← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Lúc này tại phòng chờ phía trên, Veek đang ngồi ở cuối chiếc bàn tổ chim bồ câu, trước mặt cô là hàng tá những mẩu giấy ghi chú và các bức ảnh, tất cả chúng đều được sắp xếp theo từng nhãn riêng. Hơn nửa trong số chúng là những thông tin mà cô đã biết đến từ trước đó vài tháng, trước cả lần đầu gặp mặt Nate. Bây giờ thì những gì mà họ biết được đã mở rộng thêm rất nhiều nhưng cũng không ngoại trừ khả năng cô có thể phát hiện ra được điều gì đó mới mẻ thông qua một góc nhìn khác biệt.

Phải đến bốn hay năm lần gì đó Veek cảm thấy hối tiếc vì không mang theo máy tính xách tay xuống đây, thiết bị với màn hình lớn hơn nhiều lần chiếc điện thoại của cô. Tất nhiên ở dưới độ sâu này thì không thể bắt được mạng Wifi, tuy nhiên ít nhất chiếc máy tính cũng có thể giúp ích rất nhiều trong việc giải quyết đống giấy tờ này.

Cô liếc nhìn về phía cánh cửa vòm, Clive đã tìm được một cái chốt nhỏ để giữ cho nó nằm đúng vị trí.

Veek đã có mặt ở căn phòng chờ trong tầng tiểu tầng hầm này được hơn bốn giờ đồng hồ. Tim đã chia các ca trực ra thành ba giờ cho mỗi người, tuy nhiên Veek đã nhận luôn phần của Debbie để chị có thể dành thời gian buổi tối nay cho Clive trước khi anh phải quay trở lại làm việc.

Nếu tính đến thời điểm sau mười tám phút nữa thì đã là hai mươi bảy giờ đồng hồ kể từ khi Veek nói lời tạm biệt với Nate và hai thành viên còn lại của đoàn thám hiểm từ căn phòng phía dưới cánh cửa vòm. “Nút không khí 17* .” Tim đã gọi nó như vậy. Bằng cách nào đi nữa, đã đến lúc để ba người quay trở lên trên này.

17* Một phòng kín khí dùng để cho người đi qua giữa hai vùng áp suất không khí khác nhau.

Đó là trong trường hợp không có chuyện gì xảy ra với ba người ở dưới đó.

Veek cùng những người còn lại đã dành cả ngày hôm qua và buổi sáng hôm nay để kiểm tra lại toàn bộ căn phòng, mọi thứ đều được xem xét kĩ lưỡng bao gồm tất cả nội thất, các ngăn kéo và tủ chứa đồ đều được mở ra. Họ tìm được một số quần áo mà phải có đến mấy thế hệ mối mọt đã dùng chúng làm thức ăn trong hàng thập niên, ngoài ra còn có một cặp kính đọc sách có gọng bằng vàng, đặc biệt nhất là một vài mẩu giấy bạc mà Andrew ước đoán rằng chúng có giá trị tới hai mươi đô hay ba mươi đô nếu tìm đến được với những nhà sưu tầm. Đánh giá của anh đi kèm theo nó là một bài diễn văn về giá trị của những món đồ và may mắn Tim đã nhanh chóng kết thúc chúng lại đúng lúc.

Debbie nhận ra rằng họ đã để lại rất nhiều dấu vết trên đám bụi trong căn phòng, điều này sẽ khiến người khác dễ dàng phát hiện ra việc có người đã xuống đây. Ban đầu cả nhóm tỏ ra khá lo sợ, tuy nhiên tất cả đã đi đến một quan điểm chung đó là căn hầm đã bị lãng quên trong cả một quãng thời gian quá dài và không hề có biểu hiện gì của việc ai đó sẽ tìm ra nó trong tương lai. Sau khi thống nhất, Debbie quyết định mình sẽ đảm nhận việc xóa dấu vết còn những người còn lại tiếp tục tìm kiếm. Bạn cùng phòng thời đại học của Veek trước đây cũng đã từng như vậy, một khi gặp phải những sự cố trong cuộc sống, điều tốt nhất mà một người có thể làm chính là việc dọn dẹp lại nhà cửa. Thật ngạc nhiên với những gì mà một hộp sơn gỗ và hai cuộn giấy đã làm được, chúng không đến nỗi khiến cho căn phòng trở nên sáng bóng nhưng ít nhất cũng không ai có thể từ chối việc dùng bữa trên chiếc bàn ăn.

