóa vào trong đó trước khi quẳng chúng vào một góc phòng.

Nate nắm tay vào một bên tay cầm của cánh cửa lớn. Veek cũng nắm lấy tay cầm của cánh cửa còn lại. “Sẵn sàng chưa?”

“Chờ mãi,” cô trả lời. Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Veek.

Họ kéo cánh cửa lớn mở ra. Bản lề có vẻ còn rất trơn tru dưới sức nặng và sự dịch chuyển của cánh cửa lớn mà không hề gây ra tiếng động nào. Ánh sáng từ ngoài hành lang cũng theo đó tràn vào bên trong.

Nhìn nó cũng không khác so với trong bức ảnh Xela đã chụp lại là mấy. Sàn của căn phòng là cả một mảng bê -tông lớn với hai rãnh nứt lớn trên bề mặt. Một trong số chúng đã được tu sửa lại. Ánh đèn pin khiến cho mấy con gián xanh lá bỏ chạy và biến mất vào góc tối của căn hầm. Chúng để lại vệt chân mỏng manh trên đám bụi trên sàn, Nate có thể nhìn thấy được hàng nghìn những vết chân của đám côn trùng để lại trong bao nhiêu năm qua.

Nate liếc nhìn Veek. “Cô ổn cả chứ?”

“Sẽ ổn thôi.” Veek giậm chân trên sàn và tạo ra vài gợn sóng từ thảm bụi dày. Nate để ý thấy thậm chí cô còn nhét gấu quần vào trong giày của mình.

“Tìm công tắc đèn đi nào,” Tim nói trong khi đi vòng theo chu vi căn hầm. “Hai người thấy có mạo hiểm không khi chúng ta bật công tắc lên?”

Nate nhìn quanh căn phòng. “Cháu không nghĩ là dây điện ở đây được lắp đặt cho điều kiện an ninh cao đâu. Cứ bật công tắc lên thôi.”

Công tắc đèn vang lên một tiếng click và cả căn hầm bừng sáng. Ánh sáng từ chiếc bóng đèn ngoại cỡ được treo ở chính giữa phòng đã đẩy lùi bóng tối, khiến cho mấy con gián dũng cảm cuối cùng cũng chạy trốn hết.

Căn hầm nằm trên một diện tích cỡ bằng một nửa nền móng phía trước của tòa nhà. Trần hầm với toàn bộ dầm gỗ đã bị giăng kín bởi những lớp mạng nhện bụi bặm phải đến cả vài thập kỷ, khiến chúng thậm chí sáng lên quanh chiếc bóng đèn mà chúng đã bao kín từ bao giờ. Tường hầm được xây toàn bộ bằng gạch với những ống gang lớn chạy thẳng lên phía tòa nhà.

Chính giữa căn hầm là một lan can cầu thang. Chúng được làm từ những ống thép, gắn với nhau bằng những khớp nối to ngoại cỡ. Có hai thanh thép lớn đặt nằm ngang. Toàn bộ lan can dài khoảng hơn hai mét và rộng gần một mét. Ở giữa là một cầu thang với các bậc được làm bằng thép với đầy những chấm gỉ màu cam, dẫn xuống một khoảng không tối om bên dưới.

Tim đã đi hết được chu vi của căn hầm. Ông tìm thấy một cái xẻng và một cặp chổi cán dài ở một góc hầm, tất cả đều đã xỉn màu xám ngoét.

“Chẳng có gì ở đây hết,” Tim nói. “Có vẻ như căn hầm này trống không. Chúng ta có thể xem qua đường thông thang máy kia.” Tim chỉ về góc hầm phía sau cánh cửa. Có một cái lồng sắt với khung gỗ được xây bao quanh đường thông thang máy. Cửa lồng được làm từ lưới sắt nhìn giống như một cánh cửa lưới thông thường nhưng với những mắt cá dày hơn. Không có dấu hiệu gì về sự tồn tại của một chiếc thang máy ở đây. Đường thông trống trơn ngoại trừ một cặp dây cáp lớn chạy thẳng lên phía tòa nhà và chạy xuống bên dưới sàn hầm.

