CHƯƠNG 11
Dựa vào chiếc máy đếm bước của Tim, khoảng cách để đến được khúc quanh trong đường hầm hai trăm mười bảy bước chân và ba người đã đi xuống sâu thêm phía dưới khoảng sáu mét nữa. Đến đây, đường hầm tạo ra một khúc quẹo hẹp được đánh dấu bởi nửa tá những thanh gỗ chống hầm và giá đỡ. Đống cáp điện chạy sát với thành hầm và bị cuộn lại quanh góc cua. Xela dừng lại, cô nhắm mắt rồi đi tới đi lui.
“Có chuyện gì vậy?” Roger hỏi.
“Tôi đang tìm cách xác định xem chúng ta đang ở hướng nào,” Xela trả lời. “Cầu thang xoắn ốc khiến chúng ta bị mất phương hướng, nhưng tôi nghĩ đường hầm này chạy về hướng tây bắc.”
Nate nhìn vào mấy bức tường đá rồi lại nhìn về phía Xela. “Cô chắc chắn chứ?”
“Quy tắc quan hệ không gian,” cô nói. “Đó là công việc của tôi mà.” Cô nhìn qua đường hầm hướng về phía cầu thang xoắn ốc rồi nhìn lên trần hầm. “Tôi nghĩ chúng ta đang ở ngay dưới một con đường. Đoạn ngã ba đường Beverly cắt với lối đi bộ trên đường Kenmore, ở giữa hiệu sửa xe và một cửa hàng. Chúng ta đang ở độ sâu khoảng hơn mười mét.”
Roger gật đầu. “Đúng đấy, tôi nghĩ tính toán của cô chính xác. Nghe thử xem, có tiếng xe hơi chạy phía trên.”
Nate nhìn sang khúc quanh tiếp theo của đường hầm. “Như vậy là chúng ta đang hướng quay trở lại về phía tòa nhà đúng không?”
“Tôi cho là như vậy.”
Họ tiếp tục bước đi, mỗi đoạn từ năm mươi đến năm mươi lăm mét đường hầm lại rẽ sang một hướng khác khiến họ càng ngày càng tiến sâu hơn xuống lòng đất. Cứ khoảng ba mét lại có một thanh chống hầm bằng gỗ được dựng lên, con đường được thắp sáng bởi những bóng đèn bị bụi phủ kín tỏa ra thứ ánh sáng màu nâu đỏ. Không có bất cứ cột mốc hay biển báo gì và các đoạn đường hầm cứ thế tiếp nối nhau.
“Xela này,” Roger nói với cô sau cả tiếng đồng hồ đi bộ, “Cô đã đến với nghệ thuật như thế nào?” Cô nhìn lại Roger. “Ý anh là gì chứ?”
“Nghệ thuật ấy,” anh nói. “Cô đã thích nó từ bé hay khi đi học hay là vào thời điểm nào?”
“Chuyện đó thì có gì liên quan đến anh?”
Roger nhún vai. “Chỉ là tôi nghĩ nếu chúng ta không nói chuyện một chút về vấn đề gì đó thì tất cả sẽ phát điên lên mất.”
“Chuyện của tôi khá là nhạt nhẽo đấy,” cô nói. “Không sao,” anh đáp. Roger cố tình giảm tốc độ và tụt lại phía sau một mét. “Tôi sẽ đi phía sau và ngắm mông cô trong vài giờ tới vậy.”
Xela cười khúc khích. “Trời ạ,” cô thì thầm, “dây giày của tôi tuột mất rồi.” Cô cúi người và đẩy hông về phía Roger. Không may chiếc ba lô nặng nề trên lưng khiến cho cô bị mất thăng bằng và chúi về phía trước, may mắn là Nate đã bắt kịp cánh tay Xela trước khi cô ngã bẹp trên nền dốc.
Cả ba người đều bật cười. “Diễn hay lắm,” Nate nói. “Nếu cô cứ tiếp tục làm vậy thì chúng ta chẳng cần nói chuyện nữa đâu.”
“Mỗi người chỉ được chứng kiến một lần thôi,” Xela trả lời. Cô chỉnh lại ba lô, kéo chiếc quần jean lên và tiếp tục bước đi. “Tôi tưởng là chúng ta đang nói chuyện về nghệ thuật cơ đấy?”
Roger cười toe toét. “Tôi cũng cho là như vậy.”
