← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

Veek nhìn chằm chằm vào Roger. Xela quay đầu lại. “Anh đang nói cái quái gì vậy?” Nate hỏi.

Roger đứng thẳng dậy phía sau Xela. “Trong trường quay, có khá nhiều lần cậu phải giương cờ hay màng lọc sáng hay thứ gì đó tương tự vậy khi mà ánh đèn chiếu quá gắt và quá xa vị trí cậu đứng” anh giải thích. Một tay anh đỡ cằm, tay còn lại giả bộ vớ lấy một cái gì đó rất to lớn. “Đôi khi cần những bộ chân đế lỉnh kỉnh mới giữ được nó đứng thẳng ở đúng vị trí vì tay người thì nhanh mỏi lắm. Lúc làm thế, cậu phải bỏ cả đống bao cát sang bên kia để giữ thăng bằng ấy”

“Anh đang nói đến lực đối trọng ư?” Veek hỏi.

“Đúng.”

Nate nghiền ngẫm những ý tưởng đó trong đầu mình. “Vì vậy anh nghĩ rằng dù trong căn hộ của họ có cỗ máy gì đi chăng nữa, thì không gian trong căn phòng số 14 là một kiểu đối lực với nó ư? Và đó là lý do cái máy kia phải làm việc?”

Roger gật đầu. “Ừm,” anh nói. “Chúng ta biết rằng cái thứ này có gì đó liên quan đến bẻ cong không gian hay cái gì tương tự thế phải không? Vậy nếu không gian bị bẻ cong theo hướng đó tới chỗ này” - ngón tay anh di theo hướng phòng sinh hoạt chung và hướng về căn hộ số 14 “Nó phải uốn cong một điểm không gian khác theo hướng ngược lại để duy trì sự ổn định chứ.”

“Tôi không thể tin được rằng mình lại đang nói ra điều này,” Veek nói, “nhưng cách lý giải này có vẻ hợp lý.”

“Cám ơn,” Roger nói. “F*ck.”

“Nó thực sự dễ hiểu,” Nate nhận xét. “Đây không phải là một sức mạnh siêu nhiên nào hết. Họ muốn cái máy này được chạy càng lâu càng tốt. Những cái máy phát điện đã chứng minh điều đó. Vì vậy điều này thật dễ hiểu khi xem nó là một cái máy tạo cân bằng, một cái gì đó có thể làm việc một cách hiệu quả nhất có thể.”

Debbie nhún vai. Chị nhấc mình ra khỏi ghế và tìm kiếm xung quanh cho đến khi tìm ra được một chỗ mà mình không thể nhìn thấy ai. “Tôi nghĩ mình cần được nghỉ ngơi,” Debbie thì thầm. “Tôi muốn xem xem liệu họ đã sửa xong căn phòng của tôi chưa?”

Clive đứng dậy và đặt đôi bàn tay mình lên vai vợ. Anh quay lại chào mọi người bằng một cái gật đầu. Hai người họ đi xuống cuối hành lang.

“Chị ấy có vẻ không muốn chấp nhận sự thật này lắm,” Nate nói.

“Debbie đã làm tốt hơn tất cả những người khác nếu họ ở cùng hoàn cảnh của cô ấy,” Tim nói. “Chúng ta cũng vậy.”

“Hãy để một chút thời gian giúp mọi người có thể chấp nhận nó, người anh em,” Roger nói. “Những bước thật chậm bước vào thế giới điên loạn.”

Xela mỉm cười với anh. “Anh quả là một kẻ ho ra thơ thở ra văn đấy.”

“Đó là câu trong bộ phim anh đang làm,” anh nói. “Tên diễn viên đóng vai này là một kẻ đần độn. Anh đã phải nghe đi nghe lại câu thoại này đến hai mươi chín lần. Và em thử nghĩ xem anh đã phát rồ như thế nào khi phải nghe đến lần thứ ba mươi.”

Ngay dưới sảnh, Nate nhìn thấy Clive và Debbie đang nói chuyện với Oskar. Anh nghe thấy tiếng họ vọng lại khi nói chuyện, nhưng không thể nghe rõ. Đầu Oskar gật lên gật xuống. Ông ta ra hiệu mở cửa căn hộ của họ và nói một lúc lâu về cái gì đó. Trong lúc nói chuyện, ông ta quay lưng lại với cánh cửa căn hộ số 14.

“Anh nghĩ họ đang kể mọi chuyện với ông ta ư?” Veek thì thầm.