Veek nhặt ra một tập những bức ảnh và xáo trộn chúng từ trên xuống dưới. Cô cầm cả tập ảnh và dỗ chúng lên bàn cho ngay ngắn. Veek lật đến bức ảnh trên cùng, đó là tấm ảnh được chụp từ dưới lên và bối cảnh là mặt trước của tòa nhà.

“Mẹ kiếp,” cô buột miệng.

Tiếng chửi thề thậm chí còn không đủ to để vang lên trong căn hầm. Veek sửa lại vị trí của cặp kính trên sống mũi mình và băn khoăn không biết cô có nên tiếp tục chửi thề nữa hay không.

Veek cảm thấy thật sự tức tối vì không thể xuống đường hầm dưới kia cùng Nate. Cô đã thực sự cảm thấy khó chịu trong suốt bốn ngày qua, kể từ khi cô cùng Tim khám xét toàn bộ căn hầm tiểu ngầm.

Đã tám năm rồi! Veek chưa từng gặp phải một cơn hen suyễn nào trong suốt hơn tám năm trời. Việc đạp xe đi làm ba lần trong mùa hè năm ngoái thậm chí còn không hề khiến phổi cô cảm thấy đau đớn chút nào. Veek đã từng thử sức với một khóa đấm bốc hai năm trước và cô cũng chưa bao giờ bị đuối hơi trong quá trình tập luyện. Hầu hết một nửa quãng thời gian cô không bao giờ mang theo lọ thuốc hen suyễn và nếu có, Veek luôn cảm thấy thật sự không cần thiết. Việc này cũng tương tự như khi cô mang theo bao cao su trong cặp đi học thời sinh viên mặc dù luôn biết chắc rằng mình sẽ là người cuối cùng có quan hệ ngoài ý muốn.

Vậy mà, ở dưới đường hầm này, căn bệnh của Veek lại đột nhiên tái phát. Chính nó đã ngăn cản cô đến với một trong những chuyến phiêu lưu mà bản thân vẫn luôn mong muốn có được trong đời. Cô cảm nhận được những dây chằng quanh xương sườn mình đang thít chặt lại, ép lấy lồng ngực và làm mất đi ham muốn lấp đầy hai lá phổi bằng một bầu không khí ấm áp.

Bây giờ, chàng trai của Veek đang có mặt ở dưới đường hầm với Roger và đứa con gái “hư hỏng” đó. Việc này thật là không công bằng nhưng đó chính là cách mà cô cảm nhận về Xela, càng ngày càng giống như vậy. Nói thế nào nhỉ? “Nó giống như câu chuyện hài cổ người ta vẫn hay kể”, cô thầm nghĩ. “Điểm khác biệt giữa một người đàn bà hư hỏng và một mỹ nữ là gì? Một mỹ nữ có quyền lên giường với bất kể ai trong khi một người đàn bà hư hỏng có thể ngủ với bất cứ ai ngoài bạn.”

Điều này không có nghĩa là cô muốn lên giường với Xela. Hay mặc dù Xela là một đứa con gái “hư hỏng”, nhưng Veek chỉ băn khoăn rằng cuối cùng thì Xela muốn lên giường cùng ai. Theo kinh nghiệm bản thân, Veek luôn biết rằng một phụ nữ với vẻ bề ngoài và phong thái giống Xela luôn khiến nhiều đàn ông ham muốn hơn những người giống như...