“Tôi chỉ có một câu trả lời ngắn gọn thôi,” Xela đáp, “theo một vài nhà tâm lý học thì đó chính là phát sinh của sự nổi loạn thời niên thiếu.”
“Nhà tâm lý học sao?” Nate nhắc lại.
“Đúng vậy đấy,” Xela nói. “Ý tôi là, một vài đứa trẻ phớt lờ bố mẹ của chúng và dành thời gian cho mấy thứ vô bổ, chắc hẳn chúng phải có vấn đề gì đó, phải chứ? Có thể đó là sự ảnh hưởng từ mấy bà vú nuôi.”
“Cô đã từng có vú nuôi à?”
“Không, nhưng anh biết đấy, chuyện này giống như khi con cái của chúng ta trở thành rắc rối của tất cả mọi người nhưng lại không hề gây rắc rối cho bố mẹ chúng.” Cô lắc đầu. “Anh chắc là muốn nghe chuyện của tôi đấy chứ? Tôi thề rằng nó thực sự là một kịch bản phim sitcom 14* chán ngắt.”
14* Sitcom: từ viết tắt của situation comedy, tạm dịch là “hài kịch tình huống”. Làm phim theo kiểu sitcom đã được các nước trên thế giới áp dụng từ lâu vì nó cho phép tiết kiệm kinh phí, tạo ra hàng trăm tập phim trong một thời gian ngắn, đáp ứng nhu cầu phát sóng liên tục của các đài truyền hình.
“Những bộ phim sitcom luôn rất hay mà,” Roger nói. Nate gật đầu đồng tình. “Miễn là chúng không đệm thêm những tràng cười giả tạo là được.”
“Ồ không, không hề giả tạo đâu, tôi đảm bảo với anh đấy.” Họ đi được khoảng một mét nữa trong khi Xela đang hình dung lại câu chuyện trong đầu mình. “Chuyện là thế này, tôi rất thích những cuốn sách tập tô khi còn bé. Ý tôi là, tôi thật sự yêu chúng. Mẹ tôi mua về hàng tá sách tập tô và tôi dành thời gian xem hết trang này đến trang khác. Tôi thậm chí còn tô màu cho cả những mê cung hay trò giải đố ô chữ và rất nhiều những hình khác, lớn thêm một chút nữa tôi được mẹ mua cho một vài chiếc bút chì màu và một khay màu nước loại rẻ tiền. Tôi có thể dành ra cả một tuần để chơi với chúng và một ram giấy.”
“Dù sao thì, mọi việc vẫn tiếp diễn như vậy cho đến khi tôi lên tám và bố mẹ tôi cho rằng tôi nên nghe theo lựa chọn của hai người. Bố tôi là bác sĩ và ông đã quyết định rằng tôi sẽ nối nghiệp ông. Trong khi ông là một bác sĩ chuẩn đoán thì tôi lại được kì vọng trở thành một bác sĩ phẫu thuật, có thể là chuyên khoa về tim mạch hoặc thần kinh.”
“Khoan đã,” Roger lên tiếng. “Cô nghiêm túc đấy chứ? Bố cô thực sự muốn cô trở thành một bác sĩ sao?”
Xela gật đầu. “Thật ra cũng không hẳn vậy. Ông ấy không phải là muốn điều này, tôi nghĩ rằng bố tôi coi đó là lẽ tự nhiên, với ông thì việc tôi trở thành một bác sĩ cũng giống như việc ông biết đôi giày nào sẽ vừa với chân mình vậy.”
“Thật là tệ!”
“Tôi đã nói với anh là câu chuyện của tôi chán ngắt mà.”
Tới khúc quanh tiếp theo của đường hầm, bóng đèn ở đây nhấp nháy liên tục trong khi dây tóc bóng đèn cứ lóe lên rồi lịm đi mặc dù nó chẳng có dấu hiệu gì là sẽ thật sự cháy cả. Nate thổi bay lớp bụi quanh chiếc bóng đèn rồi xoáy nó chặt lại. Chiếc bóng đèn nhờ đó cũng hết chập chờn và tỏa sáng khắp toàn bộ đường hầm khiến Nate phải chớp mắt mấy lần trước khi rụt tay lại.