“Không,” Nate nói. “Debbie đang bị kích động, tôi nghĩ rằng việc sống phía bên kia hành lang, trong một hệ mặt trời khác không khác gì một hố đen tăm tối trong suy nghĩ của Clive về thực tế hiện nay. Nhưng họ vẫn đứng về phía chúng ta.”

“Anh chắc không?”

Anh nhún vai. “Tôi vừa ở trong không gian sâu thẳm kia chỉ mới một giờ trước. Tôi không chắc về bất kể chuyện gì vào lúc này.”

“Cả anh và tôi,” Xela nói. Cô búng tay.

“Anh biết gì không? Đó là lý do bức tường ở căn hộ số 16 ghi dòng chữ ‘NGUY HIỂM’. Đó không phải là một lời cảnh báo cho căn phòng đó, dòng chữ đó cảnh báo anh đừng có động vào bức tường đó.”

Roger gật đầu. “Đã rõ. Tôi không muốn thấy đội sửa chữa đập bức tường đó ra để sửa đường ống nước và bị hút vào đó.”

Đôi mắt Veek mở to. “Đó là tất cả những chữ viết ở trên đó muốn nói sao?” cô nói.

Họ nhìn cô. “Cô không nghĩ nó chỉ là những lời cảnh báo thôi sao?” Tim hỏi.

Cô lắc đầu. “Hãy nghĩ về nó đi. Tòa nhà này là một cỗ máy Koturovic khổng lồ, vô cùng phức tạp và những người bạn của ông ta đều biết nó sẽ còn tiếp tục chạy hàng ngàn năm sau khi họ mất. Chúng ta biết sự kết hợp của phần vòm thông với tầng hầm trong căn hộ của Xela - nó cho phép chúng ta đi xuống được tầng máy phát điện. Trông có vẻ như tất cả các bài toán chính là những phương trình của Koturovic, có lẽ là toán vật lý không gian. Các sơ đồ hệ thống mạch điện ở căn hộ bác Tim là dành cho các mạch điện khác nhau. Thậm chí còn có một lưu ý từ người khởi tạo trong căn hộ của anh nữa,” cô nói với Nate, “nhưng suy ra từ những gì có thể nhìn thấy, chúng ta biết chúng khác nhau.” Cô dừng lại và mỉm cười. “Nó có vai trò giống như một cuốn sách hướng dẫn.”

Nate biết mình nên cảm thấy vui mừng, nhưng bộ não của anh lại trở nên chậm chạp, còn cơ thể đã ì ạch vì kiệt sức. Anh nhìn những người khác và thấy họ cũng không khá hơn.

Oskar bước vào phòng sinh hoạt chung. “Đội bảo trì đã hoàn tất công việc,” ông ta tuyên bố. “Tất cả những cửa sổ bị vỡ hoặc bị nứt đã được đóng tạm lại. Chúng sẽ sớm được thay thế toàn bộ trong vài ngày tới, và họ sẽ bắt đầu thay thế ở những căn hộ bị hỏng hết các cửa sổ trước.” Ông ta chờ cho mọi người định hình được những điều mình vừa nói trước khi tiếp tục. “Nếu bất cứ ai trong số mọi người ở đây muốn ở tạm trong khách sạn, thì Văn phòng Quản lý Locke sẽ bồi hoàn chi phí cho mọi người.”

“Tôi không sao,” Tim nói, “nhưng dù sao cũng cám ơn.”

“Tôi cũng vậy,” Xela nói.

Veek và Nate cũng đồng loạt gật đầu.

Oskar đáp lại với những cái gật đầu, rồi nhìn Nate, đôi mắt ông ta chợt để ý tới miếng băng gạc trên trán anh. “Không ai bị thương chứ?” Ông ta ra hiệu hướng về phía cuối dãy hành lang. “Tôi biết ông Holt cũng bị một vết cứa.”

Nate lắc đầu. “Không tệ như những gì ông thấy đâu,” anh nói. “Một mảnh thủy tinh đã va trúng đầu tôi và bật ra. Đầu tôi khá cứng mà.” Anh gõ nhẹ những khớp ngón tay lên thái dương.

Người quản lý khịt mũi, rồi bước tới bước lui. “Tôi không thể hoàn trả cho mọi người bất cứ thiệt hại nào về tài sản cá nhân,” ông ta nói. “Tôi rất xin lỗi.” Ông ta cúi đầu và lê bước xuống hành lang.

“Vậy,” Roger nói. “Chúng ta sẽ làm gì bây giờ đây?” Họ đều quay về phía Nate.

“Tôi không biết nữa,” anh trả lời. “Có lẽ chúng ta nên nghĩ về việc hoàn thành vụ điều tra nho nhỏ của chúng ta tại đây.”

