CHƯƠNG 27
Nate tìm thấy một chỗ để xe chỉ cách nơi ở có một tòa nhà, anh đi bộ xuống đường Beverly, đến ngã tư. Một kế hoạch chi tiết chợt lóe lên trong đầu anh, bản phác thảo ba chiều về các sự kiện. Anh không muốn tập trung vào nó, lo sợ nguy cơ phá vỡ những mảnh chắp vá mỏng manh này, nhưng anh cũng đã rất lo lắng nếu để vuột mất nó khỏi tâm trí.
Khi đi ngang qua phố, anh nhìn thấy ai đó đang ngồi trên bậc thang thứ hai dẫn lên tòa nhà Kavach. Nate rảo bước thật nhanh nhưng chưa tới mức phải chạy. Anh nhìn Veek qua cánh cổng trong khi tìm chìa khóa. Cô mặc một chiếc áo hoodie UCLA bên ngoài một chiếc ba lỗ sát nách. Trong giây lát, những ý tưởng trong đầu anh vụt biến mất.
“Không phải giờ này cô đang đi làm sao?” Anh hỏi sau một vài giây ngập ngừng.
“Không phải anh cũng vậy sao?” “Tôi vừa xin nghỉ việc,” Nate nói.
Đôi mắt cô hơi sáng lên một chút phía sau cặp kính mắt dày cộp.
“Hả?”
“Ừm. Tôi có một ý tưởng. Cũng không hẳn là một ý tưởng, chỉ là... chỉ là một ý nghĩ.”
“Và nó đáng để anh bỏ việc sao?”
Anh nhún vai. “Công việc nhập dữ liệu có vẻ trở nên vô nghĩa sau khi tôi đặt chân ra ngoài không gian.”
Cô mỉm cười và gật đầu. “Anh sẽ ổn chứ? Khi mà không có việc làm?”
Anh lại nhún vai. “Tôi sẽ ổn trong một vài tuần. Sau đó... tôi sẽ tìm ra một công việc gì đó.”
Anh mở cổng. “Thế còn cô? Người ta sẽ nghĩ cô đang ở đây chờ tôi đấy.”
Cô thè lưỡi. “Anh mong thế chứ gì. Hãy tỉnh lại đi, tôi lại cáo ốm.”
“Không phải chuyện này sẽ khiến cô gặp rắc rối sao?”
“Có lẽ vậy. Nhưng tôi cũng thấy thật khó tập trung, anh biết đấy.”
“Tôi hiểu.”
“Vậy, ‘ý tưởng’ kia của anh là gì?”
Anh ngừng lại. Những ý tưởng dần tái hiện, sắp xếp lại trong đầu anh. “Tôi chưa muốn nói vội. Tôi vẫn đang cố gắng sắp xếp nó sao cho hợp lý.”
Veek gật đầu. “À, ra thế. Tôi cũng có tin tức mới. Anh có muốn nghe phần nào không?”
“Liệu có tôi có quyền lựa chọn không?”
Cô lắc đầu. “Trước hết là, tôi đã ghi được một điểm khi tìm được thông tin trên máy tính còn hơn những gì trên sách vở.”
“Như thế nào vậy?”
“Debbie tìm được rất nhiều thứ lặt vặt, nhưng chị ấy đã bỏ qua một điều rất lớn. Tôi tìm thấy thông tin của Whipple Phillips vào sáng nay trên Wikipedia.”
Tất cả mọi thứ đều rung chuyển. Trong một khoảnh khắc, nó khiến Nate nhận ra rằng anh đã đang ở ngưỡng của một điểm dừng, một chân trên cầu thang, chân còn lại nằm dưới thềm.
“Cô đùa tôi à?”
Veek lắc đầu.
Anh nhấc chân lên bậc thang đầu tiên. “Vậy nó nói gì?”
“Khá nhiều, như Debbie đã từng tìm ra. Ông ta là thương nhân từ New England với những khoản đầu tư ở Idaho. Dành những năm cuối đời để chăm sóc con gái và cháu ngoại, mất vào năm 1904.”
“Ông ta có gia đình ư? Liệu họ có còn sống không?” Cô lại lắc đầu. “Tất cả đều đã chết. Nhưng anh vừa nghe thấy tôi nhắc đến cháu ngoại của ông ta đúng không?”
