CHƯƠNG 16
Nate muốn tới căn hộ của Debbie và Clive ngay lập tức, nhưng anh lại thay đổi ý định này sau khi trèo thang và chỉ còn hai nấc thang cuối cùng là đến mặt đất. Veek đỡ cánh tay anh qua vai mình và dìu anh đi. Nate kể cho Veek nghe về những chiếc máy phát điện, những đường đứt gãy, và sơ đồ mà họ đã tìm thấy.
Roger và Xela dừng lại ở tầng trệt, cả hai đều chào Nate trong trạng thái tả tơi kèm theo một nụ cười. “Những anh hùng chinh phục miền đất mới!” Roger nói.
Nate đáp lại lời chào trước khi tiếp tục bước lên cầu thang với Veek. Đôi chân anh đang run lẩy bẩy.
“Vậy là,” Veek mở lời trong khi họ đang bước từng bước trên hành lang phòng sinh hoạt chung, “Xela không trở về căn hộ của mình sao?”
“Trông không có vẻ là như vậy.” Anh đồng tình. Họ đi thêm vài bước nữa. “Cô và Roger,” Veek nói. Anh liếc về phía họ. “Tôi không muốn đánh giá cô thuộc kiểu người hay ghen đâu nhé, Velma.”
“Ghen ư?” Cô nghĩ về nó, thở dài rồi cười phá lên. “Ừm, vâng. Đó là cái tên mà anh nghĩ ra cho tôi. Chàng trai cạo râu một tuần một lần và không buồn đọc báo hay tạp chí gì hết.”
Nate có một câu hỏi nhưng sự kiệt sức đã đè nặng lên anh như một chiếc tạp dề bằng chì. Anh đã mong được quay trở lại và nhìn thấy khuôn mặt Veek sáng bừng lên như thế nào khi anh kể về căn phòng máy phát điện. Nhưng khi mọi chuyện đã xảy ra, cơ thể Nate đã gần như tắt ngúm. Mỗi bước đi giờ đây đều là sự nỗ lực hết sức mình.
Tim đang chờ đợi họ ở tầng trệt phía trên. “Tôi không nghĩ tôi sẽ gặp lại cậu sớm đến vậy,” ông nói. “Cậu có tin gì cho chúng tôi nào?”
“Một mớ hỗn độn rất nhiều thứ,” Nate nói. “Cùng hàng tấn ảnh.”
“Có một loạt máy phát điện ở dưới đó,” Veek chen ngang, “chúng đang hoạt động trên một đường đứt gãy.”
Lông mày Tim rướn lên. “Chúng ta đang nói đến độ sâu nào vậy?”
“Khoảng một dặm,” Nate trả lời. Anh cố gắng nói ra một điều gì đó và ngáp dài.
“Cậu sắp hết hơi đến nơi rồi,” Tim gật đầu. “Hãy nói về chuyện này vào ngày mai nhé!”
Nate đã có một phản ứng trước câu nói này, nhưng không thể nhớ mình đã làm gì. Anh trở nên chùn bước trước sức nặng “ngàn cân” của hai mí mắt trong giây lát. Khi tỉnh dậy, Nate thấy mình đang nằm trong nhà và đôi giày anh mang đang cố giãy khỏi chân. Veek đang ngồi trên chiếc ghế cuối giường, chân phải Nate đang đặt trên đùi cô. Những sợi dây buộc giày thắt quá chặt, Veek giật thật mạnh, và cuối cùng chúng cũng bung ra.
“Ôi, Chúa tôi,” cô thốt lên trong khi chun mũi lại. “Anh đã đi đôi giày này liên tục trong hai ngày phải không, tôi chắc đấy!” Cô lột chiếc tất bằng hai đầu ngón tay và cầm chúng ra xa như cầm chiếc tã bẩn của trẻ em, rồi đặt chân anh xuống sàn. Ném thẳng chiếc tất vào phòng tắm, cô xử lý nốt bên giày còn lại. Nút dây giày lơi ra dưới những ngón tay Veek, và Nate nhận ra mình đang nằm dài trên chiếc ghế giữa phòng khách với một chiếc gối dưới đầu.
“Anh ngủ lại đi,” Veek nói. Cô đắp một chiếc chăn lên người Nate. “Như Tim đã nói, chúng ta có thể nói chuyện về việc này vào ngày mai.”
Lần này, Nate đã có thể mở miệng đáp lại, thậm chí còn buông lời chòng ghẹo về việc cô đã lột quần áo anh ra, rồi sau đó, anh lăn ra ngủ.
“Căn phòng này đã được đánh dấu ’Phòng điều khiển’.” Nate nói vào sáng ngày hôm sau. Anh đã ngủ thẳng cẳng trong mười giờ đồng hồ.
