CHƯƠNG 21
Họ nhìn chằm chằm vào những bức tường trống trơn trong phòng sinh hoạt chung. Xela lên tiếng trước tiên. “Vậy, đây là... là gì? Cỗ máy chống ngày tận thế ư?”
Bà Knight thở những hơi thở khó nhọc như bị ngạt mũi. Đó là những tiếng hít thở rất thô bạo. “Nếu mục đích của nó là ngăn chặn ngày tận thế,” bà lão lên tiếng, “vậy vì sao nó lại gây ra động đất?”
“Không phải là do cỗ máy này,” Nate trả lời. “Nó ngăn chặn động đất.”
Roger gật đầu với Nate. “Giống như chúng ta đã từng đề cập đến vào tối hôm trước. Điều này là rất bình thường. Đó là những gì sẽ diễn ra nếu cỗ máy này ngừng hoạt động. Nếu những chiếc kim không nằm ở vạch số 0.”
Veek gật đầu đồng tình. “Đã hiểu. Nếu ngày tận thế dựa vào số lượng dân số, thì có vẻ như vấn đề này sẽ không được giải quyết. Nếu cỗ máy này có bất cứ vấn đề gì, tình hình sẽ ngày càng tồi tệ hơn.”
“Vậy là cô nghĩ mọi chuyện vẫn diễn ra như lời ông ta nói?” Mắt Xela mở to. “Ngày tận thế... ừm...vẫn đang diễn ra ư?”
Nate nhún vai. “Nó hoàn toàn dễ hiểu mà,” anh đáp. “Cũng không nhất thiết là như vậy,” Tim lên tiếng.
“Nếu cậu bám chặt vào hiện tượng tương đồng âm thoa, thì hiện tượng này chỉ xảy ra ở một cao độ nhất định. Nếu cao độ này cao hơn hoặc thấp hơn, nó sẽ không hoạt động. Có lẽ một khi dân số vượt ngưỡng tới hạn thì nó sẽ quay trở lại vùng an toàn.”
“Người anh em, có lẽ anh chưa để ý rằng khi tôi bật tắt công tắc vào ngày hôm đó, thì đã xảy ra một trận động đất đó thôi.” Roger lên tiếng.
“Và mặt trời biến mất,” Veek thêm vào, Nate gật đầu đồng tình.
“Xem này, việc này cũng không hề dễ hiểu,” Tim nói. “Tôi cũng cảm nhận được trận động đất đó. Tôi cũng nhìn thấy cả bóng đen khi mặt trời biến mất. Nhưng không một ai ngoài chúng ta nhận ra điều này. Chúng ta đang ở California. Chỉ riêng Los Angeles đã có hàng tá những rung chấn. Không thể làm rơi một quả tạ ngay trong thành phố này mà không ai hay biết. Làm sao chúng ta đang cảm nhận được một trận động đất đến năm độ richte trong tòa nhà này mà không hề có ai khác biết ngoài chúng ta?”
Nate và Veek nhìn nhau. Cô nhún vai. “Có Chúa mới biết được.”
“Đừng hiểu lầm ý tôi,” Tim nói, “chắc chắn phải có một chuyện gì đó đang diễn ra ở đây. Tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta cần phải bình tĩnh nhìn nhận vấn đề này trước khi bước đến bất cứ kết luận nào.”
Veek nhìn Debbie. “Chị nói là chuyện này thậm chí còn rùng rợn hơn. Vậy nghĩa là sao?”
“Ừm, Koturovic đã di cư đến Mỹ và chuyển đến đây, thành phố Los Angeles,” chị nói. “Và ông ta cũng qua đời tại nơi này. Chí ít thì đây là thông tin chính thức.”
Tim lại nhướn mày. “Thông tin chính thức ư?”
“Họ chưa bao giờ tìm thấy thi thể của ông ta,” Debbie nói, “nhưng trường hợp này rõ ràng là không hề hiếm gặp. Rất nhiều người bị mất tích và được thông báo là đã chết. Ông ta đã ra ngoài ăn tối với hai người đồng nghiệp vào đêm giao thừa năm 1898. Khi vừa rời khỏi nhà hàng, họ bị tấn công bởi một nhóm người dùng dao. Hai người đồng nghiệp kia đã bị giết chết, nhân chứng kể rằng Koturovic đã bị đâm nhưng trốn thoát. Đám người du côn đó đã truy sát ông ta và người ta không bao giờ nhìn thấy ông ta nữa. Sau đó một tuần, các nhà chức trách tuyên bố rằng Koturovic đã chết.”