“Này,” Roger lên tiếng. “Có vẻ khá hơn nhiều rồi đấy.” Khi ba người đi qua chỗ chiếc bóng đèn tiếp theo, anh đã dừng lại và thổi bay lớp bụi bám quanh nó và căn hầm cũng sáng lên đôi chút. Anh quay về phía Xela. “Có vẻ như bố cô cũng không phải là một người tâm lý nhỉ?”
Xela cười ngây ngô. “Ông ấy không phải người xấu, chỉ đơn giản là ông khá cứng nhắc trong mọi chuyện. Nếu ông nghĩ rằng một chuyện nên có hướng đi như vậy thì tốt nhất là nó nên đi theo hướng đó, chuyện ông cho rằng tôi sẽ trở thành một bác sĩ cũng giống như những vị phụ huynh khác cho rằng con cái họ rồi sẽ lớn lên và tìm được một công việc cho mình vậy.”
“Ông ấy thật sự đã cho cô học giải phẫu từ năm mười tuổi sao?”
“Không tệ đến thế đâu,” Xela nói. “Tuy nhiên tôi đã gặp phải rất nhiều áp lực từ kết quả học tập và các chương trình bắt buộc hay những hoạt động sau giờ học. Mọi thứ được đề ra đều nhằm vào mục đích biến tôi trở thành ứng viên sáng giá cho một vị trí trong trường y.
Bố mẹ tôi thậm chí còn đến gặp giáo viên hướng dẫn của tôi để chắc chắn rằng tôi được theo học ở lớp tốt nhất. Tôi thậm chí từng được cho theo học vi-ô-lông trong suốt hai năm liền chỉ để chứng tỏ rằng tôi có đủ tố chất.”
“Vậy là cô không được phép tham gia các lớp nghệ thuật?” Nate dò hỏi.
Xela gật đầu. “Nghệ thuật thì quá phù phiếm,” cô giải thích. Xela tiếp tục nói với giọng điệu nghiêm trọng và vươn thẳng lưng. “Vi-ô-lông đòi hỏi sự chính xác, khả năng toán học và qua đó người chơi cũng luyện tập sự khéo léo của đôi tay.”
Nate thổi bụi ở một bóng đèn khác khi ba người đi qua một khúc quanh nữa. “Điều đó thì có ý nghĩa gì chứ?”
Xela nhún vai và nhếch mép cười. “Không biết nữa, nhưng tôi phải nghe chúng một tuần một lần trong suốt hai năm. Tôi thậm chí còn cảm thấy bắt đầu quen với nó và sau đó, tôi nhận ra những đứa trẻ khác cũng rơi vào hoàn cảnh giống như mình vậy.”
“Dẫu sao thì, sang năm thứ hai tôi được hướng dẫn bởi một giáo viên mới, thầy tên là Woodley. Tôi nghĩ rằng thầy chỉ hơn tôi mười tuổi mà thôi, hồi đó tôi luôn có cảm giác rằng thầy vừa mới ra trường và trong đầu ông ấy luôn luôn tràn ngập ý tưởng để định hướng cho những đứa trẻ như tôi. Thầy đã gọi tôi vào gặp trong văn phòng của ông và hỏi rằng tôi có cảm thấy thoải mái với chương trình học của mình hay không và tôi muốn theo học gì ở cấp đại học? Tôi nói rằng tôi sẽ học ngành y và thầy đã hỏi liệu rằng tôi có muốn trở thành một bác sĩ?” Cô nhún vai. “Trước đó thậm chí chưa từng có ai đặt ra cho tôi một câu hỏi tương tự như vậy. Bố tôi nghĩ rằng việc đó là lẽ đương nhiên, mẹ tôi cũng vậy, vì thế tôi đã chấp nhận. Mọi người cũng đơn giản cho rằng mọi việc nên là như vậy.”
Roger gật đầu. “Thế cô đã nói gì với ông ấy?”
“Tôi có nói với thầy rằng tất nhiên tôi muốn trở thành một bác sĩ. Lúc đó tôi cũng không nghĩ ra điều gì khác để nói nữa, nhưng tôi tin rằng ông ấy hiểu được. Thầy đã thay đổi một chút thời khóa biểu của tôi, nói với tôi rằng một vài lớp học đã bị quá tải vì thế ông ấy sẽ cho tôi tham gia lớp vẽ thay vì lớp Lịch sử Nga. Tôi nghĩ rằng đó là một điều kì diệu, như thể ông ấy đang rút ra một con thỏ từ trong chiếc mũ của mình vậy. Tôi thậm chí có thể đã lập một ban nhạc hay gì đó tương tự.”
