← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

Nate quay trở lại văn phòng với quyết tâm hoàn thành công việc đang bị bỏ dở càng sớm càng tốt. Mấy chồng thư báo cao ngất ngưởng trong phòng chứng minh rằng anh đã sao nhãng công việc trong suốt một thời gian dài. Ngay từ đầu buổi sáng, chồng thư báo thứ tư đã xuất hiện, phần lớn là tạp chí và chúng hứa hẹn sẽ không ngốn quá nhiều thời gian của anh. Tuy nhiên, ít nhất trong thời điểm hiện tại, đống giấy tờ đã trở nên thật sự khổng lồ, với sự góp mặt của chồng thư báo mới bị trả về thì núi công việc đã đạt chiều cao hơn cả bàn làm việc của anh.

Phía sau mấy chồng tạp chí lúc này là sự có mặt của Eddie. Gã đàn ông to béo đang liên tục chép miệng và lắc đầu nguầy nguậy trong khi phê bình năng suất làm việc của nhân viên. Lúc này anh đang cố gắng lờ đi sự có mặt của gã và tiếp tục gõ những dòng địa chỉ trên bàn phím.

Ngay khi Zack và Jimmy quay trở lại sau vài phút hút thuốc thư giãn, Nate đã chuyển trình duyệt trên máy tính của anh sang một trang mới. Anh mở hòm thư điện tử và nhận thấy một thư trả lời từ Văn phòng Công trình Công cộng của thành phố. Đã gần một tháng kể từ khi Nate gửi đi yêu cầu nhận bản vẽ thiết kế của tòa nhà Kavach. Anh thật sự đã bỏ cuộc và không còn trông mong gì vào hồi âm từ phía văn phòng này, tuy nhiên sự xuất hiện của bức thư trả lời lại khiến anh lo lắng về nội dung bên trong của nó.

Anh xem qua một chút các bản tin trên báo, không có thông tin nào về sự biến mất của mặt trời. Tương tự với những tin tức về hiện tượng nhật thực hay sự xuất hiện lạ thường của một đám mây nhiều tầng. Bản tin dự báo thời tiết còn dự báo cuối tuần sẽ có nắng đẹp và tình trạng này sẽ duy trì trong suốt tuần tiếp theo. Hoàn toàn không có tin tức nào về một trận động đất xảy ra ở Los Angeles, cho dù chỉ là một chấn động nhỏ.

Đến thời điểm này thì Nate có thể chắc chắn là cho dù bất cứ điều gì đã xảy ra vào hôm qua thì nó cũng chỉ tồn tại bên trong tòa nhà Kavach.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó thật sự là một điều điên rồ, điên rồ hạng A.

Nhưng mọi chuyện hoàn toàn không phải là tưởng tượng của riêng anh. Tòa nhà thật sự đã rung chuyển. Anh đã nghe thấy Tim nói về chuyện này với Mandy trong sảnh - với những bình luận đầy mùi kinh thánh của Andrew - sau khi anh lui về căn hộ của mình. Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự rung chuyển của tòa nhà, bà Knight cũng vậy. Nate thậm chí băn khoăn không biết liệu bà lão có phàn nàn với lão Oskar về chuyện này hay không.

Oskar, Nate thầm nghĩ, có thể chúng ta nên nghe theo lời của lão ta ngay từ đầu.

Cỗ máy được đặt trong tòa nhà, có thể chính tòa nhà là một cỗ máy thật sự, và nó có khả năng khiến cho mặt trời biến mất. Nó khiến cho mặt trời bị biến màu và lụi tàn, như thể một ngọn nến yếu ớt bị nhấn chìm trong chính dòng sáp nóng chảy của nó vậy. Điều điên rồ hơn ở đây chính là chỉ có những cư dân trong tòa nhà mới cảm nhận được điều này.

Có lẽ, anh nghĩ, có thể cỗ máy đã gây ra hiệu ứng gì đó với những cửa sổ của căn hộ. Có thể là sự phân cực. Khả năng là lớp thủy tinh trở nên tối màu và khiến cho anh có cảm giác mặt trời đang dần lụi tàn.

