← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

Trong suốt những năm hành nghề quay phim, Roger đã tham gia vào rất nhiều bối cảnh. Một vài trong số chúng được thực hiện trong những phim trường lớn như Warner hay Paramount, một số khác được ghi hình ở những xưởng phim có quy mô nhỏ hơn mọc lên như nấm quanh Los Angeles như Lacey Street, Renmar hay Raleigh. Phần lớn các phim trường đều được dàn dựng cho nhiều bối cảnh khác nhau, trong khi có một phần nhỏ được thực hiện trong phạm vi của một dự án công phu và hoàn chỉnh, vài nơi thậm chí sau đó bị bỏ không. Các xưởng phim có thiết kế khá giống với kho chứa máy bay, chúng thường có diện tích sàn rất rộng và trần cao cỡ hai hay ba tầng.

Căn hầm nằm phía bên kia cánh cửa kép có kích cỡ tương tự với khá nhiều xưởng phim mà Roger đã từng thấy hoặc nghe qua, nó rộng bằng một sân bóng nhỏ. Thật ra anh cũng chưa từng ngồi ở vị trí thấp nhất trên khán đài của một sân vận động nên cũng không dám chắc vào tính toán của mình.

Ngay khi hơi nóng trong căn hầm hạ xuống rõ rệt, cả ba người lần lượt bước vào trong. Bên trong căn hầm hoàn toàn là đá thô, Roger đoán chắc là nơi này được phát hiện ra một cách hoàn toàn tự nhiên, không có dấu vết của việc xây dựng hay đào xới như con đường hầm kia. Các dầm thép lớn bao bọc lấy toàn bộ căn hầm tạo nên một mái vòm cao tầm mười lăm đến mười tám mét. Roger hướng mắt nhìn dọc theo cột trụ tường lớn nặng nề gia cố cho những bức tường đá, đây thực sự là một công trình tầm cỡ.

Treo chính giữa mái vòm là một chùm đèn vô cùng lớn được tạo ra bởi ba chiếc vòng sắt móc lại với nhau thành những đường tròn đồng tâm, hàng tá bóng đèn được treo lên chiếc giá này ở những độ cao khác nhau. Non nửa số bóng đèn đã bị cháy khiến ánh sáng mà chúng phát ra có thứ màu sắc trộn lẫn giữa vàng và da cam, tương tự màu mặt trời lúc hoàng hôn.

Phía còn lại của căn hầm là sáu cột kim loại khổng lồ màu đen, mỗi cột có đường kính lên tới bốn mét rưỡi và cao tới sáu mét. Nhiệt lượng tỏa ra từ chúng khiến không khí xung quanh bị đốt nóng và gợn sóng như ảo ảnh. Roger tiến lại gần một chút và nhận ra những lỗ thông hơi, một cái gì đó màu đỏ-vàng quay tít bên trong các cột trụ với tốc độ chóng mặt, đây chính là nguyên nhân của tiếng ầm ầm mà họ nghe thấy ban nãy.

“Lạy Chúa!” Roger gào lên giữa tiếng ồn phát ra từ những cỗ máy. “Chúng là máy phát điện!”

Roger nhận ra bó dây cáp điện mà chúng kéo dài đến cả mười dặm trong đường hầm. Những dây cáp được ngắt ra và chạy tới hoặc chạy từ những máy phát điện khác nhau, anh tự định hình lại. Phía sau mấy cỗ máy, Roger có thể nhìn thấy một vài chiếc ống lớn chạy thẳng xuống một đường rãnh rất rộng phía sau. Chúng có kích cỡ bằng khoảng một ống dẫn khí điều hòa, có vẻ như cứ mỗi một máy phát lại có hai đường ống như vậy. Nate bước qua chúng và cúi xuống để nhìn xuống rãnh bên dưới. Cho dù anh có nhìn thấy điều gì đi nữa, thì nó cũng đặc biệt ấn tượng, bởi Nate cứ hết cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên để quan sát.

Xela đứng giữa Roger và Nate. Cô xoay vòng tròn quanh căn hầm và quan sát tất cả mọi thứ trong khi tay đang cố tìm cách lục lọi để lôi ra chiếc máy ảnh từ chiếc ba lô trên vai. Nếu quay lại nhìn, cô có thể lấy máy ảnh ra một cách dễ dàng, tuy nhiên căn hầm quá rộng lớn khiến Xela không thể rời mắt. Dưới ánh sáng vàng cam, da cô nhuộm thành một màu vàng.