Xela nhấp nhổm. “Tôi nghĩ phải mất hàng năm trời mới có thể tuyên bố việc này.”
“Phụ thuộc vào tình hình lúc đó,” Tim nói. “Thậm chí lúc đó họ có thể làm việc này sớm hơn nếu có đủ chứng cứ.” Ông nhìn Debbie. “Những người tấn công là ai?”
Chị lắc đầu. “Các nghi phạm chính là một giáo phái tin vào ngày tận thế đã từng hoạt động ở Los Angeles vào thời điểm đó, nhưng cảnh sát đã không thể chứng minh điều này. Từ những gì mà cháu đã đọc được, thì họ được trả tiền cho việc này. Ý cháu là bên cảnh sát.”
Một sự im lặng bao trùm cả căn phòng trong giây lát. “Không biết có ai khác cũng đang nghĩ tới điều này không?” Roger nói, “Nhưng tôi sẽ tóm lược lại. Có một gã đã dự đoán được ngày tận thế, và đã tạo ra một cỗ máy để ngăn chặn việc này, và rồi bị giết bởi một nhóm người tôn thờ ngày tận thế ư?”
“Một giáo phái tin vào ngày tận thế?” Bà Knight lên tiếng. Bà nắm chặt những ngón tay xương xẩu vào cây gậy, lắc đầu. “Toàn bộ những điều này nghe có vẻ càng ngày càng vô lý.”
“Có rất nhiều người thuộc những nhóm người này trong những năm 1880 đến những năm 1890,” Debbie thêm vào. “Cũng giống như việc chúng ta chứng kiến mọi người bị hoảng loạn trước sự cố Y2K, đã có rất nhiều người trở lại với suy nghĩ này và thuyết phục rằng thế giới sẽ hoàn toàn sụp đổ vào năm 1900.” Chị giơ ra những tờ giấy ghi chú. “Nhóm người này có tên là The Family of the Red Death 28* . Tôi không có nhiều thông tin về họ, vì tôi không muốn đi quá xa chủ đề chính, nhưng tôi có thể tìm hiểu về giáo hội này vào ngày thứ hai.”
28* Tạm dịch: Giáo hội Gia đình Tử thần đỏ.
“Họ đã phát hiện ra chúng tôi,” Nate nhắc lại. Veek nhìn Nate. “Gì cơ?”
“Đó là những chữ viết còn lại trên tường phòng tôi. ‘Họ đã phát hiện ra chúng tôi’. Ông ta đang hấp hối trong khi viết nên những dòng chữ này. ‘Họ’ ở đây chính là giáo hội. Và những dòng chữ đó chính là máu của ông ta.”
“Ôi, thật kinh khủng,” Veek thốt lên.
Tim gật gù. “Hoàn toàn ăn khớp,” ông nói. “Nhưng nếu những người đã truy đuổi ông ta tới tận đây thì liệu cậu có nghĩ họ sẽ tìm ra tất cả những thứ này không?”
“Đó là một câu hỏi lớn, phải vậy không?” Xela nói.
“Nếu họ đang tìm kiếm một cỗ máy, họ sẽ tìm kiếm trong tòa nhà này. Nhưng, họ sẽ không nghĩ rằng cả tòa nhà chính là một cỗ máy.”
Nate gật đầu. “Đó chẳng phải là những điều Mandy nói sao? Nếu bạn muốn giấu đi một cái cây, hãy đặt cái cây đó vào một khu rừng. Đó là nơi ngụy trang tốt nhất mà bạn có thể có.”
Tim gõ gõ ngón tay. “Đó là lý do vì sao họ lại cho thuê căn nhà này. Một tòa nhà để không hẳn sẽ phải được đặt ra nhiều câu hỏi, nhưng một tòa nhà với hàng tá người ở trọ thì cũng chỉ là một tòa nhà như bao tòa nhà khác.”
“Và đó là lý do tại sao họ lại sàng lọc tất cả chúng ta,” Veek nói. “Họ không muốn cho những người có cuộc sống khá dư giả thuê. Họ tìm những người đang rất thiếu thốn hay mất mát cái gì đó, những người sẽ không bao giờ đưa ra bất cứ một câu hỏi hay lời phàn nàn nào về một vài điều kì lạ mà họ bắt gặp.”
“Chà, đại loại là tôi cũng còn có vài điều muốn nói về tòa nhà này,” Debbie nói. Một tờ giấy ghi chú được lật lên phía trước. “Khi tìm hiểu về Koturovic, tôi đã có thể tìm ra một vài tham khảo chéo và tìm ra một vài điều về khu đất này.”