Ngoại trừ một việc anh vẫn không thể lý giải được - cô gái xuất hiện trước tòa nhà đối diện. Cô ta xuất hiện, tay cầm chiếc cốc nhựa màu xanh sáng, trong khi bầu trời trở nên tối đen mà lại không hề có sự thay đổi nào về hình ảnh của cô ta. Nate đã nghĩ cô gái đó sẽ nhìn lên bầu trời và la hét hay gào khóc hoặc có những biểu hiện kinh hoàng nào đó, tuy nhiên, cô ta có vẻ không hề nhìn thấy những gì đã diễn ra.

Chỉ có duy nhất anh là người chứng kiến toàn bộ mọi chuyện.

Và còn một điều mà anh phải thừa nhận, vấn đề thật sự nghiêm trọng ở đây. Nate đã lừa dối Veek. Anh không kể cho Veek nghe toàn bộ sự thật, lý do đơn giản là vì những gì mà anh chứng kiến trên bầu trời hôm qua thật sự không thể lý giải được.

Mặt trời trở nên nhợt nhạt, bầu trời hóa thành màu đỏ rực và Nate thậm chí còn thoáng nhìn thấy sự xuất hiện của một thứ mà anh chưa từng biết. Không chỉ có màu đỏ rực của mặt trời khiến anh hoảng sợ. Trong khi mặt trời đang lụi tàn thì cùng lúc đó một vật thể dần xuất hiện và thay thế vị trí của nó. Đó là một vật thể với kích thước lớn hơn tất cả những chiếc máy bay mà anh đã từng thấy, kể cả loại máy bay siêu thanh mà ngay khi bạn nghe thấy tiếng của nó thì cũng là lúc nó đã hoàn toàn biến mất khỏi bầu trời. Kích cỡ của vật thể này cùng với sự biến mất của nó trên bầu trời diễn ra như một con cá voi xanh bay lượn trên đó vậy.

Nó giống như một con cá voi xanh với đôi cánh dơi và trọng lượng của...

Có khả năng đây là một loại ảo giác nào đó, một khinh khí cầu ngoại cỡ chẳng hạn.

Nate cảm thấy thật sự mơ hồ, không thể có chuyện một khinh khí cầu quảng cáo đã bay lượn trên bầu trời L.A mà anh chưa từng nghe qua. Có thể nó được sử dụng để quảng bá cho một bộ phim bom tấn sắp ra mắt. Thậm chí nó có thể chỉ là hình ảnh một mặt của một khinh khí cầu. Anh nhìn quanh đống tạp chí đang vứt la liệt trên bàn và tự hỏi liệu có bài viết nào về một bộ phim sắp được trình chiếu trong mùa hè năm nay với sự xuất hiện của những con rồng khổng lồ hay đám quái vật không gian với những chiếc... xúc tu.

Đó hẳn phải là một điểm ảnh, chứng kiến hàng tá những xúc tu khổng lồ khua khoắng lên xuống hay từ trước ra sau trong không trung. Điều này thật là vô lý, đó không thể là hình ảnh của một khinh khí cầu được khi nó cũng biến mất ngay lập tức khi Roger gạt công tắc lại vị trí ban đầu.

Một bàn tay của ai đó đặt lên vai Nate và anh giật mình quay trở lại thực tại.

“Này anh bạn,” Zack nói. “Bình tĩnh nào, tôi đây mà.”

“Xin lỗi nhé,” Nate trả lời. “Tôi đang mải suy nghĩ quá, có chuyện gì thế?”

Zack thở dài. “Tôi xin nghỉ việc rồi.”

Nate ngồi bật dậy. “Sao lại thế được chứ?”

“Tôi quyết định rồi. Tôi đã sắp xếp lại đồ đạc của mình và gửi thư xin thôi việc cho Eddie.”

“Anh đang có dự định gì khác à?”

Zack dựa vào bàn làm việc và lắc đầu. “Không có gì,” anh ta nói. “Chỉ là tôi không thể tiếp tục làm việc ở đây được nữa, anh biết đấy!”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Công việc này thật sự là mệt óc, thu nhập thì tệ và không hề có phúc lợi gì,” anh ta nói. “Tôi tin rằng cứ mỗi tuần làm việc ở đây thì chỉ số IQ của tôi lại thấp đi một điểm. Tôi đã tìm hiểu rồi - nếu làm việc cho Jack in the Box trong thời gian vừa qua, thì lẽ ra thu nhập của tôi đã cao hơn ít nhất là 2000 đô so với ở đây và tôi còn được hưởng bảo hiểm y tế nữa.”

