← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

Đ

ược rồi”, Nate nói, “thật sự là cuối tuần trước tôi đã cư xử hơi quá, tuy nhiên chúng ta cũng đã khám phá ra được khá nhiều điều trong tuần này. Tôi sẽ cho mọi người biết những điều mà tôi mới tìm ra và Debbie sẽ chia sẻ với mọi người những điều mà chị ấy nắm được.”

Mọi người lại một lần nữa tập trung ở phòng sinh hoạt chung vào thứ bảy trong tuần. Lần này có ít người tham gia hơn. Clive đang bận rộn với công việc của anh ở nhà hát tại Bắc Hollywood và sự thật là anh cũng đã nắm được hầu hết mọi thông tin từ trước đó, Andrew vắng mặt vì tham gia vào một buổi cầu kinh. Mandy đã từ chối tham gia vào bất cứ hoạt động nào cùng với mọi người kể từ hôm tòa nhà bất ngờ rung chuyển. Tim đã tìm mọi cách để khiến cô ta phải hứa rằng cô ta sẽ không kể lại mọi chuyện cho Oskar nghe.

Họ xếp những chiếc ghế dài thành một vòng tròn. Trông nó như thể một hình tam giác thì có lý hơn, Nate thầm nghĩ. Anh dựa vào tay vịn ghế, cạnh chỗ Veek đang ngồi kế bên Tim cùng Debbie. Veek ngồi gần ngay cạnh anh nhưng có vẻ khá lạnh nhạt. Bà Knight ngồi chiếm gần hết một chiếc ghế khác và cây gậy của bà lão vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Roger ngồi cùng với Xela trên chiếc ghế còn lại với một chiếc máy tính xách tay được đặt trên đùi cô.

“Hôm vừa rồi cuối cùng tôi cũng đã nhận được thư hồi âm từ Văn phòng Công trình Công cộng,” Nate nói. “Đáng lẽ ra họ phải lưu trữ toàn bộ thông tin và bản vẽ của tòa nhà. Tuy nhiên, có một thứ họ duy nhất không có đó là thông tin về khu dân cư và những tư liệu lịch sử. Những tư liệu này đã được mang tới thư viện hoặc bảo tàng.

Người giúp tôi có vẻ đã làm được những việc rất hữu ích. Một loạt các công cụ từ cuối những năm 1800 đã được chuyển đến bảo tàng Getty 20* trước đây, và anh ta còn cho rằng ở đó còn có cả những tài liệu về công trình Kavach, nếu chúng vẫn còn.”

20* Bảo tàng Getty: tên môt bảo tàng ở Los Angeles, Hoa Kỳ.

“Và giờ chúng đã biến mất khỏi bảo tàng Getty sao?” Bà Knight phỏng đoán.

Nate lắc đầu. “Không, chúng chưa bao giờ rời khỏi đó cả. Họ đã kiểm tra lại và tìm ra được sơ đồ trong tòa nhà Kavach vẫn được coi là những tư liệu có giá trị và nằm trong kho lưu trữ của Văn phòng Công trình Công cộng.”

“Thật tuyệt,” Xela thốt lên. “Vậy là chúng ta có thể đến đó và xem nó.”

Nate lại lắc đầu. “Không đâu. Đó là nơi kết thúc mọi thứ. Chúng được niêm phong thành hồ sơ.”

Tim nhướn mày. “Niêm phong ư?”

“Vâng. Cũng giống như cách họ niêm phong sơ đồ của tòa nhà Liên bang hoặc các cơ quan của thủ phủ tiểu bang hay đại sứ quán. Anh ta đã gửi thư điện tử cho tôi nhằm giải thích rằng vì sao anh ta không thể cho tôi biết được bất cứ điều gì. Anh ta còn nói rằng anh ta phải lưu lại hồ sơ về việc tôi đã hỏi những thông tin này vì một số điều quy định của Đạo luật Yêu nước.”

“Đạo luật Yêu nước ư?” Veek ho lên thành tiếng. Nate gật đầu.

Tim tựa cằm lên tay. “Vậy đây không chỉ đơn thuần là một điều gì đó đã xảy ra cách đây một trăm hai mươi năm trước,” ông nói.

