← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Phía trong của căn hầm là một khoảng không nhỏ với diện tích không lớn hơn một tủ quần áo là mấy. Phân nửa sàn hầm là một miệng ống hình tròn giống như miệng lỗ cống. Mép cống làm từ thép, uốn vòng rất tinh xảo, được rèn và đóng đinh tán cố định. Một chiếc thang sắt được vít vào phần sau của bức tường dẫn xuống phía dưới Nate rướn người ra trước, bật đèn pin lên. Veek khúm núm bên cạnh anh. Ánh sáng từ đèn pin rọi xuống ống dẫn, tạo thành một vệt sáng tròn ở khoảng cách chừng vài mét phía dưới. “Có vẻ không sâu lắm đâu.” Nate nói với lên chỗ Tim đứng. “Tối đa chỉ khoảng sáu mét gì đó thôi.”

Veek nhìn quanh. “Á,” cô kêu lên. Veek đứng thẳng lên và cộc đầu vào một công tắc bấm ngay trên cửa hầm.

Một luồng sáng hắt lên từ phía dưới đường ống. Họ có thể trông thấy một sàn nhà bằng thép phủ đầy bụi bên dưới.

Nate chuyển chiếc đèn pin cho Veek và định nắm lấy thanh vịn thang.

“Khoan đã!” Tim nói. “Chúng ta còn chưa biết dưới đó có gì.”

“Đó chính là lý do cháu sẽ xuống đó kiểm tra,” Nate đáp.

“Hãy cẩn thận và chậm thôi. Mặc dù chúng ta bị giới hạn về thời gian nhưng như vậy không có nghĩa là chúng ta phải vội. Cho dù có gì đang ở dưới đó thì chúng cũng ở đấy cả mấy trăm năm rồi. Chúng còn có thể chạy đi đâu được chứ.”

Veek nhìn về phía Tim. “Bác lo lắng chuyện gì vậy?” “Tôi lo rằng cái cầu thang chết tiệt này rất có thể là một cái bẫy. Cho dù ai đã xây dựng nên chỗ này đều muốn bảo vệ chúng khỏi sự xâm nhập từ bên ngoài.” “Cháu nghĩ rằng chúng ta không cần phải lo lắng về mấy cái bẫy đâu,” Nate trả lời. “Như cháu đã nói, rất có thể đã từng có người làm việc ở dưới này. Sẽ không ai lại đi đặt bẫy chỗ làm việc của mình khi mà họ dự định sẽ trở lại vào hôm sau cả.”

“Cái đó còn phụ thuộc vào chỗ làm việc của họ ở đâu,” Tim nói.

Nate mỉm cười đu xuống chiếc thang. Chiếc thang bị gỉ rất nhiều chỗ và thật bất ngờ, nó có thể chịu được trọng lượng của Nate mà không hề gây ra tiếng động nào. Anh ngoái đầu lại và nhìn chằm chằm vào đôi mắt Veek.

“Tôi sẽ ở ngay sau anh thôi,” cô nói.

Nate trèo xuống đường ống. Bên trong này là một đường hầm tròn bằng thép. Anh dừng lại và nhìn sang hai bên, Nate nhận thấy một dãy mờ mờ mà anh cho rằng chúng là những chiếc đinh tán. Một thoáng sợ hãi lướt qua khi anh cảm giác mình đang bị kẹt trong một khoảng không chật hẹp 12* , tuy nhiên sau đó, đường ống mở rộng hơn khi xuống gần đến nền hầm. Một giọt mồ hôi lăn xuống thái dương khi Nate chạm chân tới sàn. Phía dưới này nhiệt độ cao hơn và sự thay đổi nhiệt độ bất ngờ này khiến anh có cảm giác giống như vừa bước ra khỏi một cửa hàng có lắp điều hòa trong một ngày nắng nóng.

12* Claustrophobia: chứng bệnh sợ hãi khi bị kẹt giữa một không gian chật hẹp.