Nate không có phản ứng gì, anh thậm chí đã làm việc cho tạp chí này từ sáu tháng trước khi Zack đến.

“Jack in the Box, ôi anh bạn của tôi! Đó thật sự là một con đường sự nghiệp tuyệt vời hơn chỗ này rất nhiều.” Zack lại lắc đầu. “Tôi thật sự mong muốn làm được điều gì đó trong đời, anh biết đấy. Đạt được thành công thật sự. Tôi không thể tiếp tục ngồi đây và nhập dữ liệu trong suốt một năm tới và mong đợi một điều gì đó bất ngờ sẽ xảy ra với mình.”

“Tôi hiểu chứ,” Nate đáp lại, “Tôi hiểu ý của anh mà.”

Nate nhanh chóng trở lại căn hộ một giờ sau đó. Veek thật sự sẽ phát điên với sự chậm trễ của anh. Cáu giận là điều mà cô luôn mang trong mình vì vậy Nate vẫn biết rằng anh chẳng thể làm gì để tránh được chuyện này. Anh cần xin lỗi Veek và kể lại cho cô nghe về những xúc tu trên bầu trời, thứ mà anh đã chứng kiến vào hôm qua. Đám côn trùng luôn khiến cô kinh hãi. Veek cần hiểu được điều khiến Nate sợ hãi chính là một vật thể với sải cánh có thể trải dài hơn cả một sân bóng bầu dục.

Sau đó hình như Veek tìm đến thật và đập cửa phòng anh. Nate nhận ra mình đang đi lại loanh quanh trong phòng mà không hề mặc áo, vì thế anh chộp lấy chiếc áo phông gần đó. Nate đưa chiếc áo lên để ngửi xem mùi của nó ra sao rồi ngay lập tức ném nó vào phòng tắm, thật may là anh đã kiếm được một chiếc áo sạch trên giá. Veek lại tiếp tục đập cửa. “Chờ chút nào,” anh nói lớn.

Nate nhìn qua lỗ mắt thần và thấy rằng người đứng ngoài cửa là Roger chứ không phải Veek. Anh gỡ dây xích gài cửa và lên tiếng hỏi. “Có chuyện gì vậy? Tôi tưởng anh luôn đi làm về muộn chứ?”

Roger lắc đầu. “Tôi đã gạt gã quản lý mình bị ốm. Trong giờ ăn trưa, tôi đã giả vờ ho và sụt sịt mãi. Và cuối cùng gã đã để cho tôi đi.”

“Tôi chả hiểu anh đang nói gì cả.”

“Nghĩa là gã để cho tôi ra về sớm hơn quy định,” Roger đáp lại. “Tôi biết anh đang có nhiều vấn đề vào lúc này, nhưng thật sự việc lần này ngoài sức tượng tưởng của chúng ta mà, anh bạn.”

Nate gật đầu. “Tôi đang cố gắng để giải quyết chúng đây.”

“Vậy thì tốt.” Roger giơ lên một tờ giấy. “Cô diễn viên mà tôi kể với anh trước đây đã dịch được lời nhắn trên tường phòng của anh rồi đây. Cô nói rằng nó thật sự đáng sợ và rất thật.”

“Gì chứ?”

“Cô ta đã cho rằng tôi đang viết một kịch bản phim hay gì đó.”

Nate nhận lấy tờ giấy từ Roger. Nó được viết bằng tay bởi những nét chữ gọn gàng và mềm mại của phụ nữ trong khi phần lớn cánh đàn ông lại không viết được thế. Phần trên là lời nhắn được sao chép lại và sử dụng chữ viết giống hệt với ngôn ngữ được viết trên tường phòng của anh. Bên dưới là phần lời dịch sang tiếng Anh.