Nate nhìn chằm chằm vào cô. “Trường cấp ba của cô còn dạy cả tiếng Nga nữa à?”
“Đó là một trường tư thục,” cô trả lời. “Nó áp dụng những giáo án để đào tạo ra những chuyên gia nhí thật sự.”
“Thế cơ đấy.”
“Sau đó, khi được cầm trong tay cây cọ vẽ, tôi đã có lại được cảm giác như hồi mình sáu tuổi. Tất cả những màu sắc, hình ảnh rồi các đường nét nữa. Tôi đã vui sướng đến mức gần như phát điên. Lúc đó, tôi đã rất cố gắng để giữ bí mật này, tuy nhiên mẹ tôi đã phát hiện ra vài vệt màu trên tay áo của tôi một vài tuần sau đó và thế là hết... Tôi bị gọi lên để tham gia vào một cuộc họp giữa bố mẹ tôi và thầy Woodley cùng với thầy hiệu trưởng. Bố tôi đã rất tức giận và đổ lỗi cho thầy Woodley rằng ông đã phá hủy tương lai của tôi. Sau đó tôi thậm chí còn phát hiện ra rằng bố tôi đã can thiệp vào một số chuyện và khiến cho thầy Woodley bị đuổi việc.
Tôi được đưa về nhà sau đó và phải hứng chịu cả một bài diễn văn về việc tôi không thể sao nhãng việc học tập mà cần tập trung nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, khi đó đã quá muộn, tôi bắt đầu trốn học để lén tham dự những lớp học vẽ. Tôi tin rằng việc này thậm chí còn khiến cho một vài giáo viên cảm thấy lo sợ sau khi họ biết được chuyện gì đã xảy ra với thầy Woodley, cũng may là ít nhất họ vẫn cảm thấy an toàn, đơn giản vì tôi không đăng ký theo học lớp của họ.
Kể từ đó, mỗi khi bị phát hiện ra màu sơn hay màu bút vẽ thì ngay lập tức tôi lại được giảng cho một bài. Những bài giảng sau này còn biến thành những bài trị liệu. Một vài trong số chúng thậm chí còn trở thành bài trị liệu về tâm lý và tâm thần thật sự. Một trong số những trị liệu đó cần sử dụng đến Ritalin hay một loại thuốc tương tự, ơn trời là bố tôi đã nhận thấy điều đó và ngay lập tức ngăn cản.
Sau đó tôi tốt nghiệp và vào đại học Yale, điều này khiến bố tôi thực sự tức giận vì ông vẫn luôn mong đợi tôi sẽ vào Havard. Ngay sau khi nhập học tôi đã thay đổi toàn bộ chương trình học của mình bằng những lớp học nghệ thuật và kỳ học đầu tiên thật sự tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng.”
Nate nhìn về phía cô. “Sau đó thì bố cô phát hiện ra danh sách môn học của cô à?”
Xela gật đầu. “Tin tôi đi, kỳ nghỉ Giáng sinh năm đó thật đáng nhớ. Tôi nghĩ rằng bố tôi thậm chí sẽ mắc phải chứng phình mạch. Ông cứ nhắc đi nhắc lại những câu chuyện về việc tôi đã phá hỏng mọi thứ như thế nào và nghệ thuật chỉ dành cho những kẻ lười biếng không có tương lai ra sao.” Cô tỏ vẻ nghiêm giọng hơn một chút rồi nói. “Con đang phá hỏng chính tương lai của mình đấy! Con cho là chuyện này rồi sẽ đi đến đâu đây, Alexis? Bố không thể tin rằng con lại có thể phản bội ta và mẹ con sau tất cả những gì mà chúng ta đã dành cho con. Con sẽ phải học lại cả kỳ học này, Alexis, và điều này sẽ khiến cho bảng điểm của con trở nên tệ hại trong việc...‘’’
“Đợi một chút,” Roger lên tiếng. “Alexis là ai vậy?” Sàn hầm khá bằng phẳng tuy nhiên Xela vấp phải vật gì đó và suýt té ngã. Sau một lát, âm thanh duy nhất vang lên chỉ còn là tiếng chân của ba người giẫm lên đám bụi.
