CHƯƠNG 26
Nate ngồi vào bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Có một dòng địa chỉ hiện trên màn hình phải đến nửa giờ đồng hồ. Nó tương ứng với bưu kiện màu hồng được gửi trả lại nằm trên chốc xấp giấy tờ của anh.
Anh đã hoàn thành được sáu dòng địa chỉ. Sáu dòng trong vòng ba tiếng rưỡi đồng hồ, thấp hơn tốc độ làm việc lề mề thông thường của anh đối với mỗi dòng là chín mươi giây.
Thấp hơn rất nhiều lần so với mức năng suất làm việc “không tưởng” mà Eddie khẳng định là ông ta có thể đạt được.
Hôm qua, tôi đã ở ngoài không gian. Tôi bị treo lơ lửng trên núm cửa ngoài vũ trụ.
Suy nghĩ này diễu đi diễu lại trong đầu Nate đến lần thứ ba trong ngày, và anh đành phải tạm quên để quay trở lại với đống tạp chí kia. Số lượng thư báo bị trả lại tăng lên đồng nghĩa với việc anh có thể lại càng lề mề hơn. Giống như hai lần trước, ý nghĩ này xuất hiện trong đầu anh, Nate liếc nhìn về phía hai hòm thư báo chất đầy tạp chí và rồi nhìn trở lại màn hình máy tính.
Câu hỏi thực sự ở đây là, vì sao chẳng có ai trông coi những thứ này? Nếu cỗ máy đó là thứ duy nhất giữa con người và điểm kết thúc của cả thế giới, thì vì sao lại không có một căn cứ hải quân nào được xây dựng xung quanh cái máy chết tiệt ấy chứ?
Phải thừa nhận rằng, cỗ máy đã tồn tại ở đó trong một hoàn cảnh vô cùng giản đơn trong suốt hơn một trăm năm qua mà không hề được khám phá. Hoặc, ít nhất, cũng chẳng hề được phát hiện. Nếu có bất kỳ ai tìm ra, họ cũng sẽ giữ im lặng.
Anh gõ gõ ngón tay trên mặt bàn và nhìn xuống các tấm thẻ màu hồng. Giờ đã là gần trưa. Anh gõ một vài phím ngẫu nhiên trên bàn phím mà không cần suy nghĩ.
Anh gõ chữ “SPACE” vào dòng địa chỉ cuối cùng.
Có năm mươi phần trăm từ khóa ALAN SPACE hoặc là sẽ bị loại bỏ khỏi danh sách những tên khách hàng mới hoặc là họ sẽ gọi điện đến để phàn nàn. Nếu chủ tài khoản gọi điện đến để kêu ca, thì chắc hẳn gã sẽ nói chuyện với Eddie, người đàn ông to béo đó sẽ đến để nói chuyện với Nate. Anh chắc chắn Eddie sẽ dành ra số thời gian ít nhất gấp năm lần so với cuộc gọi kia để nói chuyện với Nate.
Họ đã phát hiện ra chúng tôi.
Tất nhiên, có ai đó đã khám phá ra cỗ máy đó, hoặc chí ít là nơi mà nó được cất giấu. Họ đã bám đuổi Koturovic khắp thành phố đến tòa nhà Kavach. Và ông ta đã tìm đủ cách để giữ bí mật việc này, ngay cả khi họ giết ông ta.
Anh gõ lại những từ khóa, và lần này thay từ “SPACE” bằng tên thật của ALAN. Thêm vài chi tiết tổ hợp phím khác, anh đã cập nhật được thông tin đăng ký của khách hàng. Bảy địa chỉ chỉ trong vòng chưa đến bốn giờ đồng hồ. Anh quăng đống thẻ vào thùng rác và lôi ra một tấm thẻ khác khỏi đống địa chỉ được buộc chặt bằng dây chun.
Trong tâm trí anh, có điều gì đó đang nằm không đúng chỗ. Ngồi ngẫm nghĩ lại, anh tìm thấy chính mình nằm trong “hình dung tâm trí“ của Koturovic đã để lại qua thông điệp viết bằng máu cuối cùng. Có một vấn đề với hình ảnh đó. Một cái gì đó làm anh thấy bứt rứt. Nó không hề hiển hiện trong tầm mắt, ngay trong đầu của...
