← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

Sau cuộc thảo luận vào tối thứ năm, mọi người đã đưa ra quyết định, Nate, Xela và Roger sẽ là những người quay trở lại đường hầm. Tất cả đều đã sắp xếp được ngày nghỉ trong khi Veek miễn cưỡng từ chối vì lo rằng cô có thể làm phiền đến mọi người nếu như chứng hen suyễn của mình lại tái phát. Còn Tim lo lắng rằng việc mình vắng mặt quá lâu có thể sẽ khiến anh chàng thám tử tư cảm thấy nghi ngờ. Mọi người cũng đều đồng ý với nhau là sẽ chẳng ích gì khi yêu cầu Mandy và Andrew tham gia vào phi vụ này.

Oskar đã rời khỏi tòa nhà vào mười giờ sáng ngày hôm sau. Lão ta thậm chí không hề trò chuyện với bất cứ ai trước khi đi và điều này khiến không ai biết được chính xác lão sẽ đi đâu. “Em cảm thấy thật tồi tệ,” Debbie nói trong khi nhìn chiếc taxi chở người quản lý của tòa nhà đi khỏi. “Như thể chúng ta đang lợi dụng ông ta trong khi ông ta đang gặp rắc rối.”

Veek và Nate chỉ cho mọi người xem qua về tiểu tầng hầm trong khi Tim dỡ mấy chiếc ba lô mà mình đã chuẩn bị xuống. Ông đã ra cửa hàng Target và mua một loạt đồ mới bất chấp sự phản đối của mọi người. “Chúng ta không thể xuống dưới đó mà không chuẩn bị kĩ càng được,” ông nói. “Không thể xác định được là chúng ta sẽ phải đi bao xa, tuy nhiên tôi nghĩ rằng nó có thể giống như việc leo núi hay là thám hiểm hẻm núi Lớn 15* , leo lên sẽ tốn thời gian gấp đôi so với đi xuống.” Họ đã chuẩn bị mọi thứ, từ đồ ăn cho đến đèn pin và pin dự phòng. Xela mang theo một chiếc máy ảnh cùng hai chiếc thẻ nhớ dự phòng. Tất cả chúng đều đã được lắp sẵn vào máy. Những chai nước được gài vào túi lưới hai bên hông ba lô, còn túi ngủ được gắn dưới đáy. Dây quai còn được trang bị cả một chiếc còi bấm. “Chúng ta sẽ không thể sử dụng điện thoại ở độ sâu ba mươi mét phía dưới,” Tim giải thích. “Còi sẽ giúp mọi người liên lạc với nhau ở khoảng cách xa hơn. Chúng ta sẽ để một ai đó ở lại trên phòng chờ để nghe ngóng, phòng trường hợp mọi người cần trợ giúp.” Tất cả mọi người đều tán thành.

15* Grand Canyon: một khe núi dốc được tạo ra bởi bờ sông Colorado ở tiểu bang Arizona của Hoa Kỳ. Grand Canyon nằm trọn gần như trong Vườn Quốc gia Grand Canyon - đây là một trong những vườn quốc gia đầu tiên được thành lập của Hoa Kỳ.

“Còn một món quà cuối cùng tôi dành cho cậu đây,” Tim nói với Nate. Ông lấy ra một thiết bị gì đó nhìn giống một chiếc máy nhắn tin được làm bằng nhựa trong màu cam. “Đây là máy đếm bước. Nó sẽ giúp cậu tính được khoảng cách. Nếu mọi người giữ được tốc độ ổn định và những tính toán về góc nghiêng đường hầm của tôi tương đối chính xác, thì ít nhiều cứ khoảng chín mươi bước chúng ta lại xuống sâu thêm khoảng ba mét.”

“Không thể tính chính xác hơn được à, ông bạn?” Roger thắc mắc.

“Tôi không có thiết bị quan trắc nào ở đây cả,” Tim nói. “Chúng ta đành phải chấp nhận rằng tính toán này có thể có sai số với những gì tôi còn nhớ về môn hình học từ hồi lớp mười.”

“Tuyệt đấy,” Nate nói. “Cháu sẽ chú ý sử dụng nó.” Tim xoay ổ khóa mã trên cánh cửa hầm và đẩy nó mở ra. Đường ống không đủ rộng cho mọi người xuống cùng lúc, vì vậy Roger một mình xuống trước theo lối cầu thang xoắn ốc và những người khác thả ba lô xuống cho anh sau đó lần lượt leo xuống cầu thang, còn Veek líu ríu theo sau họ.

Xela liếc nhìn điện thoại. “Điện thoại của tôi mất tín hiệu rồi,” cô nói. “Mọi người thử kiểm tra điện thoại của mình xem nào?”

Nate cũng kiểm tra điện thoại. “Của tôi cũng mất tín hiệu rồi.”