Nate lại gật đầu. “Có thể đây là một việc quan liêu, nhưng đúng vậy đấy. Cháu nghĩ vẫn còn ai đó đang cố gắng giữ bí mật những điều này.”

“Vậy... tất cả những điều này nghĩa là gì?” Roger hỏi. “Liệu chúng ta có phải là những kẻ khủng bố hay tương tự như vậy không?”

Tim lắc đầu. “Những kẻ tình nghi số 1.” “Họ sẽ làm gì chúng ta?”

“Năm mươi năm tù ở Guantanamo,” Veek chế giễu.

“Mọi người chờ đã,” Nate lên tiếng. “Debbie có thông tin gì đó rất quan trọng muốn chia sẻ với chúng ta.”

Anh trượt khỏi thành ghế và ngồi hẳn xuống. Veek ngồi dịch ra và Debbie đứng dậy. Một tay chị đang giữ một tập giấy ghi chú mỏng trong khi tay kia mân mê chúng. Tập ghi chú có màu trắng sáng, nhưng một nửa còn lại đã bị chị đánh dấu một vệt mực màu đen trên các cạnh. Debbie đã giải thích hầu hết những điều bí ẩn trên những tờ giấy kia với Nate vào đêm hôm trước. Debbie nở một nụ cười đầy lo lắng và rồi lấy ra một cặp kính từ trong túi áo mình. Chị lướt qua vài tờ giấy ghi chú đầu tiên rồi lại mỉm cười.

“Được rồi,” Debbie cuối cùng cũng lên tiếng, “tất cả mọi người đã sẵn sàng cho câu chuyện lịch sử số 101 chưa?”

“Đáng ra tôi đã phải mang theo một quả táo nếu biết trước là cô giáo lịch sử của mình lại bốc lửa như thế này,”

Roger cười toe toét. Xela nhoài người qua chiếc máy tính xách tay đang đặt trên đùi và đánh vào tay anh một cái.

Debbie đỏ mặt và rồi lại mân mê những tờ giấy ghi chú trên tay. “Tôi đã dành ra ba ngày vừa rồi trong thư viện của trường để tìm hiểu thông tin về người mang tên Aleksander Koturovic.”

“Em cũng đã có thể làm việc đó,” Veek lên tiếng. Cô liếc xéo Nate. “Mọi người nghĩ xem việc tìm kiếm trên Internet sẽ tốn bao nhiêu thời gian cơ chứ?”

“Tôi đã không sử dụng mạng Internet,” Debbie nói. “Có rất nhiều điều không được cập nhật trên mạng, vì vậy tôi đã nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu đến tìm hiểu ở một trường học lâu đời. Tôi đã tìm hiểu các danh mục sách, bách khoa toàn thư, và một số báo chí được sao lưu trên những cuộn vi phim 21* .”

21* Vi phim: tấm ảnh chụp các trang tư liệu thành từng cột bằng phương pháp thu nhỏ

“Đừng làm cho chúng tôi hồi hộp thêm nữa, cô gái,” bà Knight lên tiếng. “Cô đã tìm được thêm điều gì?”

“Cháu xin lỗi,” Debbie lúng túng. “Cháu không được giỏi cho lắm trong việc nói trước mọi người.”

“Người trong một nhà cả thôi,” Tim lên tiếng. “Chúng tôi không đánh giá gì cô đâu.” Ông đưa mắt về phía tất cả mọi người. Thậm chí đến nỗi bà Knight còn ngồi không yên được trên ghế.

Debbie liếc nhìn những tờ giấy ghi chú trên tay rồi lên tiếng. “Được rồi ạ, Aleksander Koturovic là một nhà hóa sinh lý học người Serbia và còn là nhà nghiên cứu thần kinh từ trước khi người ta đặt cho ngành này cái tên như vậy. Ông ta còn thực hiện rất nhiều nghiên cứu về tiến hóa và còn viết một báo cáo khoa học về người Neanderthal và sự tuyệt chủng của họ. Ông ta giống như một Walter Bishop 22* ở thời của mình vậy, và hầu hết những ý tưởng của ông ta đều bị cho là trò lang băm.” Chị mỉm cười trong khi lật qua một trang giấy ghi chú khác nằm ở phía mặt sau xấp giấy. “Thành thực mà nói, một nửa trong những ý tưởng của ông ta vẫn bị coi là những trò lừa bịp.