Veek cau mày. “Ý anh là gì?”

Anh nhún vai khiến cho dây chằng trên vai anh kêu lên.

“Chúng ta đã biết vì sao tòa nhà này lại lạ lùng như vậy. Chúng ta cũng đã biết hầu hết những điều kì quái này hoạt động ra sao. Tôi không chắc là còn cái gì khác nữa mà chúng ta có thể mong muốn tìm ra. Và...”

“Và sao?” Tim lên tiếng.

“Đó là việc rất nguy hiểm,” Nate nói. “Không chỉ là nguy cơ có thể bị tổng cổ ra khỏi nhà. Nếu nó là một cỗ máy được dùng để cứu thế giới...”

“Nó vẫn đang cứu thế giới,” Veek chỉnh lại.

“Phải,” anh nói. “Đó là quan điểm của tôi. Chúng ta không nên ‘le ve’ quanh nó. Ý tôi là, chúng ta đang giống như những đứa trẻ đang chơi đùa với một quả bom hạt nhân, với một đống bom hạt nhân chứ không phải là một quả.”

“Anh nghĩ rằng chúng ta nên cố gắng quên tất cả những chuyện này đi sao?” Xela hỏi.

Nate lắc đầu. “Không, tất nhiên là không. Nhưng tôi không muốn chúng ta phải mạo hiểm để làm một điều gì đó có thể gây nguy hiểm cho cả thế giới.” Anh ra hiệu vào màn hình tivi, nơi bản tin thời sự đang nói về trận lũ lụt đang xảy ra trong vùng. Có một vài cảnh quay về những khu vườn của người Nhật Bản, nơi nước ngập sâu đến mắt cá chân. “Chính chúng ta đã thay đổi thời tiết đêm nay. Chúng ta đã buộc máy bay phải hạ cánh khẩn cấp.”

“Tôi nghĩ,” Tim lên tiếng. “Chúng ta đã phá hoại một chiếc. Mặc dù vậy, không có thương vong nào nghiêm trọng cả.”

“Ngoài bà Knight ra,” Veek lẩm bẩm.

Nate gật đầu. “Và nhiêu đó mới chỉ những hệ quả nhỏ nhất. Sẽ ra sao nếu chúng ta làm một việc gì đó hay lỡ tay làm cái máy kia dừng lại? Không chỉ đơn giản là chỉnh lại những thiết lập cố định chỉ trong một vài phút, mà có thể là phá hoại nó thì sao?”

“Những kẻ săn mồi siêu hạng,” Xela nói. “Đó là những gì được cho là sẽ xảy ra, phải không? Sư tử, hổ và gấu? Chó và mèo cùng chung sống với nhau?”

Một con cá voi với những đôi cánh dơi và xúc tu

“Ừm,” Nate nói. “Tương tự như thế.”

Một cái ngáp dài bật ra khỏi miệng Roger. “Xin lỗi,” anh nói. “Coi như chưa nghe thấy gì nhé.”

“Không sao đâu,” Nate nói. “Tôi nghĩ tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy vậy mà.”

Roger lôi điện thoại từ túi bên hông ra. “Chết tiệt,” anh nói. “Tôi cần phải có mặt ở chỗ làm lúc bảy giờ ba mươi sáng mai. Tôi phải đi ngủ thôi.”

Veek xoắn lọn tóc. “Tôi cũng cần phải hoàn thành một dự án.”

Thế giới thực đang đổ ập lên đầu họ.

“Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện sau,” Nate nói. “Ý tôi là, nếu có ai muốn nói về những chuyện này bất cứ lúc nào...”

“Chúng tôi biết anh sống ở đâu mà,” Xela ngắt lời. Veek nhìn xuống hành lang rồi ngẩng lên nhìn trần nhà. “Chúng ta sẽ làm gì với ổ khóa trên tầng thượng?

Cánh cửa bị thiếu mất một ổ, phải không?”

“Tôi sẽ đến cửa hàng Home Deport vào sáng mai và mua một ổ thay thế,” Tim nói. “Nó trông khá giống với ổ khóa chuẩn.”

“Oskar sẽ không có chìa cho nó,” Roger nói.

“Có một chỗ nhỏ bị ăn mòn trên ổ khóa, ông ta sẽ không hỏi tại sao chìa khóa của mình lại không mở được - giả sử trong trường hợp ông ta kiểm tra nó. Ông ta sẽ chỉ nghĩ rằng nó bị gỉ sét bên trong, và cắt nó đi, mua một cái thay thế, vậy là xong.”