Roger đang hình dung cách dựng đường ray cho máy quay phim nếu như căn hầm này là một phim trường. Nếu mỗi đường ray dài khoảng ba mét thì theo tính toán, anh phải cần đến hai mươi đoạn đường ray để máy quay có thể chạy từ bên này sang phía bên kia của căn hầm. Nếu dựng đường ray từ phía cửa chạy xuyên suốt tới bức tường phía đối diện thì sẽ cần khoảng mười lăm đoạn, tuy nhiên điều này có vẻ khó thực hiện hơn vì nó sẽ phải cắt qua rãnh cáp.

Nơi này không đến mức rộng lớn như tưởng tượng ban đầu của anh, nhưng quả thật vẫn là một công trình khổng lồ.

Roger nhìn về phía Xela, cô đã lấy được chiếc máy ảnh từ trong ba lô và đang chụp lại mọi thứ trong căn hầm. Anh vẫy tay gọi Xela rồi chỉ lên phía chùm đèn trên trần.

Xela nhìn theo rồi nhe răng cười. Cô ngửa đầu ra sau, chiếc máy ảnh được nâng lên cao kéo theo phần bụng bên phải căng ra khiến bầu ngực ép sát vào chiếc áo ngực màu xanh.

Roger quay sang Nate, nãy giờ anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ và đang mải miết quan sát rãnh cáp bên dưới. Roger vẫy tay về phía Xela để thu hút sự chú ý của cô rồi chỉ về phía Nate đang đứng. Xela nhìn lại và nói gì đó, tuy nhiên tiếng ồn từ những cỗ máy phát điện khiến Roger chỉ nghe được loáng thoáng mà không thể hiểu được cô đang muốn nói gì.

Xela quay người tiến về chỗ Nate, cô cũng nhìn xuống rãnh cáp trong khi chiếc máy ảnh đeo lơ lửng trên một bên tay. Roger bước vài bước về phía hai người, đến khoảng cách mà anh có thể nhìn rõ hơn được một chút, Roger cũng chợt nhận ra nó thực sự sâu hơn những gì mình nghĩ khá nhiều và trông có vẻ hoàn toàn tự nhiên, đó thật sự là một khe nứt lớn với lớp đá thô kệch hai bên và không hề có dấu hiệu can thiệp của máy móc. Tiến thêm một vài bước nữa, Roger nhận ra thậm chí anh còn ước lượng thiếu chính xác cả về bề rộng của rãnh cáp này, nó ít nhất cũng rộng đến năm hay sáu mét. Anh không thể xác định được rõ vì nhiệt độ trong hầm quá nóng tạo thành vô số những gợn sóng ảo trong không khí. Căn hầm cũng có hình dạng tròn hơn so với tính toán ban đầu và bề mặt của nó cũng chênh nhau đến cả mét chứ không hề bằng phẳng.

Roger để ý thấy một hình xăm trên bờ vai trần của Xela, trông nó có vẻ là một dòng chữ tượng hình được xăm rất công phu theo hình bầu dục trên da - và rồi anh lại bối rối liếc xuống phía dưới. Phía bên kia của rãnh cáp có vẻ vẫn tiếp tục chạy hướng xuống lòng đất, anh tưởng tượng khe nứt này giống như một hẻm núi nhỏ nằm ngay trên sàn hầm.

Khi tiến lại gần phía Xela, cô chợt với tay ra và nắm chặt lấy tay Roger, bàn tay Xela thật sự rắn chắc hơn so với vẻ bề ngoài mảnh khảnh của cô. Cử chỉ này khiến hàng loạt những suy nghĩ trong đầu Roger nhảy múa loạn xạ trong giây lát.

Và rồi, anh lại nhìn xuống sâu hơn, sâu hơn, và sâu hơn nữa...

Nate nhìn chăm chú xuống phía vực sâu bên dưới, anh không biết liệu nó có thể nhìn lại mình hay không nhưng thật sự nó đã làm cháy sém cả mảng lông mày của Nate. Ánh sáng từ phía dưới làm lưu lại một quầng đỏ rực trong mắt, thậm chí ngay cả khi anh đã nhắm chặt mắt lại.