“Lạy Chúa,” Nate nói. “Cô kể chuyện tệ thật đấy.” “Không phải vậy chứ,” Xela vặc lại, “đấy chính là phần duy nhất không tệ trong câu chuyện của tôi đấy.
Một nghệ sĩ thực thụ sẽ chẳng bao giờ mang theo mình những thứ vô dụng.”
“Tôi lại nghĩ rằng đấy chính là điều cần thiết để trở thành một nghệ sĩ,” Roger nói trong khi cố gắng tỏ ra nghiêm túc.
“Nếu cứ tiếp tục nói năng như vậy thì anh sẽ chẳng bao giờ hẹn hò được ai đâu,” Xela cảnh báo. Cô ngửa đầu ra sau uống một ngụm nước và không quên lườm Roger một cái điếng người. “Dẫu sao thì bố tôi cũng yêu cầu tôi từ bỏ những lớp học kia, hoặc là ông sẽ không chu cấp tiền học cho tôi nữa. Tôi đã đáp lại ông rằng chả có gì phải lo khi mà thực ra tôi cũng không hề muốn theo học nữa. Sau đó là năm tháng tồi tệ khi tôi phải ở nhà và tham gia các lớp học nghệ thuật miễn phí dành cho cộng đồng. Đến cuối kỳ học thứ hai, chúng tôi quyết định chuyển đến Los Angeles và cảm thấy thật sự thích thú với môi trường sáng tạo tuyệt vời ở đó.”
“Trước đó cô chưa biết gì về L.A, đúng không?” Roger dò hỏi, vẫn với khuôn mặt nghiêm túc.
Xela cười. “Chúng tôi đã lái xe và trên suốt quãng đường, câu chuyện được nhắc đến nhiều nhất chính là dự định để lập lên một cộng đồng nghệ sĩ hoạt động chung với nhau, tương tự như Andy Warhol vậy. Sự thật là chúng tôi đã gây dựng được một nhóm nhỏ và hoạt động trong vòng ba tháng, mọi chuyện chỉ kết thúc cho đến khi tất cả mọi người đều phải thừa nhận rằng đây là một dự án bất khả thi. Hơn nữa, việc thuê một địa điểm để hoạt động đòi hỏi chúng tôi phải trả một mức phí quá lớn cho dù nó đã được chia ra làm năm.
Tôi đã sống trong khách sạn trong vòng hai tháng tiếp theo nhờ vào tiền của mẹ. Sau đó tôi có kiếm được một công việc làm nhân viên chạy bàn và anh chàng pha chế ở đó đã giới thiệu tôi đến thuê ở đây. Tôi đã đăng ký tham gia một vài lớp học vào buổi tối nhưng đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào nuốt nổi chúng. Và bây giờ thì tôi xuất hiện ở đây cùng với mọi người.” Xela nói trong khi quay tròn tại chỗ trong đường hầm với hai cánh tay dang rộng. “Có thể coi như đây là hồi kết cho câu chuyện tẻ nhạt của cô gái Xela, người mà trước đây được biết đến với cái tên Alexis Thorne.”
“Câu chuyện cũng không đến nỗi tệ mà,” Nate nói. “À, còn nữa, con mèo của tôi đã chết năm tôi mười một tuổi.”
“Ừ, chuyện này thì quả là tệ thật.”
Xela trỏ tay về phía Roger. “Đến lượt anh rồi đấy, đồ khỉ gió!”
Roger xòe tay mình ra. “Mở sách ra nào, cô muốn biết chuyện gì về tôi đây?”
“Bằng cách nào mà anh lại trở thành một nhà quay phim vậy?” Nate hỏi. “Trước đây anh đã từng theo học làm phim hay là gì đó à?”
Roger lắc đầu. “Chỉ là tình cờ thôi, tôi đoán mọi người cũng đều vậy cả.”
“Thôi nào, có gì để giấu giếm chứ,” Xela thốt lên. “Tôi thậm chí còn cho anh biết tên cúng cơm của mình, vậy mà tất cả những gì anh nói được chỉ là ‘tình cờ thôi’ sao?”
Roger nhún vai. “Tôi đã tốt nghiệp trường đại học San Diego với tấm bằng kỹ sư, sau đó tôi cảm thấy thật tệ khi phát hiện ra công việc duy nhất mà tôi có thể có được là làm việc cho Target. Thậm chí tôi đã phải giả mạo hồ sơ khi nộp đơn vào hệ thống tuyển dụng chết tiệt ở đó.”