22* Giáo sư Walter Bishop: một nhân vật hư cấu trong loạt phim truyền hình Fringe Fox (Giải mã kì án), một bộ phim truyền hình khoa học viễn tưởng siêu nhiên được sáng tạo bởi J. J. Abrams, Alex Krutzman và Roberto Orci.

Điều này đã gây khó khăn cho việc tìm ra các tư liệu viết tay về ông ta vì nhiều công trình nghiên cứu của ông ta đều bị đánh giá thấp và cho là không phù hợp. Hầu hết chúng đều có kết cục là bị chôn vùi trong đống sách phản khoa học. Hầu như nơi duy nhất mà mọi người có thể tìm thấy tư liệu về ông ta là nơi cất giữ tư liệu cùng với những người như Edgar Cayce 23* và Immanuel Velikovsky 24* . Ông ta tin vào thần giao cách cảm, những giấc mơ, tiềm thức, và tất cả những điều tương tự như vậy. Quan niệm của ông ta cho rằng tâm trí của con người đều có thể được kết nối ở một mức độ giao cảm nào đó.”

23* “Nhà tiên tri ngủ gật” Edgar Cayce (1877 -1945): rất nổi tiếng ở phương Tây, lời tiên tri của ông bao hàm nhiều lĩnh vực, độ chuẩn xác cực cao, đề cập đến các cá nhân, đoàn thể, quốc gia, tình thế thế giới, và cả hướng đi trong tương lai của nhân loại.

24* Nhà khoa học Immanuel Velikovsky sinh năm1895, người Belarus.

“Vậy ông ta là một kẻ loạn trí,” Tim nói.

“Có thể.” Debbie lật sang một tờ giấy ghi chú tiếp theo. “Vào thời điểm mà mọi người bắt đầu nghĩ rằng những nghiên cứu của ông ta là có thực tiễn, H.G. Wells đã chỉnh sửa lại cuốn sách đồ sộ này, The Science of Life 25* , và trong đó dành ra hẳn một mục nói về thần giao cách cảm. Ông ta thậm chí còn đề cập đến việc Koturovic đã qua đời.

25* Khoa học đời sống (tạm dịch).

Giờ thì, vấn đề này hơi sơ sài,” Debbie tiếp tục. Chị tìm kiếm trong xấp giấy ghi chú trên tay và cau mày tỏ vẻ hối lỗi. “Tôi đã ghép những manh mối này lại từ các nguồn tư liệu khác nhau và chúng không hoàn toàn thống nhất. Tôi cũng không có thời gian để kiểm tra chéo tất cả những thông tin này, vì vậy tôi cũng không biết là những điều tôi sắp nói đúng được bao nhiêu phần.”

“Đừng lăn tăn vì điều đó,” Xela trấn an.

“Ừm. Vậy thì, Koturovic đã nghiên cứu cấu trúc của bộ não và mức độ điện sinh học mà bộ não phát ra và tần số điện thu về. Ông ta đã chuyển tới London và vào năm 1877, ông đã tham gia vào một buổi thuyết giảng của nhà toán học có tên là William Clifford, một trong những người đầu tiên đề xuất về ý tưởng tồn tại một hệ không gian khác. Ông ta đã quan tâm tới...”

“Đợi đã,” Tim đột nhiên lên tiếng. “Một hệ không gian khác sao?”

Debbie gật đầu. “Tôi đã tìm hiểu về ông ta. Clifford đã làm rất nhiều nghiên cứu về khái niệm mới mẻ này, nó giống như không gian bị bẻ cong và có nhiều điều tồn tại trong thế giới này hơn ngoài không gian ba chiều tiêu chuẩn mà chúng ta vẫn tưởng. Về mặt toán học mà nói, ít nhất thì phải tồn tại một chiều không gian thứ tư, thậm chí là thứ năm, sáu, bảy và còn hơn thế nữa.”