“Này,” Anne lên tiếng, “anh đã có ý định gì cho bữa trưa chưa?”
Koturovic vụt biến mất như một làn khói trong tâm trí anh.
Nate nhìn lên cô ta. Anh bặm môi và cố gắng lưu giữ lại những dòng suy nghĩ đang trôi nổi.
“Xin lỗi,” cô ta nói. “Liệu tôi có làm ngắt quãng suy nghĩ của anh không?”
“Ô, không sao đâu.”
“Vậy,” cô ta tiếp tục, “bữa trưa thì sao?” “Tôi đã mua một chiếc sandwich,” anh nói.
“Chúng ta cũng có thể ăn pizza giá rẻ ở dưới tầng.” “Vậy thì tôi sẽ lãng phí chiếc sandwich mất.”
“Tôi có thể mua pizza giá rẻ còn anh có thể nhìn tôi ăn cũng được.”
Anh mỉm cười. “Vậy là cô đề nghị điều đó để tra tấn tôi phải không?”
“Này,” cô ta nhe răng cười, “đừng có từ chối khi anh chưa thử.”
“Cám ơn, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ vẫn nói KHÔNG. Bên cạnh đó, làm việc xuyên trưa sẽ cho tôi một cơ hội nhỏ nhoi để có thể theo kịp tiến độ vào cuối tháng.”
Đôi mắt đen láy của cô ta nhìn chằm chằm vào Nate.
“Anh biết đấy, trong vài tuần vừa qua, hoặc đại loại là như vậy, anh đã cố gắng rất nhiều rồi.”
Nate cười khúc khích. “Không phải như Eddie nói đấy chứ?”
“Tôi không nói anh tập trung vào những việc này. Tôi chỉ, ý là anh đã phần nào...” Cô ta gõ nhẹ đầu ngón tay lên môi. “Anh có phiền không nếu tôi nói vài điều hơi lạ tai một chút?”
“Cô đang định tâng bốc tôi à?”
Cô ta cười lớn và rồi khịt mũi. “Không,” cô ta nói. “Anh trông có vẻ như cuối cùng cũng đã tìm được mục đích của đời mình, anh biết không?”
Anh nhìn cô ta và nghĩ về Aleksander Kotuvoric đã chết để bảo vệ cỗ máy mà ông ta đã góp công tạo ra. Cỗ máy mà Nate đang sống ngay trong lòng của nó. Anh nghĩ về Tim, Xela, Roger, Debbie và Clive.
Anh nghĩ về Mandy, cô ta quá lo lắng cho tương lai mà không dám làm bất cứ việc gì.
Anh nghĩ về bà Knight, đang trôi nổi trong không gian bao la kia cho đến khi bị hút vào một vầng mặt trời khác ngoài vũ trụ.
Và anh nghĩ về Veek.
“Vâng, đúng thế,” anh nói. “Tôi nghĩ tôi đã định hình ra được cuộc đời mình sẽ trôi dạt về đâu.”
“Dù mục đích đó là gì đi chăng nữa, thì có vẻ nó có ích cho anh rồi đấy,” cô ta nói. “Dù sao thì, tôi cũng đang chết dở vì giờ nghỉ trưa, và nếu anh không ủng hộ cho bữa trưa, thì nếu như chúng ta chỉ...”
Quyết hi sinh để bảo vệ cỗ máy
“F*ck,” anh buột miệng.
Đôi lông mày của Anne nhướn lên. “Đó không hẳn là những gì mà tôi nghĩ cuộc nói chuyện này đang hướng tới,” cô ta nói.
“Xin lỗi. Tôi hơi lơ đễnh một chút,” Nate nói.
Cô ta mỉm cười. Ý nghĩ rằng Anne có một nụ cười khá đẹp chợt lướt qua tâm trí Nate. Không lâu trước đây, anh đã hẳn lấy làm vui mừng khi một lần được trở nên gần gũi với nụ cười đó, không kể đến một lần anh đã bắt gặp nụ cười ấy.
“Tuyệt,” cô ta nói. “Thế, bữa trưa cứ như thế nhé.” “Không,” anh đứng dậy. “Ý tôi là, tôi phải ra khỏi nơi này.”
Nate túm lấy ba lô, vơ lấy vài thứ từ trên bàn làm việc và xếp gọn chúng vào. Anh hơi cúi người xuống, lục tìm chùm chìa khóa và kiểm tra chắc chắn điện thoại vẫn nằm trong túi hông.