“Như vậy là chúng ta đã mất khả năng liên lạc bằng điện thoại,” Nate nói. Anh vắt chiếc ba lô qua vai và bấm thử chiếc còi được gắn vào dây đeo. “Ít nhất thì chúng ta vẫn còn mấy cái còi này, có thể dùng để báo hiệu được.”

“Tôi nghĩ cũng chưa chắc chúng đã phát huy được tác dụng đâu,” Xela nói. “Phải dùng thì mới biết được.”

“Mọi người hãy cẩn trọng đấy,” Veek lên tiếng. Cô mỉm cười với Nate. “Đừng làm điều gì dại dột đấy nhé, Shaggy.”

“Mò xuống một hầm mỏ cả trăm tuổi có được tính là một việc dại dột không nhỉ?”

“Đúng đấy,” Veek nói. “Chẳng máy móc nào đo được sự dại dột của anh khi lựa chọn lao đầu xuống cái hầm mỏ đó đâu.”

Nate mỉm cười đáp lại. “Đây có vẻ là một vùng lãnh thổ hoàn toàn mới đấy nhỉ, tôi không nghĩ là Shaggy lại có thể đi với Fred và Daphne trong khi Velma bị bỏ lại một mình.”

“Tôi sẽ không cảm thấy cô đơn đâu,” Veek đáp lại. “Bọn tôi sẽ tiến hành kiểm tra một chút ở phòng nghỉ.”

“Fred với Daphne là ai vậy?” Roger hỏi. “Tôi tưởng là chỉ có ba người chúng ta đi xuống chỗ này thôi chứ.”

Veek lắc đầu còn những người khác phì cười. Họ mất hút khỏi tầm mắt của cô khi xuống cầu thang xoắn ốc. Một lát sau, giọng của Roger vọng lên. “Thì ra là vậy,” anh nói, “mọi người đang nói về bộ phim Chú chó Scooby Doo sao? Thú vị đấy!”

Ba người đi thêm được hai mươi bước thì Xela dừng lại để kiểm tra một chiếc bóng đèn nằm trong hốc tường với lớp vỏ thủy tinh vẫn còn nguyên vẹn. Bề rộng lối cầu thang quá hẹp để mọi người có thể vượt qua nhau, vì vậy, hai người còn lại phải dừng lại chờ cô. Roger cũng phát hiện ra rung động điện phát ra từ phía trong trục thang và Nate đã nói cho anh những cáp điện này được dẫn xuống đường hầm phía dưới. Mặc dù phải dừng lại vài lần nhưng Nate vẫn cảm thấy lần đi xuống này nhanh hơn lần trước. Có thể là vì mình đã biết dưới này có gì, anh nghĩ.

Sau một vài phút mọi người đã xuống đến hầm mỏ phía dưới. Nate tìm thấy cầu dao điện và bật hệ thống đèn lên, chúng nhấp nháy một lát rồi tỏa sáng toàn bộ căn hầm.

“Oa,” Roger nói. “Hóa ra tất cả chỗ này không phải là trò đùa.”

“Ở đây có vẻ không nóng như tôi tưởng,” Xela nói. “Theo lời Veek miêu tả thì dưới này nóng như một cái lò nướng vậy.”

Nate lôi chiếc ba lô từ trên vai xuống và lục lọi tìm kiếm thứ gì đó. Anh đã mang theo một vài dụng cụ giúp đo đạc và quan sát mọi thứ nhiều nhất có thể. Một trong số chúng là chiếc nhiệt kế nhỏ mà anh đã lấy từ căn hộ của Veek. Nate đặt nó dựng đứng lên trong khi lấy ra chai nước đeo bên hông ba lô và uống một ngụm nhỏ.

Roger và Xela dành ra vài phút để xem xét những thanh chống hầm bằng gỗ và những cuộn dây cáp điện chạy dọc theo thành hầm. Nate uống thêm một ngụm nước nữa và kiểm tra chiếc máy đếm bước. Anh bấm một vài nút để cài lại thông số máy về không. Sau khi cất chai nước vào ba lô, anh tiến hành đo nhiệt độ căn hầm bằng chiếc nhiệt kế mình vừa lấy ra. “34,5 độ C,” anh nói trong khi chép lại con số vào trong một cuốn sổ nhỏ. “Nhiệt độ ngoài trời lúc này là bao nhiêu nhỉ? Khoảng hơn 26 độ C đúng không?”

Xela gật đầu. “Tôi cũng nghĩ vậy, đúng đấy!”

“Trên bản tin có nói nhiệt độ là 29,5 độ C gì đó,” Roger đáp lại.

Nate nhìn quanh toàn bộ đường hầm. “Như vậy là nhiệt độ ở dưới này cao hơn so với trên mặt đất khoảng 12 độ C,” anh nói. Nate đeo lại ba lô lên vai. “Không biết xuống sâu hơn phía dưới thì sẽ ra sao nhỉ?”

“Chỉ có một cách để chúng ta tìm ra được câu trả lời thôi,” Xela cười.