← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Đường hầm tiếp tục dốc xuống và kéo dài mãi. Ba người họ đi theo một hướng trong khoảng chín mươi mét, rồi con đường hầm này lại quành trở lại trên chính đoạn khi nãy nhưng đưa họ xuống sâu hơn. Trên một đoạn đường hầm, tất cả bóng đèn đều bị cháy, họ nhích từng bước qua bóng tối với hai chiếc đèn pin tạo nên những quầng ánh sáng trên sàn hầm. Các bóng đèn thắp sáng rải rác trở lại sau khi họ đi tới khúc quanh tiếp theo.

“Làm sao họ có thể làm được điều này nhỉ?” Nate băn khoăn nói. Theo như ước tính của anh thì giờ họ đang ở độ sâu khoảng chín mươi mét so với mặt đất. “Ý tôi là, họ hẳn sẽ phải chuyển đi hàng tấn đất đá để tạo nên đường hầm này.”

“Tiền,” Roger nói. “Có đủ tiền, cậu có thể làm được mọi thứ.”

Xela đã đi phía trước họ. Cô ngoái lại. “Làm sao mà anh biết được là họ có tiền?”

Anh chỉ vào những bó cáp trên sàn. “Tất cả những thứ này,” anh nói. “Dây cáp rất đắt vì chúng được làm toàn bộ bằng đồng. Đó là lý do tại sao người ta thường ăn cắp nó và những đồ linh tinh trong các tòa nhà. Ở đây đều là những sợi cáp đơn, kéo dài suốt từ cầu thang xoắn ốc cho tới chỗ này. Không hề có đoạn nối, không thiết bị kết nối, hoàn toàn không có gì.” Anh ra hiệu về phía thắt lưng Nate. “Chúng ta đã đi được bao xa rồi?”

Nate kiểm tra rồi trả lời. “Khoảng một kilômét.” “Chín sợi cáp,” Roger nói. “Mỗi sợi phải dài hơn một kilômét. Đó là một món tiền khổng lồ, kể cả có cách đây hàng trăm năm.”

Họ quẹo vào một khúc quanh và bước đi trong im lặng được vài phút, Xela dừng lại thổi bụi trên một chiếc bóng đèn.

Nate và Roger vượt qua cô, Xela vẫn tiếp tục phùng mồm trợn má thổi thêm vài hơi nữa vào chiếc bóng đèn này.

Họ đã đi đến khúc quanh tiếp theo, Nate liếc lại.

Xela đang kiểm tra một trong những chiếc bóng bị cháy. Cô nhìn lên và bắt gặp ánh mắt Nate. “Hai người đi trước đi,” cô nói. “Tôi sẽ theo kịp sau một phút nữa.”

“Có chuyện gì sao?”

Cô lắc đầu. “Không, không có gì,” cô nói. “Tôi sẽ bắt kịp hai người trong một hoặc hai phút nữa.”

“Chúng ta không nên tách nhau ra thế này.”

Xela nhướn mày. “Không phải là tôi sẽ bị lạc và bỗng dưng đi theo hướng khác chứ. Tôi sẽ đuổi theo ngay thôi.”

“Sao thế? Có vấn đề gì sao?” “Không.”

“Vậy hãy bám chặt lấy nhau đi.”

Cô thở dài. “Tôi phải đi tè, được chưa?”

Nate bật cười. “Vậy là cũng có cái khiến cô cảm thấy ngượng sao?”

“Này, hai người chỉ cần đi qua khúc quanh kia, và tôi sẽ có mặt ở đó sau hai phút nữa, được không?”

“Cô có chắc là cô sẽ không sao nếu chúng tôi bỏ cô lại phía sau thế này chứ?”

“Chắc. Hai người đi được chưa? Tôi đã phải nhịn mất một giờ đồng hồ rồi.”

“Hãy tránh xa dây cáp ra,” Roger nói. “Ở nơi như thế này lớp cao su sẽ bị chảy ra. Cô sẽ không muốn bị điện giật đâu.”

“Một chỉ dẫn an toàn quan trọng đấy,” Xela nói. “Cám ơn, Egon.”

Khi Roger đáp trả Xela một cái nhìn vô cảm, cô chỉ mỉm cười và vẫy vẫy tay với anh chỗ khúc quanh.

Roger nhìn Nate. “Đó là một câu trong phim, phải không?”

“Ừm, Ghostbusters, tôi nghĩ vậy,” Nate nói. “Anh chắc chứ?”

“Đúng đấy, đó là Ghostbusters 16* , đồ ít học,” Xela hét toáng từ phía sau khúc cua. “Làm sao mà anh lại không nhận ra nó ngay lập tức chứ?”