“Tôi không hề mất trí đấy chứ, phải không?” Nate hỏi hai người còn lại. Cổ họng bỏng rát khiến cho giọng nói anh bị biến dạng hoàn toàn, tuy nhiên hai người còn lại đứng đủ gần để vẫn có thể hiểu được anh đang muốn nói điều gì. “Đây là những điều mà tôi nghĩ sao?”

“Ôôô,” Roger thốt lên. “F*ck.”

Khe nứt chạy sâu xuống phía dưới tới vài dặm. Trước đây Nate đã từng leo lên đỉnh ngọn đồi Hollywood một hay hai lần và từ đó anh có thể nhìn ra Thái Bình Dương với tầm nhìn cỡ mười dặm, ngay lúc này những gì mà anh nhìn được xuống phía dưới cũng có khoảng cách tương tự. Khe nứt như một vết cứa trong lòng đất, nó cắt đủ sâu để có thể gây ra một vết thương gây chảy máu, tuy nhiên dòng máu bên dưới không phải màu đỏ mà lại là một màu vàng sáng chói, chúng quằn quại và di chuyển bên dưới lòng đất như dây tóc bóng đèn với công suất hàng trăm nghìn oát.

Nhiệt lượng từ phía dưới bốc lên ngùn ngụt khiến Nate liên tục phải nheo mắt lại, nó khét lẹt. Nate không ngừng bị chảy nước mắt, thậm chí từ khóe mắt, anh còn có thể nhận ra tóc Xela đang bị thổi dựng lên dưới sức nóng khủng khiếp trong không khí.

“Đây có phải là...”, Xela dừng lại một chút và lấy tay dụi mắt, sau đó nói to hơn nhằm tránh việc mọi người không thể nghe thấy cô nói gì bởi tiếng ồn từ những máy phát điện. “Liệu đó có phải là núi lửa hay gì đó tương tự không?”

Nate hướng mắt lên quan sát hai bên thành rãnh cáp khổng lồ. “Tôi nghĩ nó chỉ là một vết nứt thôi,” anh nói.

Roger lắc đầu. “Chúng sâu đến cả mấy dặm dưới lòng đất!”

“Chúng ta đang ở độ sâu cả vài dặm rồi,” Nate nói. “Ít nhất cũng là một dặm, thậm chí là sâu hơn nữa.”

“Điều này thật sự vô lý.” Roger lắc đầu nguầy nguậy. “Nó không thể là một khe nứt được.”

“Nó chỉ là một khe nứt nhỏ thôi, tôi đoán vậy,” Xela nói. Cô nhìn ngang qua hẻm núi. “Nó chỉ rộng chừng hơn sáu mét thôi.”

“Nhưng có thể sâu đến cả trăm dặm,” Roger đáp lại.

Nate nhìn qua phía sau Roger, một tá ống dẫn bằng thép chạy dọc xuống thành rãnh cáp, mỗi ống có đường kính tới hơn một mét. Chúng vươn xuống đám lửa phía dưới và mất hút. Những sợi dây cáp này chạy sâu đến nỗi không thể phân biệt được đâu là dây cáp và vách đá. Anh chắc chắn rằng chúng vẫn tiếp tục chạy sâu hơn nữa xuống phía dưới.

Nate nhắm mắt lại một chút trước khi nhìn về phía sau, một vệt sáng đỏ cắt ngang qua tầm mắt khiến anh phải chớp mắt lia lịa và lo lắng không biết nó có thực sự làm mắt mình tổn thương không.

Những ống dẫn chạy ngang qua mặt hầm và tụ lại phía sau từng cỗ máy phát điện, chúng được sắp xếp thành một mảng ống lớn bởi những mối nối bằng thép. Nate thậm chí còn có thể nhìn thấy những lối đi bằng thép được dựng lên quanh những cỗ máy và hàng loạt những bình chứa lớn với van và bánh xe để có thể di chuyển được. Tất cả chúng đều được xây dựng tạo thành một hệ thống đồng nhất với các máy phát trong hầm.

“Chúng là máy phát điện địa nhiệt,” Nate nói. “Chúng sử dụng năng lượng nhiệt từ dòng đất, từ đám dung nham, và chỉ có vậy.”

Roger rời mắt khỏi khe nứt và nhìn sang Nate. “Điều đó nghĩa là sao?”

Xela nắm chặt lấy tay anh. “Nó có nghĩa là những máy phát này có thể hoạt động mãi mãi.”