Căn phòng ở phía dưới có diện tích gần bằng khu bếp của Nate. Đường ống thép đã đưa anh xuống đây còn mở rộng khoảng nửa mét nữa qua trần hầm. Các bức tường đều bằng thép. Một bóng đèn duy nhất chiếu sáng cho cả căn phòng, được dẫn điện từ hai dây điện mảnh xoắn vào nhau. Bóng đèn trông có vẻ như sưng phồng lên, khiến nó có một hình dạng khá kì cục. Vỏ thủy tinh khá trong nên Nate có thể nhìn thấy được sợi tóc rực sáng bên trong.

Lối vào dẫn tới một cầu thang cuốn bằng thép đã chiếm một nửa diện tích căn hầm. Nó chìm sâu dưới nền và mất hút khỏi tầm mắt.

Veek cũng đi theo đường ống dẫn xuống gần đến nơi. “Trời đất ơi, sao lại nóng vậy?”

Nate quệt tay lau trán. “Tôi không nghĩ nó nóng như cô tưởng,” Nate nói. “Tôi cho rằng khi xuống tới đây, nhiệt độ đã thay đổi quá đột ngột.”

Veek lắc đầu trong khi bước xuống khỏi thang. “Nó thật sự rất tệ,” cô nói. “Tôi rất ghét nóng.”

Tim buông tay vịn và nhảy khỏi thang khi còn cách sàn khoảng nửa mét. “Tôi đã từng có mặt ở những nơi còn tệ hơn nơi này nhiều,” ông nói và nhìn quanh căn phòng. Tim dừng lại trước chiếc bóng đèn duy nhất trong phòng. “Chắc chắn không phải là loại bóng đèn tiêu chuẩn.”

Nate gật đầu. “Nếu mấy bóng đèn ở tầng trên là loại cổ thì cháu đoán chiếc này còn cổ hơn rất nhiều. Cháu cá là đã không có ai mở cánh cửa đó ra từ hàng trăm năm nay rồi.”

Họ tập trung lại cạnh cầu thang. Hình dạng xoắn ốc của nó khiến cho việc nhìn xuống phía dưới chân thang là điều không thể. Nate phải cố vươn cổ ra để nhìn xuống càng sâu càng tốt. Có ánh sáng hắt lên từ chính giữa, khiến nó trông như một bốt điện thoại cố định. “Nó được làm bằng đá,” Nate nói. “Đường dẫn này vẫn chưa được xây dựng xong, nó chỉ dẫn xuống phía dưới thôi.”

Veek nhìn quanh căn phòng. “Chúng ta đang ở độ sâu bằng một tòa nhà ba tầng, phải không? Tầng tiểu-tiểu ngầm rồi cũng nên.”

Tim gật đầu. “Chúng ta đang ở độ sâu tương đương với chân của ngọn đồi,” ông nói. “Thậm chí có thể sâu hơn một chút.” Ông rút thứ gì đó từ trong túi và đặt nó trong lòng bàn tay. “La bàn thậm chí không thể hoạt động ở dưới này.”

“Vậy thì,” Nate chần chừ, “chúng ta vẫn tiếp tục chứ?” Hai người nhìn Tim. Người đàn ông lớn tuổi kiểm tra lại đồng hồ đeo tay. “Bây giờ chúng ta chỉ còn khoảng hơn ba mươi lăm phút nữa,” ông nói. “Đi lên luôn mất thời gian hơn so với đi xuống. Nếu vậy chúng ta chỉ còn khoảng hơn mười lăm phút nữa trước khi cần phải quay trở lại. Đợi một chút.” Tim lấy chiếc ba lô từ trên vai xuống và lôi ra một bình nước lớn. “Hai người hãy uống một một chút nước đi.”

Veek nhận lấy chai nước, cạy lớp đai nhựa ra và uống ba ngụm lớn.

“Bác thật sự đã chuẩn bị tất cả những thứ này à?” Nate hỏi. Anh nhận lấy chai nước từ Veek và tu một hơi.

“Tôi đã từng là một hướng đạo sinh cừ khôi đấy,” Tim đáp. Ông lấy tay lau miệng chai và uống hai ngụm lớn. “Hãy xem chúng ta có thể đi được bao xa?”

