CHƯƠNG 9
Vào buổi trưa ngày thứ năm, nhân lúc Anne ra ngoài ăn trưa, Nate đã lục lại đống ghi chú của anh và tìm thấy số của Bộ Nội vụ. Anh bấm số máy lẻ 8-20-3 và đợi hệ thống kết nối với đầu dây bên kia. Tiếng điện thoại ngắt quãng trong giây lát, sau đó là hai tiếng tút và rồi có chuông vang lên.
Một người đàn ông bắt máy. “Phòng Văn thư Lưu trữ xin nghe.”
“Xin chào,” Nate nói. Anh dừng lại một lát rồi tiếp tục. “Xin lỗi anh, có vẻ như tôi bấm lộn số.”
“Anh cần gặp ai? Tôi có thể giúp anh nối máy.”
“Tôi cần gặp bà Elaine ở số máy lẻ 8-20-3. Bà ấy đang giúp tôi kiểm tra một số thông tin.”
Người đàn ông có vẻ bực tức. “Đây là số máy lẻ 8-20-3,” gã nói lớn, “hơn nữa ở đây chỉ có mình tôi thôi.”
Nate có cảm giác chột dạ. “Anh là người duy nhất làm việc ở đó à?”
“Đúng vậy,” gã nói. “Tôi đã làm việc ở đây được ba... Khoan đã anh bạn! Anh vừa nói cần gặp bà Elaine phải không?”
“Đúng! Tôi cần gặp bà ấy.”
“Xin lỗi nhé. Chả hiểu sao tôi lại nghe nhầm thành ‘Shane’, thành ra tôi nghĩ đến một người khác kia.” “Vậy bà Elaine còn làm việc ở đó không?” “Không, bà ấy đã nghỉ việc từ ba tuần trước rồi.” “Nghỉ việc sao?”
“Đúng vậy,” gã trả lời. “Bà đang giúp anh tìm kiếm cái gì à?”
“Anh hỏi gì cơ?” Nate đang định trả lời nhưng rồi lại quyết định chuyển hướng cuộc trò chuyện. “Anh có biết vì sao bà lại nghỉ việc không?”
Nate nghe thấy tiếng người đàn ông đầu dây bên kia chuyển ống nghe sang tai còn lại. “Tôi cũng không rõ,” gã nói. “Tôi đoán là bà đã được cử sang làm việc ở một văn phòng khác. Điều duy nhất tôi có thể nói với anh là bà đã nghỉ rất đột ngột, mọi thứ ở đây trở thành một mớ hỗn độn ngay sau đó. Hiện tại tôi đang tiếp quản vị trí của bà. Tên tôi là Russell.”
Dạ dày và ruột gan Nate cuộn lên, tác động vào xương hông, chúng khiến bụng anh sôi lên và âm thanh lan truyền qua cơ thể. “Anh có biết liệu tôi có thể tìm được bà ở đâu không?”
“Hoàn toàn không. Bình thường thì chúng tôi hay để lại một ghi chú để nối máy và thư điện tử, nhưng hình như tôi đã làm mất nó ở đâu đó rồi. Cũng có thể bà đã mang theo nó khi chuyển công tác sang một văn phòng khác.” Nate nghe thấy tiếng gõ bàn phím từ đầu dây bên kia. “Dù sao đi nữa nếu anh có thể cho tôi biết là bà đang giúp anh tìm kiếm cái gì thì có thể tôi sẽ giúp đỡ anh một chút. Tôi có tất cả các tài liệu và yêu cầu được gửi đến của bà ở đây. Mà này... có phải bà đã nhận lời giúp đỡ anh ngay trước khi bà rời khỏi đây không?”
“Vâng,” Nate lẩm nhẩm.
“Ừm,” Russell nói, “chúng tôi bị vi rút tấn công hệ thống máy tính cũng trong khoảng thời gian đó. Một gã bệnh hoạn nào đó đã dùng máy tính ở đây để xem phim khiêu dâm hay gì đó. Chúng tôi bị mất toàn bộ dữ liệu tìm kiếm và các yêu cầu trong hai tuần.”
Nate cảm nhận được một giọt mồ hôi lăn xuống sau lưng mình, tạo thành một vệt dài trên chiếc áo phông đang mặc. “Anh không đùa đấy chứ?”
