CHƯƠNG 18
Veek bước lại về phía bảng điều khiển và lắc đầu. “Tôi nghĩ mình có thể nói rằng một dàn siêu máy tính từ thời nữ hoàng Victoria 19* là thứ cuối cùng tôi hy vọng có thể tìm thấy ở cái nơi khỉ gió này.”
19* Victoria: Nữ hoàng nước Anh thống nhất Liên hiệp Anh và Ireland từ 20-6-1837 đến khi bà qua đời. Từ ngày 1-5-1876, bà mang thêm danh hiệu Nữ hoàng Ấn Độ.
Clive và Debbie ngắm nhìn bức tường được lắp đặt với hệ thống cầu chì, một nửa trong số chúng bị ẩn giấu phía sau căn gác xép. Clive định thò tay ra chạm vào một ống thủy tinh và Debbie đã ngay lập tức kéo tay anh lại.
Cô ngoảnh lại phía mọi người đang đứng. “Liệu chúng có còn hoạt động hay không?”
Trong một vài ống thủy tinh vẫn có tia điện xẹt qua. Debbie bước lùi lại khi chứng kiến một tia sáng vàng rực xẹt qua rồi sau đó vụt tắt. Tim phía sau, lặng lẽ quan sát những ống thủy tinh trên giá.
“Đó là sốc điện.” ông thốt lên. “Nó suýt nữa làm nổ cầu chì, chỉ là nó vẫn chưa đủ mạnh để khiến chuyện này xảy ra.”
“Vậy nó thật sự là một loại cầu chì à?” Roger hỏi. Tim nhún vai. “Đó có thể chỉ là cách mà người ta gọi chúng thôi, tôi đoán vậy.”
Clive kiểm tra mép của một tấm lót, nó vẫn bị mắc trong một giá để ống thủy tinh khoảng vài xen ti mét. Anh thử cầm nó và vuốt dọc theo chiều dài ống. “Bên trong chúng được bọc một lớp cao su.” anh nói. “Chúng được cách điện. Điều này cũng phần nào khiến nó cách âm với không gian bên trong căn hộ.”
“Vậy rất có thể đây chính là nơi điều khiển nguồn năng lượng khổng lồ từ những máy phát dưới đường hầm.” Nate nói. “Cho dù nó có là loại máy móc gì đi nữa.”
“Nó được gọi là Koturovic.” Veek lên tiếng. “Xin lỗi, nhưng nó là cái gì vậy?”
Cô chỉ tay về phía bên cạnh kệ bếp. Một bảng hiệu bằng đồng thau bị phủ đầy bụi đang nằm ở phía đó, một dòng chữ được khắc trên bề mặt bằng chữ in hoa. “Koturovic.” cô nhắc lại.
“Co-turravitch là cái quái quỷ gì chứ?” Roger thắc mắc. “Liệu đó có phải là tên của cỗ máy không?” Tim băn khoăn. “Hay là tên của người đã phát minh ra nó?”
“Cũng có thể đó là tên của một ai đó có công lớn trong việc xây dựng nên cỗ máy này.” Clive lên tiếng. “Có thể là một ai đó đã hy sinh trong quá trình thực hiện xây dựng cỗ máy, tên người đó được khắc lên để tưởng niệm chẳng hạn.”
Debbie tức thì ngẩng mặt lên khi nghe thấy điều này. “K cũng là một trong những chữ cái xuất hiện trên phiến đá ở góc vườn phải không?”
Veek gần như nhún vai. “Đúng là có chữ K, nhưng nó nằm ở giữa kia. Thật là lạ lùng nếu dùng tên đệm của ai đó để khắc lên một bảng hiệu.”
“Koturovic là họ,” Tim nói, “nó được đặt theo họ của người cha. Không phải là một tên đệm đâu.”
“Mọi người biết gì không?” Roger nói. Anh đang đứng bên cạnh những đồng hồ đo và hệ thống công tắc. “Bảng điều khiển này thật sự có vấn đề.”
Nate rời mắt khỏi tấm bảng hiệu và ngoảnh về phía anh. “Điều gì khiến anh cho rằng chúng có vấn đề?”
“Tất cả các đồng hồ đều chết gí ở con số 0.”
“Vậy thì sao?”