Nate dẫn đầu ba người đi xuống cầu thang. Veek theo ngay sau anh và không quên túm chặt lấy vai Nate. Tim đi sau cùng. Chỉ đi được vài bước, Nate nhận ra rằng cầu thang xoắn ốc sẽ khiến họ cảm thấy chóng mặt nếu đi quá nhanh.

Một cặp dây điện màu đen quấn vào nhau chạy dọc theo cầu thang nơi các bậc thang được gắn vào đá. Cứ tầm mười bậc, những sợi dây điện lại được tách ra và chạy thẳng về phía hốc tường được đục vào lớp đá thô ở độ cao bằng đầu người. Trên mỗi hốc tường đều lắp một bóng đèn đặt trên đế bằng gốm. Một hoặc hai chiếc trong số chúng được ngăn bởi lớp kính mờ. Một số chỉ còn lại vài mảnh vỡ.

“Đã năm mươi bậc rồi đấy,” Veek lên tiếng sau khi họ đi được khoảng chừng vài phút.

Tim đặt chân xuống một cách nặng nề. “Có vẻ đúng đấy.”

“Cháu rất vui vì hai người đã để ý số bước,” Nate nói. “Anh đi ở phía trước đó,” Veek nói. Cô vỗ vỗ vai Nate. “Việc của anh là làm bia đỡ đạn nếu chúng ta gặp phải mấy cái bẫy nỏ.”

Tim phát ra tiếng lầm bầm mà hai người suýt đã hiểu nhầm rằng ông đang cười. “Hai người có cảm nhận thấy nó không?” Ông bất ngờ hỏi.

Nate dừng lại. “Cảm nhận được gì cơ ạ?”

Tim đặt tay mình lên trục chính của cầu thang xoắn và vẫy tay ra hiệu cho hai người còn lại làm giống mình. Nate đặt bàn tay anh lên trục sắt còn Veek thận trọng chỉ dám đặt mấy ngón tay mình lên.

Một rung động nhỏ lan truyền qua trục cầu thang. Nó không đủ mạnh để có thể lan ra ngoài không khí nhưng cũng đủ để người ta cảm nhận được. Nate đổi tay vịn sang bên lan can còn lại, đi thêm mấy bước nữa rồi lại tiếp tục chuyển tay.

“Nó có vẻ như là điện cao thế,” Veek nói. “Cách mà nó làm cho không khí rung lên khiến cháu nghĩ vậy.”

Ba người nhìn nhau rồi tiếp tục đi xuống phía dưới. Một lát sau, Veek đã đếm được đến bậc thứ sáu mươi rồi bảy mươi. Nate thầm nghĩ trong đầu rằng con số một trăm bậc có thể là mốc để họ dừng lại. Họ có thể dừng lại để đánh dấu hay làm gì đó.

Nate bước lệch một bước theo đường cong cầu thang và nhìn thấy đáy qua ánh sáng được rọi xuống từ giếng thang. Bước thêm hai bước nữa thì anh chạm tới nền đất toàn đá và bụi. Veek và Tim cũng xuất hiện trong ánh sáng lờ mờ bên cạnh anh.

Trên bức tường đối diện là một khối gỗ hình vuông. Một cầu dao lớn được lắp lên khối gỗ, nó là cầu dao hình chữ Y, loại đã từng được những nhà bác học điên khùng sử dụng để kích hoạt những cỗ máy hủy diệt và tạo ra những con quái vật. Lúc này nó đang nằm ở vị trí gạt hướng xuống dưới.

Nate bước qua Veek để gạt công tắc lên. Sự va chạm tạo ra tiếng kêu răng rắc. Ánh sáng sau đó đã tràn ngập toàn bộ căn hầm.

“Chúng ta giống như thể đang trong bộ phim Chú chó Scooby Doo vậy,” Veek thì thầm.