“Gì cơ?” Veek thốt lên. “Chị tìm được thêm ư?” Gương mặt Debbie chợt thay đổi. “Tôi xin lỗi. Cô biết đấy, nó chỉ là một chi tiết nhỏ trong khi nghiên cứu về lũ bọ. Một khi tôi đã tìm được điều gì đó, tôi sẽ tiếp tục tìm hiểu về nó.”
“Đáng lẽ em nên nhờ chị giúp đỡ vào năm ngoái,” Veek thở dài.
Nate vẫy tay về phía Debbie ra hiệu. “Vậy, chị đã tìm ra được gì?”
“Ừm,” chị tiếp tục, “khu đất của tòa nhà Kavach được mua lại vào tháng 10 năm 1890 bởi một nhóm có tên là Owyhee Land và công ty Irrigation. Giống như cậu đã từng đề cập vào mấy hôm trước.” Chị nói với Nate, “Ngày đó, khu đất này là một vùng rất hẻo lánh. Một vài tháng sau, họ nộp giấy phép để bắt đầu quá trình xây dựng.”
Debbie lật những tờ giấy ghi chú một lần nữa. “Khoảng một năm sau, công ty đó bắt đầu làm việc tại một con đập ở Idaho, trên một nhánh của sông Snake được gọi là Bruneau. Điều đáng nói ở đây là con đập này được xây dựng để thay thế cho một con đập khác xây dựng từ vài năm trước đã bị sập.”
“Họ thực sự đang làm việc gì vậy?” Tim hỏi.
Debbie mỉm cười. “Câu hỏi này đánh trúng vào điểm họ đang che giấu. Họ đang xây dựng con đập. Họ đã lên kế hoạch cho việc này khoảng bốn năm. Chủ tịch công ty là một trong những ông chủ đất đầu tiên. Ông ta muốn xây dựng một thị trấn trên mặt hồ, vì vậy ông ta cần phải xây dựng một hồ nước trước tiên.”
“Nhưng...”, Nate hỏi.
“Nhưng,” Debbie tiếp tục, “không có một chứng cứ thực tế nào về việc công ty này đã xây dựng con đập đầu tiên. Thông tin duy nhất có được là họ đang xây dựng một con đập khác thay thế. Có rất nhiều chuyện về con đập cũ bị sập và một vài tin tức trên báo nói về chuyện thay thế này. Thậm chí còn có một vài bức ảnh về nó. Nhưng đó là tất cả, không có một tin nào về khoảng thời gian trước năm 1890.”
Roger cau mày. “Ai đó đã cao chạy xa bay với số tiền xây chiếc đập cũ sao?”
“Tôi nghĩ rằng chúng ta đang sống trên một núi tiền,” Veek nói. “Tất cả mọi thứ đều diễn ra ở đây.”
Debbie gật đầu. “Tôi không thể tìm hiểu thêm điều gì chắc chắn hơn, nhưng khi đọc những thông tin này, có vẻ chắc chắn rằng con đập đầu tiên chính chỉ là một câu chuyện được họ thêu dệt lên để rút ra hàng tấn tiền để xây dựng tòa nhà Kavach.”
“Cũng giống như Văn phòng Quản lý Locke,” Nate nói. “Họ không hề muốn bất cứ ai biết rằng họ có liên quan tới nơi này.”
“Vậy ai sở hữu công ty đó?” Tim hỏi. Debbie lật lại các trang ghi chú của mình. “Chủ sở hữu Owyhee Land và công ty Irrigation là Whipple Phillips.”
“Whipple ư?” Xela cười khúc khích.
“Ừ.”
“Đừng có gọi tên họ như vậy nữa,” Roger nói.
“Ông ta đã đi khắp châu Âu từ giữa những năm 1870 và 1880, vì vậy cũng không khó để có thể đoán rằng ông ta đã từng gặp Koturovic vào một trong những chuyến đi của mình, nghe được toàn bộ lý thuyết của ông ta, thuê ông ta làm việc cho mình và cùng cứu thế giới.” Debbie dừng lại để chỉnh lại những tờ giấy ghi chú của mình. “Điều đáng mỉa mai ở đây là con đập của họ - con đập thực sự - đã bị sập sau mười năm, vào năm 1904. Nó khiến cho công ty này bị phá sản. Phillips qua đời cũng vào khoảng thời gian đó.”
Tim ngồi thẳng dậy. “Vậy, thế công ty... công ty đó, cho dù là họ có đổi thành tên gì đi chăng nữa thì nó cũng không còn tồn tại sao?”