16* Ghostbusters: Bộ phim biệt đội săn ma, là một bộ phim siêu nhiên, kinh dị, hài hước được sản xuất bởi Ivan Reitman, kịch bản Dan Aykroyd và Harold Ramis. Bộ phim được công chiếu vào năm 1984 và được đề cử giải Oscar (lần thứ năm mươi bảy) cho Hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất và Ca khúc trong phim hay nhất.

“Tôi nghĩ lúc đó tôi mới bốn tuổi khi họ bắt đầu công chiếu Ghostbusters,” Roger nói vọng lại.

“Nó là một bộ phim cổ điển của Mỹ.”

“Cô luôn luôn nói nhiều như thế khi đi tè sao?”

Cô cười to. “Nếu vậy thì sao? Sự thật trần trụi này khiến anh đau lòng à?”

Nate hắng giọng. “Mọi người biết không? Tôi nên để hai người ở lại với nhau, vì ở đây tôi như người thứ ba vậy.”

Họ dừng lại một chút để nghỉ ngơi sau bốn giờ đi bộ. Cả ba người đã mướt mát mồ hôi. Mặt Roger đỏ lựng. Nate mang nhiệt kế ra đo lần nữa. Roger ra hiệu vào chiếc nhiệt kế trong khi đá đôi giày ra khỏi chân. “Bao nhiêu độ thế?”

“Khoảng 38 độ C,” Nate trả lời. Anh nghiêng chiếc nhiệt kế về phía bóng đèn. “Có thể là 39 độ C. Nó nhấp nháy.”

“Được rồi,” Roger nói trong khi đẩy chiếc ba lô trượt khỏi bờ vai mình. Anh vươn lên, nắm lấy gấu áo phông, và lộn nó qua bờ vai rộng lớn. “Nóng điên lên mất!”

Nate gật đầu. “Ừm, tôi cũng nghĩ vậy.” Anh cởi chiếc áo phông, rồi nhét nó vào một bên ngăn cạnh ba lô.

Họ liếc sang Xela. “Đừng có hy vọng gì,” Xela mỉm cười.

Roger lắc đầu. “Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cô vẫn đang rất mát mẻ với...”

Cô lột chiếc áo đang mặc, để lộ ra những hình xăm. Chiếc áo ngực của Xela màu xanh lá sáng - màu của những con gián - với họa tiết là những chiếc đầu lâu nhỏ xíu màu trắng. “Ý tôi là, đừng có hy vọng gì nhiều, tôi sẽ không khỏa thân đâu,” cô nói. “Nhưng cũng cám ơn vì anh đã để lộ ra hai núm vú và bộ ngực đầy lông lá của mình.” Cô dùng chiếc áo phông đang cầm thấm mồ hôi trên trán.

“Không có chi,” Roger đáp.

Họ lấy chai nước ra uống. Roger vẩy một vài giọt vào tay và đầu mình, khiến những lọn tóc bết vào da đầu.

“Đừng có hâm thế,” Nate nói. “Hãy nhớ, số nước này chỉ đủ cho chúng ta khoảng hai ngày rưỡi nữa thôi.”

Roger lắc đầu. “Nếu nóng hơn nữa, thì đằng nào chúng ta cũng phải quay lại.”

“Ý kiến hay đấy,” Xela nói. Cô nâng chai nước của mình lên đổ một vài giọt lên đầu. Nate nhún vai và cũng làm theo.

Roger nhồi hai chiếc tất vào đôi giày. Anh chống tay lên một trong những cột trụ gỗ và đu mình trở lại bằng gót chân. Anh nhắm mắt và lầm bầm trong khi duỗi căng gót chân. Một bên chân anh lảo đảo trong khi chân kia duỗi thẳng.

Một vệt bụi và cát rơi xuống từ trần hầm, đủ làm căn hầm rung lên khi chúng chạm sàn.

“Này,” Nate hét lên. “Dừng lại đi.” Roger vẫn nhắm mắt. “Tôi chỉ duỗi...”

“Anh đang làm trần hầm lung lay đấy,” Xela giãy nảy. Một mẩu đá nhỏ rơi xuống làm cô lạc giọng. Nó rơi trúng vào một tảng đá trên sàn hầm và tạo ra một vết nứt lớn. Một tảng đá to bằng một quả bóng rổ rơi ngay cạnh nó và chỉ cách vai Roger có vài xen ti mét.

Anh nhảy ra khỏi chỗ thanh dầm ngay khi một tảng đá khác rơi xuống sàn. Rồi đến một tảng đá thứ ba. Họ nhìn chằm chằm vào trần hầm. Một đám mây bụi bay lơ lửng xung quanh, nhưng may thay không còn thứ gì rơi xuống nữa.

Xela đập đập tay lên tường. “Chúng đều là đá trầm tích, phải không? Chúng có kết cấu không ổn định.”