Chà, giống như chính Veek.

Tiếng bậc thang bằng thép kêu lên kẽo kẹt. Veek ngoảnh đầu lại về phía đó và nhận ra Andrew đang bước xuống. Anh ta khoác lên mình một chiếc áo len màu nâu trắng, thắt cà vạt màu da trời. “Ôi,” anh ta thốt lên. “Tôi không biết là có người đang ở dưới này.”

“Luôn luôn phải có một người canh gác ở dưới này cho đến khi ba người bọn họ quay trở lên,” Veek đáp lại. “Anh cũng nghe thấy Tim thông báo vậy mà.”

Andrew nhìn lơ đãng vào một điểm trước khoảng không trước mặt trong một thoáng rồi gật đầu. “Tôi không nhớ nữa,” anh ta nói. “Có thể là tôi đã hơi lơ đễnh.”

“Đúng đấy,” Veek đáp lại. “Cũng may mà anh không tình nguyện tham gia.” Anh ta có vẻ không giúp được gì trong suốt quá trình mọi người kiểm tra lại toàn bộ căn hầm tiểu ngầm và nút không khí.”

“À, giờ thì tôi nhớ ra rồi,” Andrew nói. “Timothy muốn tôi đảm nhận vị trí này vào chủ nhật này.”

Veek quay mặt về phía cánh cửa vòm để chắc chắn rằng Andrew không thể nhận ra mắt mình đang trợn ngược. “Hối hận rồi sao?”

“Cũng không hẳn.” Anh ta vượt qua vị trí của Veek, nhìn qua cánh cửa vòm, hai cánh tay và bàn tay áp sát vào cơ thể. Andrew cúi người và ngoảnh đầu về phía Veek. “Họ vẫn chưa trở lại cơ à?”

Veek đặt tệp ảnh xuống bàn rồi đáp lại. “Chưa.” “Cũng không có tin tức gì về những gì họ tìm thấy sao?”

“Chẳng phải tôi vừa nói là họ chưa trở lại sao?”

Cằm Andrew nhướng lên một chút rồi sụp hẳn xuống. “À...”

“Anh có chuyện gì không, Andrew?”

“Không có gì,” anh ta nói như hát. “Tôi chỉ muốn đi loanh quanh để kiểm tra xem có thể tìm ra được thêm điều gì đó không thôi.”

“Chúng ta đã lục tung căn hầm lên từ hôm qua rồi,” Veek nhắc lại. “Tim và tôi cũng đã kiểm tra thêm một lượt nữa sáng nay.”

“Hai người không phát hiện ra được điều gì đặc biệt à?”

Veek xoay người lại về phía người đàn ông này. “Còn có gì thú vị hơn những đường hầm và căn hầm dưới lòng đất kia chứ?”

Andrew nghiêng đầu sang một bên rồi nghiêng sang phía còn lại sau đó lặp lại thêm lần nữa, hai vai anh ta cũng lắc lư theo nhịp. “Tôi chỉ đang băn khoăn về cuộc họp của chúng ta ở trên phòng sinh hoạt chung. Về những gì đang được ẩn giấu ở dưới này.”

“Tất cả những điều cần nói đều được cất giấu ở đây.” Veek chỉ mọi thứ xung quanh.

Cử chỉ nghiêng đầu của Andrew biến thành một cái gật đầu. “Đúng vậy,” anh ta đáp, “chúng đều ở đây, nhưng không hề bị che giấu. Chúng ta không cho rằng những lời nhắn ở trên tường phòng của Nathan là nói về việc bảo vệ một cái bàn ăn, phải vậy không?” Anh ta nhe răng cười về phía Veek. Cô suýt chút nữa đã thụt lùi lại phía sau trước khi kịp nhận ra rằng Andrew chỉ đang cố gắng nhe răng cười.

“Có thể chúng ta sẽ tìm ra được,” Veek nói.