“Đừng có khoa trương như vậy đi.” “H.P.Lovecraft,” Veek nói.
Những bánh răng tinh thần trong Nate trật khớp trong giây lát. Khung kế hoạch mong manh trong đầu anh suýt tan thành mây khói. “Ông ta không phải...Ông ta là nhà viết truyện kinh dị, phải không?”
“Nếu anh hỏi bất kỳ ai, người đó sẽ nói Lovecraft chính là nhà văn viết truyện kinh dị tiên phong.
Khi Lovecraft còn là một đứa trẻ, theo như một vài lời kể lại, thì ông ngoại Whippy kể cho Lovecraft tất cả những câu chuyện kì lạ này, về một thế giới khác, những con quái vật và những chuyện kì quặc. Khi đã lớn, Lovecraft nói rằng những câu chuyện của ông ngoại đã truyền rất nhiều cảm hứng cho ông ta khi viết nên những câu chuyện về Cthulhu, Elder Gods và tất cả các nhân vật khác.”
“Cô đang đùa tôi đấy à?”
“Những điều này được viết trên Wikipedia, vậy nên nó hẳn phải là sự thật rồi.”
“Cthulhu là hung thần phải không? Vị thần với... những chiếc xúc tu... và cái đầu bạch tuộc?”
“Về cơ bản, tôi nghĩ Cthulhu là một người ngoài hành tinh bất tử,” Veek nói. “Vị thần này lại rất mạnh mẽ, ông ta có khả năng điều khiển ý nghĩ của người khác.”
“Tôi không biết cô lại say mê với những thứ vớ vẩn này đấy.”
“Tôi không hề. Wikipedia viết thế mà.”
Nate cố gắng “hấp thụ”những điều vừa nghe. Nó hoàn toàn chống lại ý tưởng mong manh trong đầu anh, và anh đã kháng cự lại tin tức mới này. Nate không thể để mình bị phân tâm. Không, ngay cả với Veek. “Chúng ta có thể nói chuyện này sau được không? Tôi cần... Tôi cần phải sắp xếp lại ý tưởng của mình đã.”
“Cứ tiếp tục đi,” cô nói. Cô đứng dậy và rút lui. “Tôi sẽ không đề cập tới vấn đề này trong một thời gian.”
Nate nhìn chằm chằm vào khoảng trống của bức tường ngay cạnh bàn làm việc. Một nửa căn hộ của anh đã bị bóng tối bao phủ, mặc dù lúc này là giữa trưa nắng. Hai cửa sổ trong phòng được che bằng hai tấm gỗ ván ép. Anh quá nhiều việc phải làm nên không có thời gian để sửa chúng.
Nate đã nhìn chằm chằm vào mảng tường trống trơn trong vòng mười phút. Trong khi đó, khung kế hoạch trong đầu anh bắt đầu được xây dựng, và trở nên chắc chắn hơn. Những sợi dây suy nghĩ bắt đầu kết chặt tạo thành những sợi đồng vững chắc, và những sợi đồng vững chắc ấy xoắn lại tạo thành những sợi cáp. Anh cần phải tời lại những sợi cáp thật chặt và kéo những ý tưởng nhỏ nhặt này thành những ý tưởng vĩ đại hơn.
Dưới lớp sơn kia, những dòng chữ bằng máu vẫn còn đó. Đó là máu của Aleksander Koturovic. Ông ta đã từng ở ngay đây, trong căn hộ này, vào một trăm ba mươi năm trước. Ông ta chạy đến đây để chắc chắn rằng những người bạn và đồng nghiệp biết giáo hội The Family of the Red Death đang tới rất gần.
Nate lặp lại hình ảnh đó trong đầu mình một lần nữa. Koturovic đã bị đâm bởi một thành viên trong giáo hội.
Có lẽ là một vết thương chí tử từ sau lưng, và ông ta chắc hẳn đã nhận ra điều đó. Ông ta biết mình sắp chết và phải chạy trốn. Ông ta sẽ không cầm cự được đến hết một đêm, thậm chí nếu ông ta có tìm tới bệnh viện đi chăng nữa. Hoàn toàn không nếu giáo hội The Family tóm được ông ta.