“Vậy nên mới có những thanh dầm và thanh chống hỗ trợ này,” Nate nói.

“Xin lỗi,” Roger lẩm bẩm. “Tôi vô ý quá.”

“Không sao,” Nate nói. “Hãy chắc chắn rằng không ai trong chúng ta đang va vào bất cứ thứ gì.”

Xela xem xét trần hầm. “Anh nghĩ căn hầm này sâu bao nhiêu?”

Roger nhún vai. “Đủ để giết chúng ta.”

“Không, ý tôi là, nếu căn hầm này sập, những người ở phía trên cũng sẽ bị ảnh hưởng. Và rồi sẽ có những người ở trên và ở trên nữa những lớp đất này. Có thể trên nó là những con đường hầm nằm chồng lên nhau cho đến hai tầng hầm và rồi đến móng nhà... Anh không thể mang cả tòa nhà xuống đây được.”

“Hay đấy,” anh thở dài. “Tôi hiểu rồi.”

“Ý tôi không phải là như thế,” cô bào chữa. “Tôi xin lỗi.”

Nate xốc ba lô trên vai rồi đi thêm vài bước. “Thôi nào,” anh nói. “Hãy xem xem chúng ta có thể đi xuống đáy hầm trước thời điểm chúng ta buộc phải quay lại không.”

Họ đi bộ thêm hai phút nữa, qua khoảng bốn khúc quanh, và Roger dừng lại. Lông mày nhíu lại, anh nhìn vào khoảng không xung quanh. Đi được thêm vài bước nữa, anh lại dừng lại.

Nate liếc nhìn về phía sau. “Có chuyện gì sao?” “Anh có cảm thấy nó không?”

Xela nhìn quanh. “Thấy gì cơ?”

Roger đứng lại trong giây lát rồi cúi xuống. Anh đặt lòng bàn tay lên mặt đất và nhắm mắt. Trong khoảnh khắc, Nate ấn tượng với hình ảnh một người đàn ông ngực trần rám nắng với mái tóc lượn sóng và những đốm tóc nhuộm khác màu.

Xela nhắm mắt lại và quay cổ mình thật chậm thành hình vòng tròn. “Có một tiếng ù ù trong lòng đất,” cô nói.

“Nghe có vẻ giống như tiếng động cơ,” Roger thêm vào. Đôi mắt anh mở to rồi nhìn về hai người còn lại. “Một cỗ máy bự luôn.”

“Chúng ta đang ở độ sâu khoảng một ngàn ba trăm bảy mươi mốt mét dưới lòng đất,” Nate nói. “Có lẽ sắp tới nơi rồi.”

Sau khúc quanh tiếp theo, Nate cũng có thể cảm nhận thấy nó rõ ràng hơn. Âm thanh này gợi anh nhớ đến những chiếc xe tải đồ sộ và những chiếc bus đang hối hả chạy trên đường bên ngoài văn phòng làm việc của mình, hoặc giống như những trận động đất nhỏ làm rung chuyển Los Angeles chỉ trong vài giây mỗi tháng, những trận động đất mà chỉ có những người sống ở California sau hàng chục năm mới có thể cảm nhận được. Mặc dù vậy, những gì anh đang cảm thấy cũng không thể coi là một chấn động nhỏ. Nó liên tục. Tập trung vào rung động này càng lâu, anh càng có thể cảm thấy nó đang thâm nhập qua lớp đế giày, gặm nhấm vào từng khúc xương trên cơ thể mình. Anh khá chắc rằng nếu chờ đợi lâu thêm chút nữa, có thể hàm răng mình cũng trở nên rung rinh theo.

Cả ba người họ đi vòng qua hai ngã rẽ nữa và họ có thể nghe thấy nó. Một âm thanh rầm rầm đang vang lên. Roger đã đúng. Âm thanh đó nghe như tiếng động cơ. Sau khúc ngoặt tiếp theo, họ có thể trông thấy những luồng bụi đang treo lơ lửng trong không trung. Tiếng động làm rung chuyển những thanh dầm. Ngay giữa đường hầm, một tia cát rơi xuống thành dòng ổn định. Họ có thể nhìn thấy một đụn cát lớn trên mặt đất với kích thước của một túi thức ăn cho chó.

“Anh nghĩ gì hả sếp?” Xela lên tiếng.

“Tôi nghĩ chúng ta đang được an toàn,” Nate đáp. “Nếu tất cả những thứ này đã tồn tại ở đây hàng trăm năm, thì thật ngu xuẩn nếu căn hầm sập vào đúng cái ngày mà chúng ta đặt chân xuống đây.”

