← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

Roger có một chiếc thang xếp trong xe tải của mình, nó được mọi người dựng trong căn hộ của Debbie và Clive thành hình chữ A và cao khoảng hai phẩy năm mét. Họ dựng nó đối diện với bức tường gần căn gác xép. “Tôi cần tìm kiếm gì đây?”

Nate nhún vai. “Một bảng điều khiển hay công tắc bị lấp bên dưới, hay cái gì đó tương tự thế,” anh đáp lại. “Có thể chúng bị giấu đi giữa các tấm ván, một cái gì đó tương tự như một hệ thống điều khiển.”

“Tóm lại là... cái gì đó khả nghi đúng không?”

Nate cười gượng. “Ừ.”

“’Ừ’ ư? Tôi phát bệnh với cái từ đó mất.”

Trong một giờ đồng hồ tiếp theo, Roger tự lần mò một mình qua hai bức tường trên chiếc thang kia. Tim tiếp nhận công việc này trong hai giờ đồng hồ tiếp theo. Đến cuối cùng, họ thay đổi cấu trúc của chiếc thang tạo thành đường thẳng đứng và chống một đầu thang vào tường. Chiếc thang cao tới năm mét, vừa tới tầm của sàn tầng trên.

Veek nhìn lên chiếc thang. “Độ cao này không dành cho tôi,” cô nói. “Tôi có vấn đề với độ cao.”

Nate liếc nhìn cô. “Tôi nghĩ cô chỉ có vấn đề với lũ bọ thôi chứ?”

“Tôi được quyền có vấn đề với nhiều hơn một thứ.” “Cô vẫn ổn khi trèo lên gác xép đó thôi?” Debbie nói. “Vì gác xép là một nơi rất rộng và đẹp, với những lan can bảo vệ xung quanh,” Veek nói. “Còn việc đứng trên một chiếc thang luôn mang lại cảm giác chênh vênh không an toàn.”

“Được rồi,” Roger nói, “hãy để phần việc mạo hiểm trên chiếc thang đó cho tôi, với tôi thì chả có vấn đề gì đâu.”

Veek ho lên một tiếng. “Vậy Xela đâu?”

“Cô ấy đang bận bịu với một bài tập hay gì đó cho buổi học ngày mai. Một bức tranh thì phải. Cô ấy đã quá hào hứng với cuộc thám hiểm ở dưới đường hầm và quên mất rằng đã đến hạn để nộp bài.”

“Cô ta đã nhớ ra điều đó vào lúc nào thế?”

“Mãi đến tận sáng sớm hôm nay đấy.” Roger trả lời. “Vừa mở mắt ra thì cô ấy đã thốt lên, ‘Thôi xong, em quên mất còn một việc chưa làm.’”

Veek mím môi rồi gật đầu.

Roger đang leo ở lưng chừng chiếc thang thì nhận ra thái độ của Veek nên đã nặn ra một nụ cười méo mó với cô. “Dù sao thì cũng không phải là tôi nhắc cô ấy đâu nhé.”

Clive bật cười lớn.

“Này anh bạn!” Nate nhắc nhở. Anh chỉ về phía những bức tường. “Không phải là lúc để tám chuyện đâu, hãy tập trung mà leo thang đi.”

Roger leo thêm mấy bậc nữa và giữ thăng bằng ở vị trí bậc thứ hai trên cùng. Anh kiểm tra rìa của những tấm ván lớn. Nate cảm nhận được khá chắc chắn rằng bậc thang mà Roger đang đứng trên đó có ghi dòng chữ “KHÔNG BƯỚC LÊN HAY QUA BẬC NÀY”.

Veek ngồi dựa vào chiếc ghế dài ngay cạnh anh. “Chuyện này là thật à?” cô thầm thì. “Xela và Roger ấy?”

Nate ngoảnh lại nhìn Veek. “Đúng đối với ai đó đang không ghen,” anh nói nhỏ, “cô đã đề cập khá nhiều về vấn đề này trong thời gian gần đây đấy.”

“Tôi chỉ nghĩ cho anh thôi!” cô đáp lại. “Vậy anh không thấy ghen à?”

“Tại sao chứ?” Nate đáp lại.

“Một người đàn ông độc thân,” Veek nói, “và một cô hàng xóm xinh đẹp...”, Veek nhún vai.

Nate lắc đầu. “Cũng có một chút, có lẽ vậy, chẳng phải ai cũng như vậy à, mà này, như vậy chẳng phải tốt cho bọn họ sao?”

Veek gật đầu. “Vậy thì tốt. Tôi không muốn anh bị thẫn thờ hoặc đau lòng, hay bị phân tâm trong khi chúng ta đang gần tới đích.”