Roger chỉ tay về phía bức tường gắn đầy cầu chì. “Nguồn điện vẫn được duy trì đúng không? Đám cầu chì vẫn đỏ rực và ống thủy tinh thì phát sáng, tất cả những thứ này vẫn còn hoạt động!”
“Thông lượng tụ điện vẫn đang rung lên nữa.” Clive tán thành.
“Có thể chúng ta sẽ đọc được thêm điều gì nữa, phải không?”
“Có thể số 0 chính là cái mà anh đang đọc đấy.” Nate đáp lại.
Roger lắc đầu. “Nếu số 0 nghĩa là bình thường vậy thì kim đồng hồ sẽ chỉ về đâu nếu nguồn điện bị ngắt?”
“Có thể cỗ máy này vẫn chưa thật sự được bật lên,” Debbie nói, “có lẽ chúng đang ở trong tình trạng... ngủ đông hay gì đó tương tự.” Chị chỉ tay về phía kệ bếp. Phía sau nó là một dãy những ống trụ bằng đồng thau, trông như một cây đại phong cầm vậy. “Dòng điện vẫn có thể chạy vào lò vi sóng kể cả khi nó không được sử dụng vào việc gì.”
Roger lại lắc đầu lần nữa. “Cỗ máy này đã quá cũ kĩ và có thể là nó đã hỏng rồi cũng nên.”
Tim bước lại gần và quan sát mặt đồng hồ bằng đồng. “Số 0 nằm ở chính giữa, nó không nằm ở cực đầu hay cuối của những thứ này.” “Vậy thì có nghĩa là sao ạ?”
“Như vậy đồng nghĩa với việc đám kim đồng hồ có thể chỉ về một trong hai phía còn lại,” Tim trả lời. “Nó hiện tại không nằm ở cực nào hết, nó cân bằng ở chính giữa.” Tim vỗ nhẹ vào một trong những mặt đồng hồ. “Những thứ này chỉ cho ta thấy cỗ máy đang ở trạng thái cân bằng.”
“Nhưng cái gì đang được cân bằng cơ?” Nate thắc mắc. “Chịu!” Roger thốt lên.
“Tôi có một câu hỏi,” Veek nói. “Liệu rằng tất cả chỗ này chỉ là một cỗ máy, hay nó là cả một hệ thống để điều khiển mọi thứ ở đây?”
“Chẳng khác nhau gì hết, không phải vậy sao?” Clive đáp lại.
Nate lắc đầu. “Người ta hoàn toàn có thể sử dụng một hệ thống từ xa để điều khiển toàn bộ mọi thứ.”
“Đúng vậy,” Clive góp ý, “nhưng những thứ này chỉ thực hiện được khi toàn bộ các bộ phận đều được lắp đặt trong một hệ thống toàn diện và thống nhất.”
Nate tiến về phía bức tường chứa các ống thủy tinh. Anh có thể cảm nhận được cánh tay của Debbie phía sau vai mình, sẵn sàng kéo anh lại trong trường hợp có điều gì bất thường xảy ra. Có một giá cầu chì khác nằm ở đây, ngay sau chiếc giá đầu tiên, trong trường hợp những thứ mà anh đang nhìn thấy đúng là cầu chì. Phía sau chúng, Nate có thể nhìn thấy được hàng loạt những dây điện, cáp nối và một vài thiết bị trông giống như những lốp xe được bọc bởi dây đồng. Anh lùi lại và nhìn lướt qua bảng điều khiển đầy những công tắc và nút bấm. Trông chúng giống như bảng điều khiển của một máy bay phản lực từ thời Victoria.
“Vậy là đã hơn một trăm hai mươi năm rồi,” Nate nói, “Ai đó đã xây dựng một cỗ máy khổng lồ ở ngay trung tâm của Los Angeles và che giấu nó trong một tòa nhà, vì sao chứ?”
“Không hẳn là ở trung tâm thành phố đâu,” Veek nói. “Căn cứ vào một tấm bản đồ lớn từ năm 1909 được đăng tải trên trang web của Thư viện Quốc hội, hơn một trăm năm trước chỗ này thậm chí còn không phải là khu vực ven đô. Hollywood khi đó chỉ là một cánh đồng mênh mông. Những con đường chính kết thúc ở phố Temple.”