“Tôi cũng ghét mấy công việc ở đó thậm tệ,” Nate nói. “Tôi đã từng nhận được một công việc bán thời gian trong kỳ nghỉ lễ và tất cả những gì tôi phải làm chỉ là trả lời một lô những câu hỏi trắc nghiệm phục vụ cho một cuộc nghiên cứu gì đó.”
Roger gật đầu tán thành. “Dù sao thì tôi cũng gắn bó với công việc tệ hại đó với bộ đồng phục là chiếc sơ mi đỏ được gần một năm, sau đó, tôi chơi dài trong một năm trời. May mắn là một người bạn cũ đã chỉ cho tôi biết về một vị trí trống trong đoàn làm phim. Hầu như lúc nào ở đó cũng có trường quay cho một bộ phim hay chương trình truyền hình nào đó. Công việc thật ra vô cùng đơn giản và họ cũng chỉ cần tôi tham gia trong một vài ngày. Ba ngày ở đó tôi có thể kiếm được số tiền mà bình thường tôi phải làm ở Target suốt một tuần mới có được. Tôi đã xin nghỉ ốm và nhận làm ở hai chỗ khác nhau, học được mọi thứ có thể và sau đó thì họ đã mời tôi tham gia làm việc trong suốt tuần cuối cùng của chương trình.” Roger nhún vai. “Sau đó thì hai người biết rồi đấy, tôi bỏ việc ở Target, chuyển đến L.A và theo học một khóa làm phim trong vòng mấy tháng vì tôi có thời gian rảnh. Khi có được chứng chỉ hành nghề, bố mẹ đã cho tôi vay một chút tiền và rồi tôi đã thật sự gia nhập vào đoàn làm phim. Tất cả là vậy đấy.”
“Vậy anh nghĩ trong tương lai anh sẽ làm gì với nghề quay phim của mình?”
“Ý của cô là gì?”
“Phải có mục tiêu gì đó chứ, đại loại như trở thành một quay phim tay nghề cao hơn, hay là được thăng chức chẳng hạn?”
Roger nhún vai. “Thật ra, mọi người có thể định hướng trở thành một trợ thủ tâm đắc cho một đạo diễn nào đó chẳng hạn, có người lại nỗ lực để trở thành chuyên gia về các thiết bị chạy máy quay.” Anh nhún vai. “Thậm chí nếu cố gắng thì anh còn có thể trở thành người dựng chương trình nữa.”
“Đó có phải một trong những vị trí mà anh đang hướng đến không?”
“Tôi cũng không biết nữa,” Roger trả lời. “Một vài đồng nghiệp của tôi đã làm công việc này đến cả hai mươi thậm chí ba mươi năm nay, tất cả bọn họ đều cảm thấy mệt mỏi, anh biết đấy! Có những người thật sự rất giỏi, họ cũng thông minh và nhanh nhẹn nữa, tiền kiếm được cũng khá nhưng mà nhìn chung họ đều...” Roger lúng túng mãi không biết chọn từ nào cho đúng và cuối cùng anh đành buông xuôi. “Nói chung là họ cảm thấy mệt mỏi.”
Nate gật đầu. “Anh không cảm thấy mệt hay buồn chán sao?”
“Không. Thật ra tôi cũng không chắc mình muốn làm gì trong mười năm tới, ít nhất thì công việc hiện tại khiến tôi cảm thấy vui vẻ. Tôi đã nghĩ tới ‘kịch bản’ rằng mình sẽ gắn bó với công việc hiện tại trong vòng tám hay chín năm gì đó, đủ để kiếm được một món tiền kha khá. Cũng giống như khi tôi được một người giới thiệu để tìm đến tòa nhà này, tôi nhận thấy nó thật tuyệt!”
Nate dừng lại khi cùng lúc cả ba người đi đến khúc quanh tiếp theo trong căn hầm. “Anh vừa nói gì cơ?”
“Nói gì là nói gì chứ?”
“Anh cũng được người khác giới thiệu về tòa nhà này à?” Nate đảo mắt nhìn hai người còn lại trong căn hầm. “Hai người không phải biết đến tòa nhà này thông qua quảng cáo hay là một trang web thuê nhà hay thứ gì đó tương tự à?”
Roger lắc đầu. “Không, sao vậy, không phải cậu tìm đến tòa nhà này qua mấy chỗ đó à?”