Gửi đến bất cứ ai nhận được lời nhắn này,

Ba mươi năm trước, tôi đã khám phá ra được một bí mật động trời. Một vài người thậm chí sẽ bật dậy trong đêm bởi cơn ác mộng tạo ra do chúng. Những người còn lại thậm chí có thể trở nên mất trí và khiếp sợ nó. Sự thật là, tôi đã học được một điều, trong sự hoảng loạn của bản thân, giống như đôi khi một người sắp chết đuối bấu víu được vào một ai đó và cuối cùng lại kéo theo nhân vật xấu số đó xuống đáy nước cùng họ vậy. Có lẽ đây là số mệnh được định ra dành cho tôi, và sự diệt vong là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Tuy nhiên, tôi đã lựa chọn việc chống lại cơn ác mộng đó, và thật may mắn khi tôi tập hợp được những cộng sự đầy can đảm và nghị lực để cùng tôi thực hiện việc này, những người mà tôi luôn tự hào gọi họ là “bạn”.

Nhân loại sẽ không thể bị diệt vong. Loài người có thể chinh phục mọi thử thách. Kavach chính là tượng đài biểu tượng cho những gì mà chúng tôi đã đạt được, và nó sẽ duy trì ngọn lửa luôn tồn tại không gì khác ngoài nhân loại.

Đừng chùn bước. Đừng hoài nghi. Hãy luôn luôn giữ cho những kim đồng hồ chỉ ở vạch số 0.

Một người bạn từ Triumph,

Aleksander Koturovic

12 tháng 8 năm 1895

Nate nhìn lên và bắt gặp cặp mắt của Roger.

“Thật điên rồ, đúng vậy không?” Roger lên tiếng. “Aleksander Koturovic,” Nate đáp lại. “Đó chính là dòng chữ được khắc trên bảng hiệu của cỗ máy, đó là tên của một người.”

“Đúng vậy, tôi cũng đã đọc qua.” “Đây là ngôn ngữ gì vậy?”

“Tiếng Serbia, nhưng cô ta nói rằng đó là một loại ngôn ngữ Serbia cổ. Phần lớn mọi người giờ đây đều sử dụng bảng chữ cái tiếng Anh, thay vì dùng chữ cái của tiếng Nga.”

“Nó là chữ cái Latin và chữ cái tiếng Nga?” “Ừ, sao cùng được. Anh thấy nó viết gì chứ?” “Ý anh là sao?”

“Luôn giữ cho kim đồng hồ chỉ ở mức số 0,” Roger đáp lại. “Theo anh thì nó còn có ý nghĩa gì khác được nữa? Chúng ta chẳng phải vừa mới phát hiện ra một loạt đồng hồ đo và đám máy móc đó sao?”

Nate gật đầu. “Tất cả chúng đều chỉ ở mức 0.”

“Và tất cả mọi chuyện đã trở nên tồi tệ như thế nào khi tôi gạt cái công tắc đó và khiến cho mọi thứ hoạt động trở lại, anh còn nhớ chứ?”

“Tất nhiên,” Nate đáp lời. “Tất nhiên là tôi nhớ rõ chuyện đó.”

“Tôi đã suy nghĩ về chuyện này suốt cả ngày hôm nay,” anh nói. “Anh có hiểu chuyện gì đang diễn ra không?”

Nate cố gắng tập trung tâm trí vào bản dịch của lời nhắn và cỗ máy mà họ đã phát hiện ra. “Chúng ta cần duy trì những số đo của hệ thống đó luôn luôn ở mức 0.”

“Được rồi,” Nate nói. “Đúng là thế đấy.”

“Nó có nghĩa là mọi việc diễn ra hôm qua đều là vì tôi đã phá hỏng hiện trạng ban đầu của cỗ máy - khi các kim chỉ không còn ở vạch số 0 nữa - những điều tương tự sẽ xảy ra nếu cỗ máy không duy trì được hoạt động của nó. Điều này chứng minh rằng cỗ máy được tạo ra để ngăn chặn những điều đó xảy ra.”

Roger gõ vào mẩu giấy và khiến chúng kêu lên sột soạt giữa những ngón tay Nate.

“Và nó đang ở trạng thái hoạt động bình thường,” Roger kết luận.