Giọng nói Eddie vang lên từ phía cửa. “Mọi người đã nghỉ ăn trưa rồi cơ à?”
Anne kìm lại tiếng than và biến nó thành một tiếng rít vụt qua mũi. Nate nghe thấy nó trước. Anh cũng đã từng thốt ra như thế đến hàng tá lần trước đây. Một mối lo sợ về việc kích thích Eddie rơi vào một cuộc than vãn vô cùng tận, và thường thì chúng sẽ kết thúc bằng việc bị hắt ra qua hai lỗ mũi bởi một hơi thở của sự câm lặng.
Nate nhìn người quản lý. “Tôi cần phải đi,” anh nói. “Buổi trưa sao?”
“Nghỉ cả buổi chiều. Vấn đề cá nhân.”
“Anh đã hoàn thành công việc của ngày hôm nay đến đâu rồi?”
“Đây là một chuyện lớn,” Nate nhấn mạnh.
Eddie nhìn vào đống hòm thư báo bị trả lại và lắc đầu. “Tôi cũng không hiểu nổi, Nate,” ông ta đang nói với giọng điệu của một bài lên lớp, nhuốm một chút giai điệu của sự ban ơn. “Anh thực sự đang tụt lại quá xa. Thực sự rất xa. Tôi không nghĩ anh có thể nghỉ cả buổi chiều và hy vọng...”
“Tôi nghỉ việc.”
Những lời đó trượt ra khỏi miệng Nate. Trong phút chốc, anh đã nghĩ rằng lời nói đó là của Anne hay ai đó trong hành lang. Nhưng Anne đang ở sau anh và cô ta vừa phát ra một âm thanh nhỏ nghe vừa có vẻ sốc vừa có vẻ hứng thú.
Eddie chớp mắt. Quai hàm ông ta bạnh ra và ửng đỏ, ông ta chớp mắt lia lịa. “Cái gì?”
“Tôi nghỉ việc,” Nate nhắc lại. Những từ vừa rồi như trút bỏ hết gánh nặng trên vai, và Eddie trông có vẻ như co rúm lại, anh tiếp tục. “Tôi không có thời gian cho việc này.” Anh quay người về phía bàn làm việc và vơ lấy vài vật dụng cá nhân trên đó, chiếc sạc điện thoại của anh, một cuốn từ điển rẻ tiền rách tả tơi, một vài tờ giấy ghi chú ghi vội các số điện thoại quan trọng trên màn hình.
“Khoan đã,” Eddie nói. “Anh không thể nghỉ việc được.”
“Tôi không còn thời gian.” Không hề còn gánh nặng trách nhiệm, anh cảm thấy mình thật mạnh mẽ. Nate cất những vật dụng cá nhân vào ba lô, ép chúng lại rồi kéo khóa, và quàng chúng lên vai. Anh nửa nhìn vào Anne, nửa nhìn vào chỗ làm việc của cô ta. Miệng cô ta mấp máy thốt ra hai từ không thành tiếng. Cừ lắm!
Eddie vẫn rúm ró một góc. Đôi vai ông ta có vẻ chùng xuống và trông có vẻ đôi chút sợ hãi. “Hãy dành ra vài phút để cùng nói chuyện về việc này,” ông ta rên rỉ trong khi Nate bước qua.
“Chẳng có gì để nói hết.” Anh kiểm tra lại giá mũ để chắc chắn mình không quên thứ gì. Anh đã tìm thấy chiếc mũ bóng chày màu xám và cuối cùng quyết định bỏ nó lại.
Nate quay về phía người đàn ông to lớn. “Tạm biệt, Eddie,” anh nói. Anh chìa tay ra với Eddie, ông ta bối rối đáp lại cái bắt tay ấy. Nate liếc qua người đàn ông đồ sộ ấy. “Tạm biệt, Anne. Gửi lời chào của tôi tới Jimmy nhé!”
Cô ta trao cho Nate một cái hôn gió. “Gặp anh sau, Nate!”
Người quản lý đi theo Nate ra hành lang. “Anh sẽ không bỏ việc trong tình hình tài chính như thế này, phải không?”
“Tôi còn nhiều thứ quan trọng hơn phải làm.”