Nate quan sát vào toàn bộ hệ thống máy móc và công cụ trong phòng. “Vậy có nghĩa là họ cố tình xây dựng chúng tách biệt khỏi mọi thứ,” anh nhận định. “Tòa nhà nằm ở mãi tít phía biên giới, trong khu vực ngoại ô của một thành phố với dân số chỉ khoảng vài nghìn người. Họ thậm chí chưa bao giờ mong đợi khu vực này sẽ phát triển như vậy, nhân vật mang tên Kavach đó có thể đã bỏ mạng trong quá trình xây dựng tất cả những thứ này.”
Có tiếng tạch của công tắc bị gạt xuống. Âm thanh vang lên trong căn phòng. Roger đang đứng trước bảng điều khiển, bàn tay anh đang đặt lên một công tắc.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. “Anh đã làm cái quái quỷ gì vậy?” Nate thốt lên.
“Chỉ là gạt một cái công tắc thôi,” Roger trả lời. “Đừng quá lo lắng mà anh bạn, tay tôi vẫn còn đang nắm cái công tắc đây.”
“Anh bị điên à?” Veek lớn tiếng. “Anh thậm chí còn không biết thứ này được dùng để làm gì nữa.”
“Chẳng phải cách duy nhất để tìm ra câu trả lời chính là làm một cái gì đó sao?” Roger nói. Anh gật đầu về phía sáu chiếc đồng hồ lớn. “Nhìn xem này.”
Chiếc đồng hồ đầu tiên không có dấu hiệu nhúc nhích gì nhưng kim chỉ của chiếc thứ hai đã dịch chuyển một khoảng bốn vạch nhỏ. Kim của chiếc đồng hồ tiếp theo vẫn đang tiếp tục dịch chuyển. Hai chiếc ở dưới không có dịch chuyển gì trong đồng hồ cuối cùng đã chỉ sang phía đối diện so với vị trí ban đầu.
“Anh nói đúng đấy,” Roger nói với Tim. “Một vài đồng hồ ở đây có tác dụng đo mức cân bằng trong khi một cái khác lại được dùng để hiển thị mức năng lượng tiêu thụ.”
“Dù vậy anh vẫn hành động quá ngớ ngẩn,” Veek nói. “Nó có thể là công tắc tự hủy hay gì đó tương tự.”
“Không có chuyện đó đâu,” Clive nói. “Công tắc tự phá hủy luôn là một nút bấm lớn màu đỏ.”
Roger và Debbie bật cười trong khi khóe miệng của Veek thì co giật một chút. “Dù sao đó cũng là một hành động ngu ngốc,” cô nói.
Một chiếc xe tải lớn chạy qua con đường gần đó. Tiếng động phát ra từ chiếc xe hòa lẫn với tiếng rung của cỗ máy. Âm thanh đó khiến cho nền nhà rung lên.
Roger quan sát các đồng hồ đo. “Thật sự là không thể hiểu được chúng dùng để đo đạc thứ gì nữa.”
“Tôi tưởng là anh không biết nhiều về năng lượng hay điện chứ?” Nate nói.
“Không biết rõ, nhưng tôi biết những điều cơ bản nhất.” “Thật ra thì chẳng ai trong chúng ta thật sự hiểu về chúng hết,” Tim lên tiếng. “Chúng ta không biết cỗ máy này có tác dụng gì, cũng hoàn toàn mờ mịt về công dụng của đám công tắc này, mỗi công tắc đều có một chức năng riêng, dù nó có là gì đi nữa.”
Một đám mây che khuất mặt trời và ánh sáng chiếu qua cửa sổ trở nên ảm đạm. Nate nhìn về phía đó. Trong lúc mắt anh đang hướng lên, thì Nate cũng nhận ra Debbie đang quan sát những cột trụ bằng đồng thau. Veek và Tim nhìn quanh các góc nhà.
Tiếng gầm gừ của chiếc xe tải vẫn tiếp tục vang lên.
Nó càng ngày càng lớn và rõ ràng hơn. Âm thanh làm cho đám cột đồng lung lay, nền nhà rung dữ dội. Căn gác xép vắt vẻo yếu ớt trên những cột trụ còn lại.
“Động đất!” Clive hét lên. “Mọi người hãy tránh xa khỏi vị trí cạnh những cột trụ ngay!”