Veek chụp lại những hình ảnh này bằng điện thoại. Cô chụp ảnh cuộn dây trên tường và thử chạm vào nó. Cuộn dây đung đưa và xé toạc vài mảng mạng nhện cũ kĩ khiến chúng lờ đờ rơi vào khoảng không bên dưới. “Là dây cáp,” cô nói. “Tôi đã nói với anh là vậy rồi mà.”

“Mặc dù vậy thì đây cũng không phải là những sợi dây đồng,” Nate nói khi nhìn qua vai cô. “Có thể nó được dùng cho thang máy.”

Veek nhún vai.

Nate cúi xuống nhặt một chồng báo được đặt ở chân lan can. Trang trên cùng bị phủ một lớp bụi mờ mịt với đầy dấu chân gián. Anh thổi lớp bụi đi, những hình ảnh và chữ in hiện ra dưới lớp bụi từ nhiều năm trước.

Tim đang đứng ngay cạnh Nate. “Có tin gì trên báo vậy?”

“Máy bay đã trở nên an toàn trở lại. Có vẻ như tổng thống Carter hy vọng toàn thể nhân dân sẽ đoàn kết để vượt qua cuộc khủng hoảng về năng lượng.” Nate cười. “Ồ, và thống đốc ngân hàng Brown quyết định cắt giảm ba triệu đô từ ngân sách liên bang bằng việc từ chối tăng lương cho nhân viên của liên bang.” Anh tiếp tục thổi bụi bám trên phần tiêu đề của tờ báo. “Thời báo Los Angeles . Ngày 14 tháng 7 năm 1979.”

“Thông tin này liệu có quan trọng không?” Veek hỏi, “Ngày mà tờ báo được phát hành ấy?”

Nate trượt ngón tay cái qua xấp giấy báo. Những trang giấy đã ngả màu vàng và kẹp ríp lại với nhau, và không quá mỏng. “Có vẻ không liên quan gì đâu. Tôi nghĩ chúng chỉ là mấy tập báo mà ai đó đã bỏ lại đây.”

“Ít nhất thì nó cũng cung cấp cho chúng ta thông tin về thời gian,” Tim nói. “Từ chiếc ổ khóa gỉ sét và đám bụi này tôi nghĩ chúng ta có thể tự tin rằng chưa có ai xuống đây kể từ khi đống báo bị bỏ lại chỗ này.”

Veek nghiêng đầu. “Vậy là đã ba mươi ba năm rồi,” cô nói. “Lúc đó thậm chí còn trước mười năm so với thời điểm Oskar chuyển đến đây. Ông ta có thể chưa bao giờ bước chân xuống dưới này.” Cô liếc nhìn khắp căn phòng.

“Có thể ông ta không có chìa khóa của căn hầm này,” Nate nói.

Tim tiến gần về phía hai người. Ông liếc nhìn về phía cầu thang dẫn xuống khoảng không tối om phía dưới và xem lại đồng hồ. “Tích tắc,” ông lên tiếng. “Chúng ta đã ở đây cả mười lăm phút rồi. Còn khoảng một giờ đồng hồ nữa nếu chúng ta muốn tiếp tục. Hai người sẵn sàng rồi chứ?”

Nate nhìn Veek. Cô gật đầu. “Cháu sẵn sàng rồi.” “Bác muốn cháu xuống trước chứ?”

Nate hít một hơi thật sâu và nhấc đèn pin lên. “Dù sao cháu cũng là người chịu trách nhiệm chính trong vụ này, không phải vậy sao?”

Tim cười nhỏ nhẹ. “Điều đấy không có nghĩa là cậu không thể ủy nhiệm cho người khác.”

“Cháu sẽ xuống trước.” Nate bật đèn pin lên và soi xuống khoảng tối phía dưới. Chân cầu thang cách khoảng hơn bốn mét rưỡi phía dưới.

Nate đặt bước chân đầu tiên xuống bậc cầu thang. Tấm thép kêu lên cót két nhưng không hề bị lung lay. Anh bước xuống thêm một bậc nữa và Veek đặt bàn tay mình lên vai anh. Cô siết chặt bờ vai Nate. Nate với bàn tay còn lại của mình lên và nắm lấy bàn tay đang siết chặt vai mình.

Họ chìm vào trong bóng tối.