“Không hề,” Nate trả lời, “Tôi cũng được người khác giới thiệu về nơi này. Một người làm trong một quán bar mà tôi cũng không quen thân gì cho lắm, tôi chỉ nói với anh ta rằng tôi đang cần tìm thuê nhà và thế là anh ta đã chỉ tôi tìm đến đây.” “Vậy thì sao chứ?”
Nate nhún vai. “Anh không thấy điều gì lạ sao? Không ai trong chúng ta tìm đến đây một cách tự nhiên cả, tất cả đều là nhờ vào sự giới thiệu của người khác.”
Ba người đi đến chỗ quẹo tiếp theo trong khi Xela duỗi tay ra sau. “Chúng ta đã đi được bao lâu rồi nhỉ?”
Nate rút điện thoại ra xem giờ. “Hai tiếng. Cô có muốn dừng lại nghỉ một chút không?”
“Đây là lần nghỉ thứ hai rồi đấy,” Roger nói.
“Tôi cần nghỉ một chút,” Xela nói. Cô ngồi sụp xuống chỗ thanh chống hầm gần nhất và ngả người xuống cho thoải mái.
Mọi người bỏ ba lô xuống và lấy nước ra uống. Nate lau mồ hôi trên trán và lấy chiếc nhiệt kế ra. Roger tháo đôi giày đang đi để co duỗi mấy ngón chân. “Tôi đau hết cả hai bắp chân rồi đây,” anh nói trong khi cúi xuống xoa bóp đôi chân của mình.
“Nãy giờ chúng ta chỉ đi hướng xuống dưới,” Nate nói. “Cơ bắp bị mỏi vì chúng ta di chuyển theo một hướng. Đừng quá lo, khi quay lên thì chúng ta sẽ được thư giãn thôi.”
“Nghe tuyệt đấy nhỉ!”
Xela nhìn về phía chiếc máy đếm bước. “Chúng ta đã đi được bao xa rồi?”
Nate tháo chiếc máy khỏi thắt lưng. “Hơn tám cây số,” anh trả lời. “Như vậy có vẻ là chúng ta đã đi sâu xuống phía dưới khoảng hơn sáu trăm mét.”
“Sáu trăm mét ấy hả?”
Nate nhún vai. “Đấy là nếu chiếc máy này vẫn hoạt động tốt và tính toán về độ nghiêng đường hầm của bác Tim là chính xác.”
“Anh có biết hang động sâu nhất thế giới sâu bao nhiêu không?” Roger dò hỏi.
“Hai nghìn một trăm ba mươi ba mét,” Xela đáp lời. “Nó nằm ở Georgia. Georgia châu Á, không phải cái ở phía nam đâu.”
Roger cười toe toét. “Tôi thấy phụ nữ thông minh đều rất gợi cảm đấy.”
Xela đáp lại anh bằng một cái hôn gió. “Tôi đã tìm hiểu về nó sáng nay trước khi chúng ta bắt đầu xuống dưới này. Còn anh thì vẫn thật tệ với mấy câu tán tỉnh.”
“Nhiệt độ đã lên tới hơn 37 độC rồi,” Nate nói.
“Lạ thật đấy,” Xela đáp lời. “Trong khi nghiên cứu về các hang động, tôi thấy có vẻ nhiệt độ ngày càng giảm khi chúng ta càng đi sâu vào trong, chỉ khoảng 10 độ C hay 15 độ C gì đó, vì nhiệt lượng đều hầu như bị hấp thu vào trong lòng đất.” Cô vỗ vỗ vào chiếc ba lô của mình. “Tôi thậm chí còn mang thêm sơ mi và một chiếc áo len.” “Thật là vô lý,” Roger nhận xét. “Đi xuống càng sâu thì chúng ta sẽ gần với tâm trái đất và lớp nham thạch hơn. Nhiệt độ đáng lẽ phải tăng lên chứ?”
“Chúng ta làm sao có thể ở gần tâm trái đất được chứ?” Nate trả lời với nụ cười méo mó. “Nói như vậy chẳng khác gì bảo rằng phía bắc của Hollywood sẽ lạnh hơn vì nó nằm gần cực Bắc hơn.”
Xela nhìn về đoạn đường phía trước đường hầm. “Vậy thì chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Nate nhún vai. “Có Chúa mới biết được.”