Họ đang đứng trong một hầm mỏ. Nate chưa từng xuống hầm mỏ bao giờ, nhưng những đường hầm ở đây hoàn toàn tương tự như những gì anh được xem trên tivi hay trong các bộ phim. Sàn, thành và trần hầm đều được đào dưới lòng đất và thông với nhau. Cứ cách khoảng ba mét, một thanh chống bằng gỗ hình vòm lớn lại được dựng lên để chống đỡ cho căn hầm. Nate có thể nhìn thấy một chỗ mà có tới ba thanh chống được đặt sát nhau.

Nhiều dây điện mảnh chạy dọc theo hệ thống đường hầm. Chúng được treo trên những chiếc đinh đóng trên những dầm gỗ và một vài móc nhỏ được đóng trên thành hầm. Mỗi thanh chống hầm đều được treo thêm một bóng đèn đặt trong một chiếc lồng nhỏ. Nate có thể đếm được tám hay chín bóng đèn dọc theo chiều dài của đường hầm, ít nhất năm chiếc trong số chúng đã bị cháy từ lâu.

“Tôi đếm được tổng cộng bảy mươi tám bậc tất cả,” Tim nói.

“Đúng đấy,” Veek đáp lại. Cô dùng bàn tay thấm mồ hôi trên trán. “Cháu có thể xin một chút nước nữa được không?”

“Tất nhiên là được rồi.” Tim lôi ba lô trên vai xuống.

“Bảy mươi tám bậc, ước chừng mỗi bậc cao khoảng hơn hai mươi ba phân,” ông vừa nói vừa chuyển chai nước cho Veek. Tim nhắm mắt lẩm nhẩm tính toán. “Tính ra là khoảng tầm mười tám mét. Chúng ta đã ở độ sâu hơn năm tầng nữa so với ban nãy rồi.”

Veek uống một vài ngụm nước rồi quệt miệng lên vai áo mình. “Thật vậy ạ?”

Phía bên trái đường hầm là một vài dây cáp lớn, chúng có độ dày tương đương với ống dẫn nước cứu hỏa. Dưới lớp bụi dày, những sợi cáp có vẻ được bọc bởi một lớp vỏ trông giống như một loại cao su đen. Một đoạn dây bó chúng lại với nhau thành một bó lỏng lẻo, cũng có thể đơn giản chỉ là để giúp chúng trông gọn gàng hơn. Nate dùng chân đá vào bó dây cáp và cảm nhận được dòng điện đang chạy bên trong. Cú đá khiến sợi dây bện bị tung ra, sợi cáp bị bật tung, đập xuống nền đất và gây ra tiếng ầm lớn bởi sức nặng của nó.

“Chúng vẫn hoạt động!” Nate hô lớn.

“Đó là lý do vì sao chúng ta vẫn có ánh sáng ở dưới này,” Veek nói.

Tim nhìn vào đống dây cáp. “Có lẽ vậy. Không biết chúng dẫn đến đâu? Có thể có một cỗ máy nào đó ở phía cuối đường hầm và nó cần đến một nguồn năng lượng khổng lồ.”

“Dao cạo Occam 13* ,” Veek thốt lên. “Có vẻ chúng dẫn lên phía trên thì đúng hơn.”

13* Dao cạo của Occam: một lý thuyết triết học nổi tiếng của nhà triết học người Anh William xứ Ockham, ”Điều gì có thể được giải thích bằng ít giả thuyết hơn thì lại được giải thích một cách vô ích bằng nhiều giả định hơn”. Tức là nếu một vấn đề khoa học được giải thích bằng ít giả thuyết nhất thì sẽ đúng đắn nhất. Dao cạo Ockham đã chứng tỏ được giá trị lớn của mình trong việc nghiên cứu khoa học.

“Tôi nghĩ rằng Occam sẽ giữ im lặng nếu ông ta đã từng sống trong tòa nhà này,” Nate nói. Anh lần theo đám dây cáp đi về phía cầu thang xoắn ốc. Bó cáp được luồn dưới các bậc thang và chạy thẳng vào trục chính. “Trục cầu thang đóng vai trò như một ống dẫn dây cáp vậy,” Nate nói.