“Vâng. Nếu anh muốn hình dung dễ hơn thì tôi có thể nói rằng mọi thứ đã hoàn toàn biến mất. Tuy nhiên, tôi có thể giúp anh bắt đầu lại từ đầu. Nếu bà chỉ vừa mới bắt đầu tìm kiếm chúng ngay trước khi bà rời đi, có thể Elaine cũng chưa tìm được gì nhiều.”
“Có lẽ vậy,” Nate trả lời, anh thầm nghĩ Elaine thật sự có thể đã tìm ra được điều gì đó quan trọng, “không có gì quan trọng đâu. Dù sao thì cũng cảm ơn lòng tốt của anh nhé!”
“Này anh bạn, không cần phải ngại đâu,” Russell nói. “Cậu có chắc là tôi không...”. Nate cúp máy.
Nate quay trở về nhà và chỉ mất chưa đầy mười phút để tìm được một chỗ đậu xe trên đường Kenmore. Anh kiểm tra lại các vạch kẻ trên đường để chắc rằng chỗ đỗ xe mình vừa lái vào là thật chứ không phải là mấy cái bẫy mà đội quản lý vi phạm vẫn thường dựng lên. Nate nhìn thấy thông tin về thời gian và ngày tháng, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Ai đó chợt nắm lấy cánh tay Nate, theo phản xạ, anh xoay người lại và vung mạnh tay lên theo tư thế phòng thủ mặc dù vẫn đeo ba lô trên vai.
Debbie đeo chiếc vali nhỏ lủng lẳng một bên vai, những ngón tay vẫn ngoắc vào quai túi. Tay còn lại để không. “Xin lỗi nhé,” chị nói. “Tôi không cố ý làm cậu sợ đâu. Tôi vừa nhìn thấy cậu đỗ xe ở đây.”
“Không có gì, tôi cũng xin lỗi,” Nate nói. “Tôi thậm chí không nhìn thấy chị ở đó nữa.”
Họ bắt đầu đi về phía tòa nhà. “Vừa hay, tôi cũng đang nghĩ đến cậu. Tôi còn định là sẽ qua phòng để tìm cậu nữa.”
“Tôi sẽ không để cho Clive biết đâu,” Nate nói. Anh mỉm cười với Debbie.
Mắt Debbie trợn ngược nhưng vẫn cười đáp lại. “Anh ấy cũng biết chuyện rồi. Tôi đã gọi cho anh ấy từ phòng thí nghiệm.” Debbie liếc nhìn xung quanh. “Mọi người vẫn quyết định sẽ quay trở lại đường hầm vào ngày mai chứ?”
“Đúng vậy,” Nate trả lời. “Tôi đã ám chỉ mình bị mệt trong buổi làm việc hôm nay. Tối nay tôi sẽ gọi điện cáo ốm và xin nghỉ.”
“Tôi không chắc mình và Clive có thể tham gia cùng mọi người,” Debbie nói. “Anh ấy có một buổi biểu diễn lớn và không thể không tham gia được. Chúng tôi cũng không có đủ khả năng bồi thường nếu anh ấy hủy bỏ buổi diễn.”
Nate gật đầu trong khi mở khóa cổng. “Không có vấn đề gì đâu. Vậy còn chị?”
Debbie nở một nụ cười yếu ớt. “Sẽ rất là kì nếu tôi đi mà không có anh ấy đi cùng.”
Họ cùng leo lên bậc thang và Debbie dừng lại quan sát dòng tên được khắc trên dầm cửa. “Veek chắc những dòng chữ này là tiếng Ấn Độ sao?
“Ừm, cô ấy có vẻ khá chắc chắn,” Nate nói. “Martha cái gì đó. Sao chị lại hỏi vậy?”
Debbie lắc đầu. “Chỉ là một vài suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu tôi thôi.”
Nate liếc nhìn mấy dòng chữ. “Thế còn Kavach là ai?” “Tôi nghĩ là mình đã từng ghi nhớ điều gì đó về một vài cái tên Ấn Độ nhưng giờ tôi lại quên mất rồi.” Chị nhìn Nate và nhún vai. “Xin lỗi nhé!”