Đã lâu lắm anh không ngủ một giấc liên tục như vậy kể từ hồi học đại học. Xoay người thật chậm theo đường vòng tròn, Nate nhìn lên những bức tường cao chót vót trong căn hộ của Clive và Debbie. “Đây là phòng điều khiển.”
Tim nhìn lên trần nhà cao vời vợi phía trên. “Nhưng điều khiển cái gì mới được chứ?”
“Tòa nhà này,” Veek trả lời.
“Ừ, nhưng điều đó có nghĩa là gì?” Tim hỏi. “Ở đây có chiếc máy nào đó đang kiểm soát nhiệt độ hay áp suất nước hay tiêu hao điện hay...”, ông nhún vai. “Làm sao mà cậu có thể điều khiển được cả một tòa nhà?”
“Chắc hẳn phải có điều gì cần làm đối với những bức tường trong căn hộ này,” Nate nói.
Clive nhìn quanh căn hộ của mình. “Thực ra căn hộ này có hai tầng hay chúng chỉ đơn giản là được ốp gỗ toàn bộ?”
Nate nhìn vào những ván gỗ cao sừng sững. “Tôi không biết nữa,” anh nói. “Vâng, có thể là cả hai chăng? Đây là nơi duy nhất tường không được phủ sơn, vậy chúng ta biết chắc rằng sẽ không có thứ gì được viết trên đó cả. Nhưng chúng ta đều biết đây là một căn hộ đặc biệt vì nó được xây dựng khác so với tất cả các căn còn lại.”
“Nhưng các căn hộ ở đây đều khác nhau mà,” Tim chen ngang.
Veek gật gù. “Đúng vậy, nhưng căn hộ này khác biệt hoàn toàn. Nó giống như những quả táo, cam với một viên gạch không nung. Vậy thì có điều gì trong căn phòng này khiến nó đặc biệt?”
“Nó có đèn chùm,” Tim nói.
“Tôi đã giúp Oskar thay những chiếc bóng đèn trên đó hai lần,” Clive nói. “Nếu nó là một bí mật lớn, tôi không nghĩ sao ông ta lại có thể để tôi tới gần nó đến vậy?”
“Trừ khi ông ta không biết nó là một bí mật,” Nate nói. “Tôi có một câu hỏi,” Debbie lên tiếng.
“Vâng,” Nate đáp.
“Liệu tấm sơ đồ đó đã viết rõ là ’Phòng điều khiển‘ hay chỉ là ’Điều khiển‘ thôi? Chúng khác nhau đấy nhé.” “Khác như thế nào?” Tim hỏi.
“Chà, nếu nó chỉ viết là ’Điều khiển‘ thì nó có thể có nghĩa giống như một nhóm kiểm soát,” chị giải thích. “Thuật ngữ này chỉ đến một nhóm mà bác không phải làm bất cứ điều gì, vì vậy bác có một vạch ranh giới.”
“Giống như một thí nghiệm ư?” Tim nói. Debbie gật đầu.
Nate ước rằng anh đang cầm những bức ảnh của Xela trong tay. “Tôi nghĩ nó chỉ là ‘Điều khiển’ thôi,” anh đáp.
“Chà, đó là một ý nghĩ khá dễ chịu,” Clive lẩm bẩm. Veek bặm môi. “Anh đang lo lắng về điều gì vậy?
Nếu điều này đúng, thì chúng ta đang là những con chuột thí nghiệm và anh có những viên thuốc bọc đường ngọt ngào.”
“Ừm,” Debbie đáp, “nhưng tất cả những con chuột thí nghiệm sẽ bị mổ xẻ sau khi kết thúc những cuộc thí nghiệm. Và đó chính xác là những gì sẽ diễn ra.”
Nate đứng cạnh chiếc ghế dài và xem xét các bức tường. “Phải có một thứ gì đó,” anh nói. “Hai người không nhận thấy bất cứ điều gì khác nữa sao? Bất kể một điều gì?”
“Không,” Debbie trả lời.
“Không có gì gắn với những bức tường này,” Clive nói.
“Ô,” Debbie thốt lên. “Đúng, chính là điều anh đang nói đến đấy.”
Nate nhìn họ. “Ý chị là gì?”
Clive ra hiệu vào khu bếp. “Không có gì ở đó được gắn vào các bức tường cả. Bất cứ vị trí nào. Quầy bếp, bồn rửa chén, tủ bát - chúng đều là những khối tự do nằm tách biệt, giống như một khu giải trí hay đại loại vậy. Quầy bếp và tường cách nhau khoảng mười phân.” Anh chỉ xuống. “Thậm chí đường thoát nước cũng không nằm trong tường. Chúng đều nằm dưới sàn.”