Debbie chạy về phía chồng mình. Tim bước nhanh mấy bước dài và áp mình sát vào cánh cửa phòng. Roger và Veek, những cựu chiến binh đến từ California đứng yên tại chỗ và chờ đợi xem mọi chuyện sẽ diễn ra đến đâu.
Nate rời mắt khỏi bầu trời - nền trời đang bùng cháy trong tâm trí anh - và chuyển ánh mắt sang phía tòa nhà bên cạnh. Anh có thể nhìn thấy nó thông qua lớp kính đang lung lay. Trong lúc Nate đang quan sát thì một cô gái đang bước qua khung cửa sổ đối diện. Hai tay cô đang cầm một chiếc cốc nhựa màu xanh sáng ở độ cao ngang cằm.
“Roger,” anh nói lớn, “hãy gạt công tắc lại ngay đi!” “Gì cơ?”
Nate chỉ tay vào bảng điều khiển. Tay của Roger đã không còn nắm vào cần gạt nữa, tuy nhiên nó vẫn ở cự ly đủ gần để anh có thể chắc chắn nhận ra được vừa rồi mình đã gạt công tắc nào. “Gạt nó lại đi!”
Đám bát đĩa trong bồn rửa bắt đầu va đập vào nhau.
Lọ hoa đặt trên bàn đã lăn xuống đất và làm nước bắn tung tóe ra sàn nhà.
“Chỉ là một trận động đất thôi mà anh bạn.” “Không phải động đất đâu,” Nate gào lên giữa tiếng ồn trong phòng, “Chính tòa nhà đang rung động đấy! Hãy gạt lại công tắc ngay!”
Roger vươn ngón tay của mình ra, đặt lên một cần gạt bé xíu và gạt nó xuống. Công tắc đã được gạt về vị trí ban đầu. Một tia sáng lóe lên ở chân công tắc rồi vụt tắt.
Hai trong số những chiếc kim đồng hồ đã dịch chuyển về số 0. Chiếc cuối cùng, cũng là cái chậm nhất, dừng lại một chút sau đó dịch chuyển theo hướng ngược lại. Cuối cùng thì nó nhích trở lại vị trí ban đầu.
Tiếng ồn cũng dần dần biến mất. Đám mây trên bầu trời trôi đi và mặt trời lại tiếp tục tỏa ánh nắng rực rỡ qua khung cửa sổ. Một vài giây sau, mọi thứ đã trở lại bình thường, chỉ còn lại vài cây cột trụ vẫn lung lay, sau đó chúng cũng đứng yên và sự im lặng lại bao trùm khắp căn phòng.
“Lạy Chúa tôi,” Tim thì thầm.
Nate nhìn qua cửa sổ về phía bầu trời một lần nữa. Những người còn lại trao nhau những ánh mắt khó hiểu và bước những bước thật thận trọng. “Mọi người đều ổn cả chứ?” Veek lên tiếng.
“Tôi nghĩ là lần này tôi đã thực sự tè dầm rồi đây,” Roger đáp lại.
“Không phải chỉ có mình anh đâu,” Debbie thì thầm. Veek thụi vào cánh tay Roger. “Anh là một kẻ ngu ngốc, có biết không hả?”
“Này cô gái,” Roger phản ứng, “làm sao mà tôi biết được đó lại là một cỗ máy tạo ra động đất được cơ chứ? Cô nghĩ rằng ai đó sẽ gắn mác cho các công tắc về chức năng của nó như vậy à?”
“Đó không phải là một trận động đất,” Nate khẳng định. Anh vẫn đang tiếp tục quan sát phía bên ngoài cửa sổ.
“Làm sao mà cậu có thể chắc chắn được điều ấy chứ?” Tim hỏi anh.
Nate rời mắt khỏi cửa sổ và ngoảnh lại phía bảng điều khiển. Một khối gỗ vuông được đánh bóng với hai chân hai bên vẫn nằm ở vị trí cũ, khi Roger mở ra những bức tường này. Chiếc cờ lê chữ L của Clive vẫn nằm trên phần nhô ra ở chính giữa cái chốt. Màu thép bạc nhìn nổi bật hẳn lên so với màu gỗ và đồng thau. “Anh có thể với tới đó không?” Anh hỏi Roger.