“Không hề. Đừng lo lắng vì chuyện này nữa.” “Vậy thì được.”

“Mọi người, xem này!” Roger gọi lớn. Anh cố giữ thăng bằng thân mình sang phía bên trái và vươn người qua chiếc thang. Ngón tay của anh chạm phải một điểm đen nhỏ trên một tấm ván.

Nate cố gắng tập trung để quan sát điểm đen mới được phát hiện, trên lớp ván gỗ màu đen thì quả thật khó mà nhận ra được sự tồn tại của nó. “Anh phát hiện ra được gì rồi?”

“Nó không phải là một mối nối.” Roger đáp lại. “Nó là một lỗ khoan. Hình như bên trong có một cái chốt hay thứ gì đó tương tự.” Anh vươn người ra thêm một chút để nhòm vào trong.

“Anh nghiêm túc đấy chứ?” Clive hỏi lại.

Roger gật đầu. “Đúng đấy, tôi còn có có thể nhìn thấy ổ cắm điện ở bên trong. Anh có bộ cờ lê chữ L ở đây không?

“Có đây.” Clive đi về phía tủ chứa dụng cụ ngoại cỡ trong căn hộ.

Nate vỗ vỗ vào chiếc thang. “Cái chốt mà anh nói là gì vậy?”

“Nó là một mẫu chốt đơn giản.” Roger trả lời. “Người ta dùng nó để tạo ra những khớp nối tạm thời và dễ dàng trong việc tháo rời.”

“Họ sử dụng chúng để nối các mảnh ghép sàn tàu trong nhà hát,” Clive tiếp lời. Anh giơ lên hộp hình chữ nhật bằng bạc nhỏ để Roger nhìn thấy và quăng chúng lên dọc theo chiếc thang. Roger đã bắt được món đồ ngay giữa không trung.

“Sàn tàu ấy hả?” Tim thắc mắc.

“Nó chính là sàn diễn sân khấu.” Clive giải thích. “Người ta gọi nó là sàn tàu.”

“Mỗi ngày ta lại học thêm được một điều hay ho đấy.” Tim nói.

“Gì chứ,” Veek lên tiếng, “điều này không có trong những quyển sách mà bác đã xuất bản à?”

Roger mở hộp dụng cụ lấy ra một chiếc cờ lê hình chữ L cỡ lớn và đưa vào trong lỗ khoan trên tường. “Có vẻ không ổn rồi,” anh nói. “Nó có thể là loại chốt đặc biệt, có thể là loại điều chỉnh được, tôi không dám chắc nữa.” Anh chiếu chiếc đèn pin nhỏ vào trong lỗ khoan. “Đúng vậy, nó có vẻ không quá chắc chắn đâu. Hai bên thanh chốt có vẻ dài hơn bình thường, hình dạng con thoi, trông giống một viên đá quý hay gì đó tương tự.”

“Anh có thể tháo được chúng ra chứ?” Veek dò hỏi. Roger gật đầu. “Tôi đoán vậy.” Vẻ mặt của anh trở nên tập trung hơn khi dùng tay trái của mình để điều khiển chiếc cờ lê và tay phải thì bám chặt lấy chiếc thang. “Mỏ lết có vẻ vừa vặn nhưng ổ khóa lại hơi khó xoay, có thể là vì nó bị gỉ hay gì đó.”

“Cẩn thận một chút!” Nate nói. “Anh đừng có phá vỡ nó đấy nhé!”

Roger lắc đầu. “Không có vẻ lỏng thêm được mấy.” anh nói. Nó vẫn còn chắc quá. “A!” Anh cười toe toét. “Tôi nới lỏng được nó rồi đây.”

Roger dùng tay vặn chiếc cờ lê và khiến cho chiếc khóa chốt xoay được.

Hàng loạt những tấm ván hiện ra bên trong những bức tường. Chúng nối tiếp nhau dịch chuyển, âm thanh nổi lên nghe như tiếng xích kéo vang vọng trong phòng.

Một tiếng ồn chát chúa khác tiếp nối sau chúng, vọng lên từ phía sau những tấm ván gỗ dài. Tất cả những tấm ván trong căn phòng đều run lên bần bật. Tiếng kêu răng rắc vang lên, Nate nhận ra tiếng động của những ván gỗ dịch chuyển đang ngày càng lớn và rõ ràng hơn.

“Chết tiệt!” Roger hét lên.