“Anh chưa bao giờ kể cho tôi nghe về điều này,” Veek nói.
Debbie nhún vai. “Với tất cả những gì mà cô đã tìm thấy thì điều này chỉ là rất nhỏ nhặt thôi.”
Nate bước tới quầy bếp, rồi dang cánh tay về phía khoảng không nằm sau nó. Đầu ngón tay anh quờ phải mạng nhện và chạm phải một cái gì đó chợt sượt đi trong gang tấc. Phía sau quầy bếp, mặt gỗ cũng được mài mịn.
“Chẳng có gì trong đó cả,” Debbie nói. “Tôi đã làm rơi đến cả tá thìa và nĩa phía sau đó và phải lần theo để lấy chúng lại.”
“Và cả một chiếc bàn xẻng nữa,” Clive thêm vào.
“Khu vực giữa quầy bếp là một góc chết, tôi không bao giờ lấy được những thứ chết tiệt đó ra.”
“Anh ăn nói cẩn thận chút đi,” Debbie lên tiếng. “Và em đã nói với anh là cứ để chúng ở đấy rồi mà.”
“Ừm, nhưng rồi chúng ta chẳng còn cái bàn xẻng nào cả.”
“Chúng ta có thể mua một chiếc khác tại cửa hàng Ninety-Nine Cents.”
Veek cúi xuống chỗ Nate, điện thoại của cô tỏa ra một thứ ánh sáng trắng vào không gian phía sau quầy bếp và tường. Anh ngước lên nhìn Veek. “Sự giải cứu của công nghệ cao đây sao?”
“Velma thông minh mà,” cô đáp. “Và tôi chả nhìn thấy gì cả.”
“Tôi cũng vậy.”
“Tôi đã nói với anh rồi mà,” Debbie nói.
Nate trượt tay ra khỏi khe hở và gõ gõ ngón tay trên mặt bàn bếp.
“Nếu có một thứ gì đó phải tìm kiếm,” anh nói sau một lát suy nghĩ, “giả sử như nếu anh muốn giấu một thứ gì đó, anh sẽ không giấu nó ở những khu vực thấp.”
Tim gật đầu. “Cậu sẽ không muốn ai đó ngẫu nhiên tìm thấy nó.”
“Phải!” Nate đáp. “Vậy mọi người sẽ đặt nó ở một nơi nào đó mà người ta chỉ có thể tìm thấy khi có chủ ý.” Anh chỉ tay trên đầu. “Và ai là người sẽ vô tình nhìn thấy khi nó ở độ cao ba đến bốn mét trên kia?”
Veek đã để ý tới khu vực gác xép phía trên. “Em có thể xem qua được không?”
“Tôi sẽ đi cùng cô.” Debbie nói. Họ trèo lên chiếc thang gỗ và bắt đầu xem xét những miếng ván gỗ xung quanh khu vực giường ngủ.
“Tôi đã xem xét những bức tường ở đây khi làm chiếc gác xép này,” Clive nói. “Tôi khá chắc rằng chẳng có thứ gì trên này hết.”
“Chắc đến bao nhiêu phần trăm?” Nate hỏi.
Người đàn ông nhún vai. “Tôi đã nghĩ rằng căn phòng này khá tuyệt vời, tất cả các mảng tường đều được ốp gỗ dày.” anh ta nói. “Và tôi biết rằng tôi đã kiểm tra lại nó khi chúng tôi chuyển đồ đạc tới đây. Anh chàng mà tôi nhờ giúp đỡ có vẻ hơi bất cẩn và liên tục va vào tường. Tôi đã rất hoảng hốt khi nghĩ đến số tiền mà chúng tôi phải trả cho việc sửa chữa nếu có bất cứ một vết rạch hay nứt nào trên những tấm gỗ ốp này.”
“Và anh chưa bao giờ nhìn thấy những thứ khác phải không?” Tim hỏi.
Clive lắc đầu rồi lại nhún vai. “Không phải ở trên này. Chúng tôi đã ở trên căn gác xép này hàng đêm trong hai năm qua. Debbie thậm chí thi thoảng còn ngồi học trên này nữa.”
Người phụ nữ mất thêm mười phút sau đó để có thể thốt lên. “Không,” Debbie nói vọng xuống. “Chúng tôi không phát hiện ra bất cứ điều gì khác.”
“Chúng ta sẽ ra khỏi căn gác xép này và kiểm tra những nơi còn lại,” Veek nói. Cô chỉ vào những bức tường cao xung quanh. “Chúng ta cần một cái thang.”