“Có lẽ vậy,” Andrew đáp lời. “Nếu Chúa trời ban phước.”

Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Veek, cô đang ở độ sâu tương đương hai tầng nhà dưới lòng đất và nhiều khả năng sẽ chẳng ai nghe thấy được nếu cô hét lên thật lớn từ dưới này. Nụ cười của Andrew chính là nhân tố thúc đẩy suy nghĩ này, lần nào cũng vậy, sự xuất hiện của người đàn ông này luôn khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu cho đến khi nụ cười trên mặt của Andrew tắt hẳn. “Thôi vậy, có lẽ tôi không nên quấy rầy cô thêm nữa,” Andrew nói. “Trông cô có vẻ như đang tập trung suy nghĩ gì đó trong lúc tôi bước xuống đây.”

“Đúng vậy,” Veek trả lời. Cô thu dọn lại đống giấy tờ. “Chúng ta vẫn còn nhiều thứ chưa kiểm tra hết. Tôi không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì.”

Andrew gật đầu một lần nữa. “Tôi cũng nghĩ vậy,” anh ta đáp, “Sẽ thật tệ nếu chúng ta bỏ lỡ một điều gì đó quan trọng.”

Veek tiếp tục lật xấp ảnh trên tay mình. Cô chẳng buồn xem lại chúng cho đến khi Andrew quay đi hướng khác, Veek luôn có cảm giác anh ta đang đứng ở đó và chăm chú quan sát cô một lúc lâu. Veek tiếp tục lật từng bức ảnh trong khi mắt vừa đảo về phía cánh cửa vòm, vừa liếc về phía người đàn ông duy nhất trong căn phòng lúc này.

Andrew lại tiếp tục vặn vẹo cổ. Sau đó anh ta quyết định quay người đi về phía cầu thang. “Buổi tối tốt lành nhé,” anh ta nói vọng lại với Veek.

“Anh cũng vậy,” Veek đáp lời. Cô nhẩm đếm tất cả mười tám bậc cầu thang trong lúc Andrew leo lên phía trên. Để chắc chắn cô còn lắng nghe tiếng chân anh ta bước qua sàn phòng chứa đồ và tiến về phía phòng giặt là. Vẫn biết rằng người đàn ông này thật sự chỉ gây phiền phức nhiều hơn là nguy hiểm, tuy nhiên đôi khi anh ta khiến Veek cảm thấy không thoải mái.

Veek ngồi lại lên ghế. Dưới sự xáo trộn ban nãy, tấm ảnh chụp lại phiến đá được chuyển lên trên cùng. Nó in theo khổ giấy nằm ngang nên cô chỉ có thể nhìn được một bên của phiến đá góc vườn, trong một thoáng, Veek cảm nhận được dường như dưới góc nhìn của mình, hình ảnh của khối đá có vẻ mang ý nghĩa gì đó. Một thoáng qua đi, hình ảnh đó trong đầu cô cũng vụt tắt.

Sau đó, ngay trước khi Veek có thể nhớ lại được hình ảnh ban nãy, cô lại nghe thấy loáng thoáng có âm thanh vọng lên từ dưới cánh cửa vòm.

“Lạy Chúa,” Roger thốt lên. “Chúng ta đến nơi rồi đúng không?”

“Tôi nghĩ vậy,” Nate trả lời.

Bộ ba nhà thám hiểm đã dành cả đêm qua để đi hết mười chặng đường hầm từ dưới hang đá nơi đặt những cỗ máy phát điện. Hôm nay họ đã mất tới hơn mười hai giờ đồng hồ để vượt qua đoạn đường hầm còn lại. Nhìn họ như những thương binh thật sự khi cố lê lết trên đoạn đường cuối cùng. Xela thậm chí phải dựa vào Roger để bước đi trong khi đến tầm nghỉ trưa thì giày Nate đã hóa thành bê tông hay thứ gì đó tương tự.