Tim nhướn mày nhưng không nói thêm gì khác. Debbie lại nhìn vào những tờ giấy ghi chú trên tay để tìm lại thông tin nơi mình đang nói đến. “Vậy là, Koturovic đã nhận thấy rất nhiều điểm tương đồng giữa thuyết toán học của Clifford có liên quan tới không gian đa chiều, và những tính toán riêng của ông ta về thần giao cách cảm. Có những nơi mà những con số được xếp thành hàng, và ông ta cho rằng phải có một sự kết nối nào đó.”

“Tôi cũng nhớ một vài điều tương tự như vậy trong lớp thiên văn học khi học đại học,” Nate nói. “Hồi đó có giáo sư đã dạy chúng tôi về hình học và lượng giác gắn liền với thuyết tương đối. Nó thực sự khiến tôi cảm thấy thích thú.”

Debbie gật đầu. “Đúng vậy. Tôi cũng thế. Vì vậy chính vấn đề này đã trở thành đề tài cho những nghiên cứu của Koturovic trong vòng mười năm tiếp theo. Ông ta không ghi chép lại nhiều, nhưng ông ta đã có ghi lại rằng mình đã xác nhận được các ‘rung động ngoại cảm’ từ một người bạn. Ông ta đã cố gắng bảo vệ nghiên cứu này trước hội đồng khoa học trường đại học năm 1887 và đã hoàn toàn bị phản bác. Phải mất thêm một năm nữa trước khi ông ta công bố những nghiên cứu của mình, và thậm chí sau đó, những nghiên cứu này còn trở nên viển vông, khó hiểu và không đáng tin cậy.”

“Chờ chút,” bà Knight lên tiếng. “Đầu tiên cô nói rằng tất cả những nghiên cứu của ông ta đều được coi là thứ khoa học có thể chấp nhận được. Bây giờ cô lại đang nói rằng họ nghĩ ông ta là một kẻ điên chỉ vì nó sao?”

“Nó phụ thuộc vào mục đích của ông ta với những nghiên cứu này là gì,” Debbie nói. “Nó giống như việc có những người ngày nay đang cố gắng sử dụng toán học để chứng minh việc đặt chân lên mặt trăng là giả, hoặc chứng minh rằng những kim tự tháp là do người ngoài hành tinh tạo ra. Ông ta được coi là một nỗi xấu hổ cho trường đại học lúc bấy giờ, vậy nên họ quyết định khai trừ ông ta.”

“Vậy, điều gì đã khiến ông ta bị sa thải?” Roger hỏi. Debbie vỗ vỗ vào những tập giấy ghi chú trên tay.

“Ông ta nghĩ thế giới sẽ bị diệt vong.”

“Không phải chứ?” Xela thốt lên.

“Ừm. Ông ta đã tuyên bố rằng có sự tồn tại một tập hợp khối lượng tới hạn 26* siêu nhiên, và khi nó hội tụ đủ năng lượng thì sẽ đạt được... những gì mà ông ta nói đó.”

26* Trong vật lý hạt nhân khối lượng tới hạn là khối lượng nhỏ nhất của vật liệu phân hạch cần thiết để duy trì phản ứng dây chuyền hạt nhân ổn định.

Veek nghiêng đầu. “Khối lượng tới hạn ư?”

Debbie gật đầu lần nữa, và lật một trang giấy khác về phía sau.

“Được rồi, mọi người có nhớ chi tiết mà Koturovic trong quá trình nghiên cứu thần giao cách cảm đã bị ám ảnh bởi toán học đa chiều không?” Chị chờ cho mọi người đều lần lượt gật đầu xác nhận. “Được rồi, vậy là ông ấy đã bị thuyết phục rằng một khi dân số thế giới đạt tới một con số nào đó - khi mà con số này vượt mức tới hạn - sự kết hợp của sóng não của tất cả mọi người sẽ cộng hưởng lại và đạt được một tần số ổn định, điều này sẽ phá vỡ những rào cản của một số chiều không gian nhất định, giống như một âm thoa 27* sẽ có thể làm vỡ một chiếc cốc.”

27* Dụng cụ nhỏ bằng thép giống như cái dĩa có hai mũi, khi đánh vào thì phát ra một âm thanh có độ cao cố định, (thường là nốt LA). Vật dụng này hay được sử dụng trong các thí nghiệm vật lý.