Koturovic đã chạy suốt đêm giao thừa, liên tục bị chảy máu, vị thần Ngày tận thế đang bám đuổi ông ta. Ông ta lẻn được vào tòa nhà này, chạy đến căn hộ xa nhất, và viết vội một lời cảnh báo mãi mãi không thể gột sạch. Và rồi...
Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo...?
Ông ta không thể để mình bị tóm. Nhưng nguy cơ lại quá cao. Dù ông ta có trở thành vật hiến tế đến mức nào đi chăng nữa, thì vẫn còn một cơ hội để ông ta có thể mở lời kể cả khi bị giáo hội The Family tấn công. Đặc biệt là khi ông ta đã yếu đi do bị mất máu. Ông ta biết tòa nhà Kavach chính là cơ hội cuối cùng của cả thế giới. Vì vậy ông ta sẽ không để bản thân mình bị tóm như một kẻ tù tội.
Nate quay lại, kiểm tra căn phòng. Anh cố gắng nhớ lại lần đầu tiên bước chân vào nơi này. Khi lần đầu tiên Toni giới thiệu cho anh. Một căn phòng trống, từ nhà bếp, tủ quần áo, đến cả phòng tắm.
PHẢI LẨN TRỐN
Chiếc tủ quần áo không to đến mức có thể giấu được một người nào trong đó, thậm chí lúc đó nó đã được trữ đầy đồ. Những hộc tủ trong bếp lại quá bé. Đúng là người xưa nhỏ bé hơn người bây giờ, nhưng Nate vẫn không thể mường tượng ra được một đứa trẻ có thể nằm vừa vặn trong một trong những chiếc hộp bé nhỏ kia. Phòng tắm thậm chí không thể giấu nổi một con mèo, chưa kể đến đây lại là một người đã trưởng thành.
Có một gờ tường bên ngoài các cửa sổ lớn. Nó chỉ đủ rộng để một người nào đó có thể đứng trên đó, nhưng việc này sẽ làm cho Koturovic bị những người đi trên phố phát hiện. Và ông ta đã quá yếu để liều mạng ở đó. Nếu nhà khoa học này ngã xuống mà không chết, giáo hội sẽ tóm được ông ta.
Luôn có cơ hội để ông ta có thể ẩn náu trong một căn phòng khác, hoặc rời khỏi tòa nhà này, nhưng có vẻ như không đúng. Ông ta đã quá yếu và không còn nhiều thời gian nữa. The Family không còn ở xa nữa. Chúng đã ở quá gần để có thể liều mạng rời khỏi căn phòng này và bị bắt gặp một khi lời trăng trối này được viết ra.
Có thể lúc đó trong căn hộ có một số đồ đạc. Một chiếc giường có thể trốn dưới gầm. Một tủ sấy quần áo hoặc một chiếc tủ quần áo to có thể ẩn nấp trong đó. Nhưng điều đầu tiên mà bất cứ ai cũng sẽ làm đó là lục tìm dưới gầm giường và bất cứ đồ nội thất nào đủ rộng có thể trốn, và đó là những nơi hiển nhiên để họ tìm kiếm.
A, một cái gì đó đang hiện lên trong đầu Nate, nhưng Koturovic biết rằng bọn chúng đang tìm kiếm ông ta. Và ông ta hẳn đã rất sẵn sàng đối phó với chuyện này. Ông ta hẳn phải chuẩn bị sẵn bẫy cửa hoặc hố chông hoặc...
Một thứ gì đó ẩn sau những quang cảnh rất bình thường kia.
Nate bước tới tủ quần áo. Anh đẩy tay lùa hết quần áo sang một bên. Anh đẩy giỏ đựng đồ giặt sang một bên và đá mấy đôi giày thể thao dẹp về một phía.
Ngay dưới góc tủ là tấm ván mà Nate đã từng nhìn thấy cách đây ba tháng. Tấm ván có kích thước khoảng 30x45 xen ti mét. Bề rộng của nó được thiết kế trông giống như một cánh cửa. Anh đưa móng tay khía dọc theo vỉa sơn phủ và những chỗ xù xì quanh nó, vị trí khung tấm ván đã bị kéo ra.