Roger ngoảnh lại phía chiếc thang xếp, nó vẫn đang nằm bẹp trên sàn nhà cạnh phòng bếp. “Chắc là được thôi,” anh đáp lại. “Có vẻ hơi khó khăn một chút, tuy nhiên tôi có thể thử xếp chiếc thang thành hình chữ A để leo lên, vì lần này tôi đã nắm được vị trí của lỗ khoan và ổ khóa nằm trong đó.”
“Vậy thì làm đi,” Nate nói. “Hãy đóng tất cả những bức tường này lại.”
“Này anh,” Veek lên tiếng. “Khoan đã nào, có chuyện gì sao?”
“Có chuyện gì ấy hả? ” Nate lặp lại lời cô. “Cô đã quên rồi sao? Cỗ máy này... chỗ này thật sự quá nguy hiểm. Chúng ta không nên quanh quẩn gần nó nữa.”
Anh nắm chặt tay vào chiếc cờ lê chữ L. “Đóng nó lại và quên hết mọi chuyện đi.”
“Chúng tôi làm sao có thể quên được sự tồn tại của nó cơ chứ? ” Debbie hỏi lại. “Chúng tôi đang sống ở đây, tất cả những thứ này bao vây chúng tôi.”
“Vậy thì, chị đành phải chấp nhận điều này thôi,” Nate nói, “đơn giản là vì chúng ta không thể gây ra thêm phiền toái với thứ này được nữa.” Anh quan sát gương mặt của tất cả mọi người, hít một hơi thật sâu như thể chuẩn bị nói ra điều gì đó nhưng rồi lại lắc đầu. Nate đi qua chỗ Tim đang đứng, đẩy mạnh cánh cửa mở ra và chạy thẳng qua hành lang về phía cầu thang.
Veek chạy theo anh xuống chân cầu thang. “Này,” cô gọi theo. “Có chuyện quái quỷ gì xảy ra với anh vậy?” Nate dừng lại ở chiếu nghỉ. “Tôi chỉ nghĩ rằng...”
Anh lắc đầu. “Chúng ta không nên đả động đến thứ này nữa. Cho dù nó có là gì đi nữa, nó hoàn toàn nằm ngoài khả năng hiểu biết của chúng ta.”
“Đó chính là lý do vì sao chúng ta phải tìm hiểu nó,” Veek nói. “Để tìm ra sự thật, anh còn nhớ chứ? Để biết được tất cả những thứ này có ý nghĩa gì.”
“Có lẽ không biết thì sẽ tốt hơn đấy,” anh nói. “Có thể đây là một trong những thứ... thứ mà chúng ta không nên biết đến.”
Veek cau có nhìn anh qua cặp kính. “Chính xác thì điều gì đã xảy ra?”
“Không có gì, chỉ là tôi đang nghĩ...”
“Nate,” Veek trấn an, “anh thật sự đang rất sợ hãi, điều gì đã xảy ra vậy?”
Anh lại lắc đầu.
“Trước đây anh đã từng trải qua một trận động đất rồi, đúng không? Quả thật là nó cũng có phần đáng sợ nhưng không có gì quá nghiêm trọng cả. Trước đây tôi cũng đã từng một lần trải qua điều này trong khi đang ngủ.”
“Nó hoàn toàn không phải là một trận động đất!” Veek quan sát kĩ khuôn mặt của anh. “Tại sao anh cứ nhắc đi nhắc lại điều đó vậy?”
Nate day hai cườm tay lên hai thái dương và lắc mạnh đầu. “Điều này thật là điên rồ,” anh nói. “Nó thật sự... quá sức điên rồ.”
“Điều gì cơ?”
Anh nhìn vào mắt Veek. “Khi Roger gạt công tắc và mặt đất bắt đầu rung chuyển,” anh nói, “cô có nhìn thấy mặt trời biến mất không?”
Veek gật đầu.
“Đó không phải là vì những đám mây,” Nate nói. “Nó đã thực sự biến mất.”
Veek chớp mắt. Cô há miệng ra, ngậm nó lại rồi lại chớp mắt lần nữa. “Anh đang nói gì cơ?”
“Mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt tôi,” Nate nói. “Mặt trời trở nên đỏ rực, toàn bộ bầu trời xung quanh nó đều biến thành màu xám, và mặt trời dần dần biến mất.”