“Để tôi đoán xem,” Tim lên tiếng. Ông liếc về phía Nate. “Liệu số dân thế giới được nói đến ở đây có nằm trong khoảng một phẩy năm tỉ người không?”

“Một phẩy năm mươi hai tỉ, theo như thông tin mà cháu tìm được trên báo chí,” Debbie nói. “Nhưng cháu nghĩ đây chỉ là con số ước tính.”

Veek nhìn Nate. “Vì sao anh không kể cho tôi nghe tất cả những chuyện này?”

“Tôi đã định nói vào tối qua,” anh nói. “Nhưng cô đã không muốn nói chuyện với tôi, nhớ chứ?”

Cô đánh nhẹ vào cánh tay Nate.

Roger cau mày. “Vậy chính dân số là nguyên nhân hủy diệt thế giới sao? Nó có vai trò như một chiếc âm thoa ư?”

Debbie lắc đầu. “Không,” chị tiếp tục. “Đó là điều sẽ xảy ra trong một hệ không gian khác.”

Nate chớp mắt. “Cái gì cơ?”

“Tôi cũng không biết là thông tin tiếp theo đến từ đâu nữa,” Debbie nói.

“Đây chỉ là chiều hướng thông tin của tất cả các bài báo và câu chuyện mà tôi đã tìm được, và nó gần như là lý do chắc chắn khiến hội đồng trường đại học muốn khai trừ ông ta.”

“Koturovic bằng cách nào đó đã đưa ra ý tưởng rằng có vài loài sinh vật - những kẻ săn mồi to lớn, thông minh và đáng sợ - sống trong những hệ không gian cao hơn. Những người ngoại cảm nhạy bén nhất đã cảm nhận được chúng thông qua lịch sử và đó là nơi bắt nguồn của tất cả những huyền thoại về ma quỷ và quái vật mà chúng ta vẫn hay nghe. Đó là do sự rò rỉ trước sự hiện diện của chúng qua các chiều không gian.

Theo như ông ta, thì khi ranh giới giữa các chiều không gian bị phá vỡ, những sinh vật này sẽ tấn công và ngấu nghiến tất cả những gì có thể cho đến khi những ranh giới này tự lặp lại trật tự như ban đầu. Đó là một dạng kiểm soát dân số của vũ trụ.”

Nate liếc nhìn vào khoảng trời bên ngoài khung kính cửa sổ hành lang.

“Nghe mà rùng mình,” Veek thốt lên.

“Rồi sẽ còn có những chuyện sởn tóc gáy hơn nữa,” Debbie nói.

“Nghe thật ngớ ngẩn,” bà Knight lên tiếng.

“Chị không hề kể với tôi bất cứ điều gì về chuyện này vào tối hôm trước,” Nate trách Debbie.

“Tôi chỉ đưa cho cậu những phần trọng điểm thôi,” chị giải thích, “xin lỗi.”

“Anh đã lỡ mất những điều ghê rợn này phải không?” Veek nói. Cô lại đánh vào cánh tay Nate một lần nữa, nhưng lần này không hề mạnh như trước.

“Vậy những điều này có nghĩa là gì?” Tim hỏi. “Cháu không biết nữa,” Debbie nói và khẽ nhún vai. “Ông ta phải dùng đến rất nhiều những sự tưởng tượng hão huyền mà người ta đã đề cập đến rất nhiều từ trước mà không nói thêm bất cứ điều gì khác. Lại một lần nữa, ông ta cũng không hề giải thích vì sao mình lại có thể phát hiện ra được điều này. Ông ta chỉ khăng khăng rằng những sinh vật kia rất lớn và tàn ác.”

“Nếu là tôi, tôi cũng tống cổ ông ta đi,” Roger nói. “Và những điều này cũng không hề tiết lộ cho chúng ta biết những thứ khỉ gió kia là gì.” Anh hất tay chỉ xung quanh tòa nhà.

“Nghe có vẻ khá đơn giản đấy chứ,” Nate nói. “Ông ta đã dự đoán ngày tận thế của thế giới. Và ông ta đã xây dựng nên nơi này để ngăn cản chuyện đó xảy ra.”