“Không ạ.”
“Họ không hề đổi tên nó sao?”
Debbie lắc đầu. “Họ đã đổi tên nó và tái cơ cấu một vài tuần sau đó, nhưng tất cả đều phá sản vào năm 1910.”
“Vậy ai đang quản lý Văn phòng Locke?”
“Chờ một chút,” Veek lên tiếng. Đôi mắt cô mở to sau lớp kính mắt. “Chúng ta thật ngu xuẩn.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô. Veek quay lại và gõ vào chiếc máy tính xách tay đang đặt trên đùi Xela. “Hãy lấy ra bức ảnh về phiến đá nằm ở góc sân đi,” cô nói.
Ngón tay Xela lướt qua lướt lại trên bàn di chuột. Cô quay máy tính ra xung quanh và để bức ảnh ở chế độ toàn màn hình. Tất cả mọi người đều nhoài người ra trước và quan sát.
1894
WNA
PTK
“Ngay đây,” Veek nói. Cô chỉ vào màn hình. “Đây là điều đã ‘gặm nhấm’ tôi suốt những ngày qua và tôi không tài nào đoán ra đươc. Nó không chỉ có hai chữ cái lồng vào nhau. Có những ba chữ cái được viết tắt. Có Aleksander Koturovic . Và chữ Whippy Phillips .”
“Vậy là chúng ta kết luận được rằng đây là hai người, một là người đưa ra ý tưởng, người còn lại là kẻ vung tiền sao?” Nate lên tiếng. “Vậy có thể NT sẽ là người xây dựng nên nơi này.”
“Gì cơ, giống như một người quản đốc hay tương tự như vậy chăng?”
Nate lắc đầu. “Tên ông ta được viết to hơn cả. Có lẽ là một kiến trúc sư. Koturovic đã nắm tất cả các lý thuyết, những phương trình toán học cơ bản, nhưng ông ta cần một ai đó có thể đưa tất cả những thứ này vào ứng dụng thực tế.”
Anh nhìn Debbie. “Chị nói rằng ông ta đã ở Los Angeles với những người đồng nghiệp của mình, phải không? Họ là ai vậy?”
Debbie giở lại các trang giấy ghi chú. “Neville Orange và Adam Taylor.”
“Đã hiểu,” Roger lẩm bẩm.
“Ừmmm...”, Xela nhìn Nate. “Nghe có vẻ thật ngớ ngẩn nhưng chẳng phải tên anh cũng viết tắt là NT sao?”
“Gì cơ?”
“Nate Tucker,” cô nói. “NT là anh.” Mắt mọi người đổ dồn về phía Nate.
“Này người anh em,” Roger nói. “Anh có phải là một kẻ du hành thời gian không?”
“Không, không hề,” Nate đáp lại. “Vẫn chưa, có thể là trong tương lai.”
“Đó không phải là tôi. Anh thực sự nghĩ rằng tôi đã xây dựng nên nơi này sao?”
“Sẽ ra sao nếu như anh là người kể cho ông ta nghe về những con quái vật kia?” Xela gợi ý. “Đó là lý do tại sao chúng lại xuất hiện bất ngờ như vậy. Anh không thể nói cho bất cứ ai về khoảng thời gian anh đã trở về từ tương lai và nói với ông ta về những con quái vật này.”
“Đúng vậy,” Tim nói, “bởi vì nó liên quan đến một người du hành từ thời gian khác tới và đưa ra thông tin về những con quái vật khổng lồ đến từ một không gian khác nghe có vẻ rất ngu xuẩn.”
“Tôi đồng ý với Nathan,” bà Knight lên tiếng. “Các chữ cái đầu tiên có vẻ thuộc về một người nào đó với cái tên như...”, bà lăn chiếc gậy trên đầu gối một lúc. “...Norman Terry hoặc Noah Truman hay đại loại như vậy.”
“Nancy Truman,” Veek lên tiếng. “Có thể là một người phụ nữ.”
“Nigel Tufnel,” Roger chen vào với giọng tiếng Anh dở tệ.
“Nelson Tuntz,” Xela nói.
“Nicholas Ticklebee,” Debbie cười khúc khích. Sau đó chị chợt khựng lại. “Ôi Chúa tôi.”
Nate nhìn chị. “Có chuyện gì sao?”
“Các nhà khoa học người Serbia và những chiếc máy phát điện Westinghouse,” chị nói. Chị chỉ vào ảnh của phiến đá trên màn hình. “Đó là Nikola Tesla.”