Cuối cùng, ba người cũng đến được cửa căn hầm và nhận ra cầu thang xoắn ốc nằm góc cuối chặng đường hầm cuối cùng. Cầu thang sắt hiện ra như một bóng ma. Họ dừng lại một chút và cảm nhận cơ bắp toàn thân run lên bần bật. Bắp chân Nate căng cứng và anh phải gắng sức duỗi mạnh mấy ngón chân ra để chống lại cơn chuột rút.

“Thôi nào,” anh thốt lên. “Đừng có dở chứng đúng lúc này chứ!”

“Tiến lên nào,” Roger hào hứng. “Tôi muốn một vại bia ngay bây giờ.”

“Ồ, lạy Chúa tôi,” Xela rên lên. “Tôi sẽ tắm rửa để lột sạch lớp bụi này, sau đó ngủ ít nhất một ngày một đêm.”

Nate nhìn về phía cô. “Vậy còn những bức ảnh? Ít nhất cô cũng lưu lại chúng trước đã chứ?”

Xela thở dài. “Có lẽ vậy!”

“Cô không nghĩ là nên làm việc đó trước khi đi tắm à?”

“Này Nate, anh bạn thân mến,” Xela cười, “không có gì riêng tư đâu, nhưng, F*ck you!”

“Mẫu phụ nữ điển hình,” Roger nhận xét. “Thay vì tập trung vào việc có thể coi như là đáng làm nhất trong đời thì cô ấy lại để ý đến diện mạo của mình trước tiên.”

Xela với lên phía trước và bạt nhẹ một cái vào gáy Roger. “Ối! Xin lỗi nhé,” cô nói. “Thật ra tôi muốn làm tình với cả hai anh đấy.”

“Nghe chừng cô không đủ sức để làm chuyện đấy đâu,” Roger đáp lại.

“Ồ, thật ra là tôi hoàn toàn có thể đấy,” Xela khẳng định. “Chỉ là bây giờ anh quá bẩn thỉu và hôi hám nên tôi không muốn ra tay thôi.”

Cả ba đều phá lên cười, vì tất cả đều đã thấm mệt nên họ thậm chí phải dừng lại chỉ để cười. Ba người sau đó lê lết về phía cầu thang xoắn ốc, mất đến năm phút để họ vượt qua quãng đường dài sáu mươi mét cuối cùng.

“Tạ ơn Chúa,” Roger nói. “Cầu thang kia rồi, nãy giờ tôi vẫn lo là không thể leo lên cao được nữa đấy.”

Tiếng động vang lên từ các bậc thang dưới bàn chân đoàn thám hiểm. Cứ mỗi bước chân, Nate lại đếm to số bậc thành tiếng và được một lúc thì hai người còn lại cũng hùa theo anh. Họ tiến lên cầu thang xoắn ốc và cố ngâm nga tiếng đếm thành một bài hát với những con số.

Ba người đứng thành vòng tròn trên chiếu nghỉ ở bậc thang thứ bảy mươi lăm và nhìn Veek đã có mặt trong căn phòng chờ chào đón họ.

“Này,” Veek nói với ba người. Nụ cười của cô trông giống như thể một đường cong kín bên dưới cặp kính mắt. “Chào đón ba người trở lại với mặt đất!”

“Chúng ta, những quỷ lùn, ghi nhận tấm lòng của cô,” Xela đáp lại. Xela yếu ớt đưa tay lên chào Veek theo kiểu nhà binh. “Hãy đưa chúng tôi đến nhà tắm của cô ngay thôi nào!”

Veek và Nate nhìn nhau một lúc lâu và sau đó cô lao vào ôm lấy Nate một cách ngượng ngùng. Nate vòng tay qua vai cô và đáp lại.

“Ít nhất cũng cho tôi biết là anh đã tìm thấy gì đó đáng giá đi chứ?” Veek nói.

“Trên cả đáng giá đấy chứ, cô sẽ không thể tin nổi đâu.” Nate đáp lại.