Nate chắc mẩm dù bất cứ ai lột bỏ chiếc khung ra này cũng không bao giờ nhìn vào bên trong chiếc cửa sập nhỏ bé này.
Anh quay lại bếp và lấy một con dao. Lưỡi dao không được sắc như dao rọc giấy họ đã sử dụng để mở cửa căn hộ số 14, rồi Nate thấy mình nên bóc và xé bỏ lớp sơn dày bao phủ bên ngoài hơn là rạch nó ra. Một vài phút sau, lớp sơn đã bị lột ra thành từng dải và anh ném chúng qua vai.
Đây là một việc làm gây ra cho người ta cảm giác nóng nực, còn nóng hơn gấp bội khi không khí trong phòng không được lưu thông. Gió quạt trần không thể thổi tới chỗ tủ quần áo được. Anh túm lấy một chiếc sơ mi trong giỏ đựng đồ giặt - chiếc áo này anh đã mặc trong chuyến “thám hiểm” không mong đợi ra ngoài vũ trụ - và lau đi lau lại những giọt mồ hôi lăn trên trán.
Nate mất khoảng nửa giờ đồng hồ để lách xung quanh tấm ván chữ nhật. Anh dùng móng tay cạy mặt ván nhưng không đủ lực để bậy nó lên. Sau một vài phút, anh nhặt con dao lên và lách nó thật sâu vào kẽ hở. Anh cố bẩy cho mép của tấm ván mở ra.
Một rung động nhỏ len theo lưỡi dao. Một cái gì đó rung chầm chậm và dường như bị đánh thức sau hàng chục năm “yên nghỉ”. Anh cảm thấy đường sơn bị kéo dãn và sùi ra quanh mép tấm ván.
Một vết nứt màu đen xuất hiện trên nắp ván. Mũi dao trượt vào sâu hơn. Nate móc tay vào cạnh tấm ván và kéo mạnh. Thứ mùi của thời gian trong hàng trăm năm xộc ra và chào đón anh bằng một đám bụi.
Tấm ván đã lỏng ra, nhưng anh vẫn cảm nhận được một sự cản trở từ bên trong. Anh kéo một lần nữa và một thứ gì đó kêu lên sột soạt phía sau cánh cửa. Nate giật mạnh tay trước khi nhận ra chính cử động của mình đã tạo ra âm thanh đó. Nate nắm lấy một cạnh khác và kéo tấm ván ra xa khỏi tường. Ánh sáng tràn vào không gian.
Mặt sau tấm ván là một đoạn thòng lọng mảnh.
Sợi dây được gắn với cánh tay đòn của đòn bẩy, được giữ cố định bằng thạch cao. Nó rơi xuống sàn khi anh kéo mở cửa sập. Đòn bẩy được bọc bởi một lớp vỏ đã bong tróc, đằng sau cửa sập là những cây gậy, những lớp thạch cao, bám đầy mạng nhện và bụi bặm. Một cặp gián màu xanh neon lao qua và biến mất trong bóng tối.
Nate quan sát những tổ chuột lùng nhùng trong đó. Lũ chuột làm tổ đầy các góc. Hầu hết phần tổ chuột nằm chui rúc dưới bệ của bồn tắm, rất dễ trông thấy từ góc nhìn kì quặc này. Một cây gậy gỗ và một mảnh vải được treo xuống cân bằng với kết cấu bên dưới một sợi cáp điện dày.
Sau một vài phút, những ấn tượng đầu tiên của anh đã bị sụp đổ dưới một sự thật trần trụi. Nate nhìn thấy những khuy trên tay áo bị lỏng ra, được giữ bằng một hoặc hai sợi chỉ. Các đốm màu của nước sơn bám vào sợi dây trong phút chốc đã hiện rõ hình những xương ngón tay. Một hình thù vô tình xuất hiện từ trong bóng tối và anh nhận ra đó chính là hốc mắt và hốc mũi của một hộp sọ người nằm nghiêng. Một con gián dường như cảm nhận được ánh mắt Nate, nó trốn sâu vào trong “tổ”. “Aleksander Koturovic.” anh lẩm bẩm.