“Ừm, phải.” Roger hùa theo, “Và chưa bao giờ có điều gì ngu xuẩn xảy ra ở thực tại.”

Họ tiến sâu thêm ba đoạn nữa về phía cuối đường hầm. Âm thanh trở nên to hơn, nhưng sự rung động của nó thì có vẻ không hề mạnh hơn chút nào. Rồi sau đó, Roger loạng choạng.

Anh bước vài bước thật nhanh như thể đang cố gắng giữ thăng bằng, rồi giậm chân trước xuống một cái rất mạnh. Xela bị vấp nhưng vừa kịp giữ lại được. Nate cảm thấy hai chân mình như mắc phải mủ cao su và không thể di chuyển được.

“Đó là do mặt đất,” Xela nói. “Do độ sâu của mặt đất.” Họ nhìn nhau. Roger cười toe toét. Ba người họ cùng uống nhanh một ngụm nước to.

Cơ bắp rã rời, cơ thể họ đang đồng loạt phản đối khi phải đi thêm vài mét nữa. Hơn năm giờ đồng hồ đi bộ theo một chiều xuống dốc đã khiến chúng mỏi nhừ. Nate chắc rằng những cơn đau thực sự vẫn chưa bắt đầu, có thể chúng đang trên đường ập đến.

Con đường hầm mở rộng thêm vài ba mét nữa.

Ngay phía trước, Nate có thể trông thấy một chiếc thùng gỗ bị phủ lên bởi cả tấn bụi trong suốt một thế kỷ. Có một đống đinh vụn nằm gần đó. Anh đoán chúng cùng là những thứ giúp giữ vững mái vòm trong căn hầm.

Đoạn hầm quẹo dần sang trái. Thay vì một khúc ngoặt như thường lệ, nó lại dẫn đến một gian buồng được tạc vào đá. Những khung trợ lực ở khu vực này được làm bằng thép, loại dầm được làm bằng đinh tán chữ I hay được sử dụng bên trong các tòa nhà.

Một dãy những thanh dầm mỏng hơn nằm đan xen giữa hai thanh dầm chính. Những thanh giằng kim loại tán đều giữa khung dầm chính tạo thành một chiếc lồng đơn giản. Ngay giữa chiếc lồng là một hộp gỗ có kích thước bằng một bốt điện thoại. Một dây cáp dày chạy từ nóc hộp lên phần mái hầm phía trên. Cửa lồng để mở, được chống lên bởi một tấm bìa các tông đổ nát và cái gì đó trông như một chiếc cán chổi bằng gỗ đã quặt quẹo vì chịu sức nóng ở nơi này trong bấy nhiêu năm.

Một thứ gì đó sáng lấp lánh nằm trong lớp bụi gần chân chiếc cán chổi. Roger cúi xuống, gảy nó lên khỏi mặt đất, và giơ đồng xu niên hiệu 2003 lên cho tất cả mọi người cùng xem. Họ cùng tìm quanh dưới mặt hầm đầy bụi trong vài phút, Xela tìm thấy một đồng hai mươi lăm xu chỉ cách đó vài mét. “Nhặt được của rơi xin mời đút túi,” cô cười toe toét rồi nhét nó vào túi mình.

Phía bên kia gian buồng là một cánh cửa đôi đã bị phủ đầy bụi và đá mạt. Sức nóng ở nơi này đã khiến lớp sơn trên bề mặt bị mờ và bong ra. Nate liếc nhìn Xela và cô gật đầu đáp lại.

Cô cũng nhận ra hai cánh cửa ấy.

Cánh cửa đôi này không hề có bất cứ một chiếc then nào chặn ngang.

Roger vỗ nhanh vào tay nắm cửa, và sau đó là một cái vỗ chậm hơn. Anh quay lại và gật đầu với Nate. Hai người đàn ông giữ chặt ngón tay mỗi bên tay nắm.

Cánh cửa rất nặng. Bản lề rít lên một tiếng khe khẽ và kêu lên to hơn khi họ tiếp tục ra sức mở. Có lẽ chúng đã từng được tra dầu, nhưng tính đến giờ thì hai cánh cửa đã bị phủ kín bụi bởi sự hờ hững của thời gian.

Mức độ tiếng ồn đã tăng vọt lên thêm vài decibel. Phía bên kia cánh cửa là tiếng gầm gừ không ngớt, giống như một chiếc xe tải đang dừng lại với tất cả các động cơ vẫn đang hoạt động. Một luồng hơi nóng ập vào ba người họ. Nó bỏng rát như thể họ đang đứng ngay trước một miệng lò. Hơi nóng xộc vào cổ họng và dường như làm bỏng phổi cả ba người.

Nate nheo mắt chống lại cái nóng.

“Thật quái quỷ!” Xela kêu lên sau vai Nate.