“Nếu như ông ta cố tình tìm cách mở nó thì sao?” Xela hỏi.

Tim nhìn về phía cuối hành lang. “Tôi thấy chắc chắn cánh cửa đó không bao giờ được mở ra, ngoại trừ những kẻ thuê nhà ngu ngốc.”

Một vài người bật cười, nhưng tiếng cười bỗng vụt tắt và chết lặng.

Xela và Roger đứng dậy, những người còn lại cũng theo sau. Roger bắt tay Nate khi Xela trao cho Tim một cái ôm thật ấm áp. Roger tiến tới trao cho Veek một cái ôm hờ còn Xela thì vòng tay ôm Nate và siết anh thật chặt. “Cám ơn,” cô thì thầm.

Anh ôm đáp lại và Xela lại ghì chặt anh thêm lần nữa. Sau đó, cô thả Nate ra và ôm chầm lấy Veek. Roger và Tim đang trao nhau cái bắt tay rất đàn ông và vỗ nhẹ vào vai nhau. Sau đó, Roger và Xela quay lại lối cầu thang phụ.

“Tôi nên đi kiểm tra gã thám tử đáng yêu của tôi thế nào rồi,” Tim nói. “Tôi không chắc là tất cả mọi việc tối nay sẽ đồng loạt chống lại mình hay không?” Ông nắm chặt vai Nate, mỉm cười với Veek và bước xuống phía hành lang.

“Còn anh thì sao?” Veek hỏi. “Mai anh không phải đi làm sao?”

“Ừm,” Nate trả lời. “Ừm, tôi có. Tôi chỉ...” “Sao cơ?”

Anh nhìn vào Veek. “Điều này có phải giống như tất cả chúng ta vừa nói lời tạm biệt không?”

Cô nhún vai. “Cũng phần nào, tôi đoán vậy. Không phải sao? Nghe giống như Băng đảng Huyền bí bị giải thể.”

Nate mỉm cười. “Cô không bao giờ thấy được họ đã làm gì vào toàn bộ thời gian còn lại, phải chứ? Chúng ta còn chẳng biết liệu họ sống trong xe tải hay họ trở về nhà, hoặc tương tự thế. Liệu họ có đi xem phim hay đi chơi cùng những người bạn khác không nhỉ?”

Cô cắn môi. “Đoán xem, chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được.”

“Giả sử không thì sao?”

Veek bước vài bước về phía hành lang và hướng tới căn hộ của mình.

“Anh biết đấy,” cô nói, “Chúng ta thi thoảng có thể đến rạp chiếu phim.”

“Ý cô là gì? Rủ mọi người sắp xếp một buổi tối ra ngoài hay đại loại như vậy ư?”

“Ừm,” cô trả lời. “Hoặc... có thể là... anh biết đấy, chúng ta. Chỉ tôi và anh thôi.”

“Cô muốn công khai với Shaggy ư?”

Cái cắn môi trở thành một nụ cười. “Shaggy không hề xấu xa như vậy đâu. Khi họ lớn hơn, tất cả những cô gái khác đều nhận ra rằng anh ta còn thú vị hơn Fred nhiều.”

“Cô muốn đi đâu nào?”

“Rạp Arclight được đấy,” cô nói. “Chúng ta có thể xem phim trên màn hình vòm lớn.”

“Ừm, nhưng đắt lắm.”

“Họ có bắp rang bơ rất tuyệt.”

“Nếu chúng ta đang nói về việc ăn bắp rang bơ, thì nó siêu, siêu đắt.”

“Tôi đã nói với anh rồi mà,” cô nói. “Tôi sẽ đãi anh. Tôi sẽ có một chút tiền thưởng sau dự án này.”

“Okay, vậy thì.” Anh nhìn sang Veek. “Cám ơn cô vì đã quan tâm tới tôi.”

“Tất cả mọi người thi thoảng đều xứng đáng được đi ra ngoài vào buổi tối mà. Ngay cả với những người nghèo rớt như chúng ta.”

“Ý tôi là... hãy về nhà thôi.” Anh nghiêng đầu về phía hành lang.

“À. Chà, không vấn đề gì,” Veek nói trong khi cúi gằm mặt nhìn xuống sàn nhà.

“Anh biết đấy, Xela có vẻ rất biết ơn anh. Anh đã cứu cô ấy.”

“Tôi thì nghĩ chính mọi người mới cứu cô ấy chứ. Có lẽ với một chút sự hỗ trợ của núm cửa. Vậy cám ơn cô nhé!”

Cô mỉm cười. “Thay mặt núm cửa, không có gì đâu.”