Tim rót một chút nước từ trong chai xuống nền hầm. Mỗi khi dòng nước ngừng chảy, ông lại cúi xuống để xem xét. Tiếp đó Tim di chuyển ra xa, cách vài bước rồi lại rót nước xuống. Cuối cùng ông lùi ra sau khoảng nửa mét rồi thực hiện lại việc này lần thứ ba.

“Bác đang muốn kiểm tra xem nền hầm có nghiêng hay không à?” Veek dò hỏi. Cô rút điện thoại ra và tiếp tục chụp ảnh.

Tim mỉm cười. “Thông minh đấy!” Tim khen ngợi. “Đúng vậy, và nó quả thật có nghiêng đấy. Chúng có vẻ được đào hướng xuống phía dưới một chút. Tôi tính vào khoảng năm hay sáu độ gì đó.” Ông ước lượng khoảng cách giữa mấy ngón tay mình. “Cũng có thể là lớn hơn hoặc nhỏ hơn một chút.”

Nate bước lại về phía họ. “Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề về thời gian như thế nào đây?”

Tim liếc nhìn đồng hồ. “Cậu chỉ có khoảng ba mươi giây để làm bất kể điều gì đang định làm thôi.”

“Nếu chúng ta chỉ đi thêm một đoạn ngắn nữa thôi thì sao?” Veek chỉ tay về phía cuối đường hầm. “Chúng ta có thể đi đến khúc quanh kia.”

“Khúc quanh ư?” Nate hỏi lại.

Veek nhấc điện thoại của mình lên. “Tôi dùng công nghệ thu phóng kỹ thuật số của điện thoại. Đường hầm này có thể dừng hoặc là rẽ sang một hướng khác ở khoảng tầm bốn mươi lăm mét phía trước.”

“Thử đi xem sao,” Nate nói.

“Chúng ta nên quay trở lại thì hơn,” Tim ngăn cản. “Không cần thiết phải vội vã như vậy, giờ là lúc để quay lên chứ không phải tiếp tục mò xuống dưới đó.”

“Chỉ khoảng bốn mươi lăm mét thôi mà,” Veek thở khò khè.

“Bốn lăm mươi mét nhưng mà là đi xuống,” Tim đáp lại.

“Bác Tim nói đúng đấy,” Nate nói. “Chúng ta không thể để lão Oskar phát hiện ra chúng ta đang làm gì dưới này. Tốt nhất là quay trở lại và chờ đợi cơ hội, dù sao tới đây lão cũng sẽ vắng mặt trong suốt năm ngày liền.”

Veek cau mày. “Nhưng lỡ ông ta không đi nữa thì sao?”

“Lão ta sẽ đi thôi,” Nate động viên. “Hơn nữa, trông cô cũng không ổn lắm đâu.”

“Cám ơn. Tôi thấy anh cũng đâu có khá hơn.”

“Nate nói đúng đấy,” Tim nói. “Mặt cô đang đỏ tưng bừng kìa.”

“Cháu bị một cơn hen suyễn nhẹ thôi ạ.” “Cô có mang theo thuốc hen không?”

“Cháu chưa bao giờ cần dùng đến chúng cả. Không sao đâu, cháu sẽ ổn thôi. Chúng ta nên đi xem thử xem thế nào.”

Nate lắc đầu. “Không, bác Tim nói đúng đấy. Chúng ta cần quay trở lại.”

Veek giận dỗi nhìn hai người và nhét điện thoại vào túi áo. “Được rồi,” cô lẩm bẩm. Veek bám theo hai người quay trở lại phía cầu thang xoắn ốc.

Tim ra hiệu với Nate. “Cậu đi trước đi, tôi sẽ theo sau.” “Cám ơn bác nhé,” Nate nói.

Tim lắc đầu. “Không cần cảm ơn, chỉ là tôi không muốn lỡ bị đạp vào mặt nếu cô bé vẫn còn tức tối thôi.”

Nate liếc lại một lần cuối cùng về phía căn hầm sau đó tiến về phía công tắc. Anh gạt nó xuống, tạo nên một tiếng cạch lớn. Tất cả các ngọn đèn đều vụt tắt và con đường hầm biến mất trong bóng tối.