← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

Họ dán mắt vào đường rãnh thêm mười phút nữa mới dứt ra được. Nate đã từng nghe về người đã bị choáng ngợp vì kích cỡ khổng lồ của hẻm núi Lớn khi họ tận mắt nhìn thấy nó. Hình ảnh trên những chương trình tivi không thể khiến người ta hình dung được một kỳ quan hùng vĩ ôm trọn đường chân trời. Vết nứt này có lẽ cũng khiến người ta có cảm giác tương tự.

Cả ba người họ di chuyển đến chỗ máy phát điện. Đằng sau đó vài mét là một chiếc bàn ọp ẹp, màu gỗ phai hòa chung với màu tường đá. Xa thêm vài mét nữa là một lán gỗ nhỏ, những chiếc ván gỗ phai màu không kém gì chiếc bàn kia.

Nate cảm thấy rõ sức nóng từ những chiếc máy phát điện. Chúng không nóng đến mức cháy sáng, nhưng vẫn có thể làm bỏng tay. Trên mỗi tua bin là bụi bẩn đóng thành từng lớp dày. Nate quấn chiếc áo quanh bàn tay và lau lau vài đường trên thân máy bằng kim loại đang nóng rực. Màu ánh thép lóe lên sau hàng tấn bụi dày.

“Nhìn này,” Xela thốt lên. Cô cũng lấy áo mình lau chiếc tiếp theo trong dãy máy phát điện kia. Một hàng chữ màu đen ánh bạc được gắn bằng ốc vít trên cỗ máy kim loại hoen gỉ. Xela lau thêm một lần nữa. Từ phía sau, Nate và Roger nhìn thấy một dòng chữ uốn lượn.

WestinghouseElectric Mfg.Co.

Roger nhìn đăm chiêu, “Đây là tên một công ty thật đấy. Họ sản xuất dụng cụ làm bếp, hay tương tự như vậy.”

“Tôi nghĩ họ làm mọi thứ liên quan đến đồ điện,” Nate đáp lời. “Anh đoán công suất của cỗ máy này là bao nhiêu?”

Roger nhún vai. “Một máy phát điện thông thường to bằng một nửa thế này, hình như chúng tạo ra được dòng điện khoảng một ngàn năm trăm đến một ngàn sáu trăm ampe.”

Xela ngước nhìn lên những ống kim loại. “Thứ này to gấp đôi nghĩa là nó mạnh gấp đôi phải không?”

Roger lại nhún vai. “Tôi không rành về cái này lắm.

Có thể là nó mạnh hơn thật, cũng có thể chỉ vì nó là đời cũ thôi.”

Nate dạo quanh giữa những hàng máy phát điện. Trên mỗi chiếc máy đều được gắn ký hiệu Westinghouse, bị bao phủ một lớp bụi dày. Nate chỉ nhận ra qua vết hằn của chúng. Dưới chân mỗi chiếc máy phát là một tấm biển trông khá nặng, với một con số La Mã trên đó. Nate đang đứng trước máy số IV, Xela vừa lau cỗ máy số V, dãy máy gần với vết nứt nhất được đánh số VI. Nate đi thêm vài bước nữa, qua chiếc máy đánh số III và tới chỗ máy số II.

Xela bật máy ảnh và chụp lại những tấm bảng đánh số. “Các anh có để ý dưới chân mấy chiếc máy này không?” Cô nói và chỉ xuống sàn. Những chiếc máy phát được đặt trên bề mặt cao hơn mặt sàn đá, được cuốn dây thép khắp tứ phía. “Chúng chắc chắn lắm đấy.”

Chiếc bàn cong queo, nứt gãy làm Nate liên tưởng đến những căn nhà bị cháy, vật dụng trong nhà không bị lửa thiêu nhưng bị tác động bởi nhiệt độ cao. Đặt trước chiếc bàn là một khung gỗ mun, có thể vài trăm năm trước đây nó đã từng là một cái ghế. Vài miếng vải vụn phai màu thời gian giữa bốn chân ghế là tất cả dấu tích còn lại của chiếc nệm ngồi.