Clive lao đến giữ chiếc thang xếp ngay khi những bức tường trong căn phòng bắt đầu lung lay. Các tấm lót ván làm bật lên lớp bụi dày cả hàng năm trời dọc theo chiều dài của chúng. Sự rung chấn tạo ra một lớp bụi mờ ảo. Một thoáng sau thì Nate nhận ra lý do vì sao mà Roger lại hét lên như vậy.

Lớp ván gỗ bị dịch chuyển tạo thành một hàng giống như dàn sáo dọc. Chiếc thang xếp bị trượt trên bức tường và thiếu chút nữa đã bị lật nếu Clive không kịp thời lao đến tóm được chân thang để giữ cho nó được thăng bằng. Nate và Tim lao vào giúp. Roger trượt xuống khỏi chiếc thang, gần như nhảy lên đầu Clive, đúng lúc này một tiếng ‘rắc’ lớn vang lên trong căn phòng. Lớp lót ván bị xoay khiến cho căn gác xép cũng biến mất khỏi những bức tường, phía trong của những tấm ván ép bị vỡ vụn vì rìa ngoài của chúng không chịu nhúc nhích.

Chiếc thang đổ sập xuống kệ bếp và rơi xuống sàn.

Các tấm ván làm bung ra rất nhiều bụi trong khi chúng dịch chuyển để lộ một khoảng không tối tăm phía sau các bức tường. Những tiếng động vang vọng và làm rung cửa kính. Những lớp ván lót rời hẳn ra khỏi những bức tường và trượt lại tạo thành từng chồng xếp lên nhau.

Tiếng ồn đã ngưng lại. Một thoáng yên ắng trôi qua. “Anh vẫn ổn đấy chứ?” Nate hỏi Roger. Ánh mắt của Nate vượt qua vị trí Roger đang đứng để nhìn về phía những bức tường mới xuất hiện phía sau.

“Ồ, vẫn còn sống!” Roger đáp lại. Anh liếc nhìn sang bên. “Cái chỗ ướt trên đùi đó chỉ là do tôi sơ ý lúc uống nước làm rớt vào thôi.”

Tim bật cười và phẩy tay trong không trung.

Đám bụi khiến Debbie ho lên vài tiếng. “Lạy Chúa”. Những bức tường xuất hiện phía sau lớp ván được làm từ những ống đồng và gỗ, một vài chỗ lại được làm bằng thép. Tiếng kêu vo vo vọng ra từ những bức tường, trong không khí, âm thanh này được cảm nhận rõ rệt hơn là khi lắng tai nghe. Nhiều chỗ còn xuất hiện những cột trụ cao. Veek chỉ vào bức tường gần với cánh cửa của căn hộ, đó là một tổ chức kệ và giá đỡ bao gồm những ống thủy tinh được đặt nằm ngang, mỗi ống được nối với nhau tạo thành một đường dây phát sáng. Một hàng ống tương tự có thể nhìn thấy sau bộ khung đỡ. “Chúng có phải là những cầu chì không vậy?” Veek dò hỏi. “Hay là ống hút chân không?”

“Lạy Chúa!” Tim lên tiếng. “Đây đều là công nghệ từ thời Chiến tranh thế giới thứ nhất.”

“Hãy quên thời Chiến tranh thế giới thứ nhất đi.” Clive thì thầm. Anh nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Debbie. “Chúng đều là động cơ hơi nước 18* .”

18* Nguyên bản: steampunk, là một dòng nhỏ của tiểu thuyết khoa học viễn tưởng và được lấy cảm hứng từ giai đoạn cách mạng công nghiệp tại Anh vào thời nữ hoàng Victoria. Bối cảnh của steampunk thường là thời hoàng kim của máy hơi nước (trong quá khứ hoặc một tương lai nào đó khi máy hơi nước trở nên hưng thịnh và thay thế các loại máy móc hiện đại ngày nay), tại nước Anh hoặc miền viễn Tây nước Mỹ.

Khoảng không trước đây từng là không gian giữa phòng bếp và gác xép giờ đây xuất hiện một bảng điều khiển lớn với hàng loạt những công tắc, nút bấm và cần gạt điều khiển. Chúng được sắp xếp thành từng nhóm theo một hình chữ nhật nhỏ. Một số ít những đồng hồ đo được lắp đặt trên bảng điều khiển, trông như thể những ô cửa sổ bằng đồng thau.

“Tất cả chỗ này là cái quái quỷ gì vậy?” Roger thì thầm. Nate liếc nhìn về phía Tim. “Suy nghĩ của bác rất chính xác đấy.” anh nói. “Không ai điều khiển cả một tòa nhà cả, họ chỉ đơn giản là điều khiển một cỗ máy mà thôi.”