Trên bàn gần như chẳng có gì, và mặt bàn rất ấm. Trên đó chỉ có một chiếc bút chấm mực cắm vào một lọ mực đã vỡ, một tờ báo lộ ra từ một trong những hộc bàn. Nate sờ vào tờ báo khiến mép nó nát vụn thành bụi. Nate lấy ngón tay kéo nhanh tờ báo ra và cố đọc những dòng tít trên mặt giấy đã nát mủn.

“Có đọc được gì không?” Roger hỏi.

Nate lắc đầu ngán ngẩm. “Tôi chỉ đọc được ngày tháng thôi, hình như là số báo ngày 20 tháng gì gì đó năm 1894. Đọc được mỗi vậy thôi.” Nate nghiêng đầu. “Trên trang nhất đã có tới hơn chục mẩu tin rồi.”

Xela đẩy Nate sang một bên và giơ máy ảnh, bấm “tách” một tiếng. “Các anh có biết tôi đang khó chịu chuyện gì không?” Cô gí máy ảnh vào những cuộn giấy trong hộc bàn và bấm máy thêm lần nữa. “Trong phim ấy, khi mà nhân vật tìm thấy một căn phòng cũ kĩ kiểu thế này, bao giờ cũng có một tờ báo với một hàng tiêu đề to đùng, ghi rõ ngày tháng năm, kiểu như ‘Tàu Titanic bị đắm‘, hay ’Nhật tấn công Trân Châu Cảng‘, hay đại loại thế. Xem đến đoạn đó là tôi tắt luôn phim.” Xela vừa nói vừa chụp thêm một tấm.

Nate cười khẩy. “Nghĩa là cô nghĩ câu chuyện sẽ thật hơn nếu ta chỉ tìm thấy một tờ nhật báo vớ vẩn thế này thôi ấy hả?”

“Anh không thấy thế à?”

“Tôi không bận tâm lắm đến việc chuyện này có đáng tin hay không.”

“Nhưng tôi thì có đấy,” Roger lẩm bẩm. “Mọi chuyện vẫn không hợp lý cho lắm.”

Hai người bỏ Nate đứng đó và đi tới chỗ cái lán. Xela kéo cửa mở và cười phá lên. “Ô hô, hóa ra ở đây là phòng vệ sinh.”

“Ừm,” Roger đáp. “Không thì lát nữa cô phải nhịn thêm ba giờ đồng hồ đấy!”

Xela nhòm xuống cái hố trong nhà vệ sinh. “Tôi cũng không biết ngồi xuống đây có an toàn không nữa...”

“Sợ có gì nhảy ra kéo cô xuống à?” “Tôi sợ tôi sẽ ngã xuống đó.” Cô đáp.

Nate cúi người quan sát khoảng cách giữa chiếc bàn và cái lán. Các loại giấy tờ trải đầy trên mặt đất. Chúng rung lên dưới những cơn gió nhẹ thổi liên tục từ khe nứt. Đa số chúng bay tung lên gần chỗ chiếc bàn, và bị dồn lại trong góc, nơi mặt sàn và trần giao nhau. Mấy tờ giấy khác bị thổi đi xa hơn, kẹt trong những luồng gió xoáy. Đa số những tờ giấy đã bị cháy sém ngoài mép, số còn lại đã cháy đen.

Nate với tay thử chạm vào một tờ giấy, lập tức nó nát vụn thành bụi và bay vào cơn gió. Anh nheo mắt cố đọc những dòng chữ viết bằng mực đã nhòe. “Cô chụp lại những tờ giấy này được không?” Nate nói vọng ra phía sau lưng.

Xela quay đầu lại nhìn. “Tờ nào?”

“Chụp hết, càng nhiều càng tốt.”

Xela gật đầu, cúi người xuống chỗ tờ giấy gần mình nhất.

Roger cúi xuống nói với Xela. “Uống chút nước đi.” “Tôi đâu có khát.”

“Không phải việc có khát hay không.” Roger đáp lại, “Vấn đề ở đây là để cơ thể cần có đủ nước, cô hiểu không? Tôi không thấy cô đổ mồ hôi.”

Xela cười. “Anh ngắm xem tôi có đổ mồ hôi không ấy hả, nghe có vẻ bình thường nhỉ?”

“Trong này nóng khủng khiếp, bị sốc nhiệt dưới đáy hầm này không hay ho gì đâu.”

Xela rút chai nước trong ba lô ra, Roger cũng làm theo. “Tôi có thể đi thang máy lên được đấy.” Nói xong Xela uống một ngụm nước thật to.

Roger tu ba ngụm và đổ chút nước lên đầu. “Không biết cô thế nào,” Roger nói. “Nhưng tôi thì không hứng thú với việc chui vào một cái thang máy gỗ đã một trăm năm tuổi và cáp nối chằng chịt đâu.”

Xela lại cười, rồi quay lại việc chụp ảnh.

Nate bước tới lui, đảo mắt nhìn toàn cảnh căn hầm. Máy móc, dây dợ, ống, trụ đỡ, đèn chùm. Roger đến chỗ anh, giơ chai nước ra và hỏi. “Anh nghĩ sao?”

Nate đón lấy cái chai và ngửa cổ uống. “Tôi vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì đó.” Nate lấy tay quệt ngang miệng.

Roger nhìn Nate. “Ý anh là thiếu cái gì?”

Nate hướng cánh tay về phía những dãy máy phát điện. “Anh bảo trong phim mỗi chiếc máy phát to bằng một nửa thế này đã có thể phát ra dòng điện một ngàn năm trăm ampe, phải không?”

“Tôi chắc vậy, thật ra tôi cũng không chuyên về thứ này.”

Nate gật đầu. “Vậy nghĩa là, kể cả mấy cái máy này to hơn nhưng không mạnh hơn, thì cũng có tới sáu chiếc, tổng lượng điện phát ra cũng phải đến chín ngàn ampe. Có khi còn gấp đôi từng ấy.”

Roger khẽ gật đầu.

“Nếu chỗ điện này chỉ được dẫn lên tòa nhà,” Nate tiếp tục nói, “thì chỗ điện đó chạy đi đâu? Không thể nào ta dùng từng ấy điện để chạy mấy cái tủ lạnh với máy tính được.”

“Tivi màn hình phẳng tốn nhiều điện phết đấy.” Roger đáp.

“Có nhiều cũng không nhiều đến thế,” Nate phản bác. “Theo tôi biết thì đến cả các đoàn tàu điện ngầm cũng chỉ mất khoảng hai trăm ampe là chạy được, vậy thì lượng điện khổng lồ từ sáu bộ máy phát điện to đùng này chạy đi đâu hết?”

“Này!” Xela gọi. “Ra đây mà xem.”

Xela khom người nhìn một tờ giấy trên sàn. Khi chạy đến gần, Nate thấy mép tờ giấy đã rách, nhiều chỗ đã nát vụn. Từ kích thước khổ giấy còn lại, anh đoán lúc đầu nó có kích thước bằng một tấm áp phích cỡ lớn. Anh nhìn thấy những dòng chữ, tuy đã phai mờ nhưng vẫn có thể đọc được.

“Hai người có thấy cái này không?” Xela chỉ vào hình vẽ trên giấy.

Hình vẽ là một hình chữ nhật lớn, nó được chia thành nhiều tầng, và ba tầng trên cùng lại được chia cắt bởi nhiều đường thẳng, khiến mỗi tầng của ba tầng trên cùng đó có hai hình vuông lớn, chia cách bởi một hình chữ nhật hẹp. Nhìn vào hình vẽ trong giây lát, Nate nhận ra ngay đây chính là hình vẽ mặt cắt của một tòa nhà. Tòa nhà Kavach.

Trên tầng hai, hình vuông bên phải được đánh dấu X rất đậm, to gần bằng cả khuôn hình. Nó được đánh dấu đậm đến mức cả trăm năm sau vẫn còn nhìn rõ. Bốn từ được viết bên ngoài hình chữ nhật sát bên cạnh hình vuông được đánh dấu. Chúng là một trong số ít những từ trên tờ giấy này chưa mờ đến mức không đọc được. Nate nhận ra tất cả những từ đó. Từ cuối cùng nghĩa là.

Nguy hiểm

Đối diện hình vuông được đánh dấu là một hình khác, nó là một hình chữ nhật kéo dài lên tới tầng ba. Có bốn từ nữa được viết bên cạnh phòng của Clive và Debbie, ngay trên mép giấy rách. Một nửa của hai từ phía trên đã bị mục nát, và họ chỉ nhìn thấy được chữ dưới cùng.

Điều khiển