← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 28

Thoạt đầu, Oskar tỏ ra hoài nghi, nhưng rồi trở nên tức giận vì việc tấm ván đã bị bật ra, và rồi sốc khi nhìn thấy bộ xương người. Ông ta tái mặt và khó thở. Nate chắc chắn rằng Oskar không hề biết chút gì về những bí mật trong tòa nhà Kavach.

Một giờ đồng hồ sau, đã có sáu người tập trung trong căn hộ của Nate với băng ca, một máy ảnh trông có vẻ đắt tiền, một số đèn nằm trên giá ba chân, và vài chiếc hộp dụng cụ màu cam sáng. Họ xem xét và thao tác như những “nhân viên giám định y khoa” thường hay thấy trên chương trình truyền hình, ngoại trừ sự khác biệt của phù hiệu trên sơ mi hay những chiếc áo gió họ đang mặc. Nate hỏi họ làm cho tổ chức nào. Một người đàn ông trả lời là “nhà xác”, trong khi người phụ nữ duy nhất trong nhóm lại trả lời rằng họ là người của “chính quyền”.

Nate đứng chờ ở cửa cùng với Oskar. Mandy đứng ngay trước cửa căn hộ của mình phía đối diện, trông cô ta vừa có vẻ lo lắng vừa như đang bị mê hoặc. Veek, Tim, Xela và Andrew đứng ở hai cánh cửa hành lang phía dưới. Họ không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, nhưng họ dõi theo Nate và Oskar ngóng chờ những manh mối hoặc dấu hiệu của những sự việc đang diễn ra bên trong.

Bên trong căn hộ, những “nhân viên giám định y khoa” di chuyển thi thể của Koturovic theo từng mảng lớn. Mỗi bộ phận được đặt trong một hộp chứa rộng trông như hộp nhựa công nghiệp. Không có bất kỳ một lời bàn tán về những vết rạch trên tường. Không ai trong số họ nói đến những sợi cáp kì lạ hoặc những thiết bị phía bên trong cửa sập.

Một người trong số họ, người đàn ông trả lời họ đến từ “nhà xác” đã đưa ra một vài câu hỏi. Nate tìm ra thi thể này vào lúc nào? Anh đã động vào nó chưa? Liệu có ai khác đã động vào nó chưa? Và liệu họ có thể liên lạc lại với anh để lấy lời khai đầy đủ không? Và anh trả lời những câu hỏi đó chi tiết nhất có thể.

Khi chiếc hộp đựng tử thi cuối cùng được xếp lên cáng cũng là mười một giờ hơn. Trong lúc người phụ nữ ban nãy nói chuyện với Oskar, người đàn ông khi nãy đặt câu hỏi cho Nate đã vỗ nhẹ vào vai anh và nói rằng anh không phải suy nghĩ nhiều về việc này. Chiếc băng ca được đẩy qua hành lang, khênh xuống cầu thang, và đưa lên cửa sau của một chiếc xe tải màu xanh trông có dáng “xe công”. Họ lái xe đi, Nate biết mình sẽ không bao giờ gặp lại họ và cả cái xác của Koturovic nữa.

Oskar hắng giọng. “Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ anh.” ông ta nói những lời này đến lần thứ tư hay năm gì đó. “Chắc anh phải sốc lắm khi chính mình phát hiện ra điều đó?”

“Vâng!” Nate đáp lại cũng phải đến lần thứ tư hay thứ năm. Anh nhìn Oskar. “Ông có đoán được người đó là ai không?”

Người đàn ông lớn tuổi lắc đầu. “Tôi nghĩ anh đã không quá sốc khi biết quá nhiều thứ tồi tệ như thế đã xảy ra trong ngần ấy năm. Tôi nghĩ đến hai hoặc ba người có khả năng cao là chủ nhân của cái xác kia, và tôi còn chắc rằng còn có nhiều sự việc tương tự trước khi tôi đến đây.” Ông ta rùng mình. “Một lần nữa, tôi thành thật xin lỗi.”

“Đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Tôi sẽ phải cho người lấp lại lỗ hổng đó và dọn sạch căn hộ của anh. Công ty sẽ chịu chi phí cho việc này.”

“Cám ơn ông.”

Khi Nate quay lên lầu, anh thấy mọi người đang đứng quanh cửa căn hộ của mình. Anh đã để nó mở khi đi xuống cùng Oskar và nhóm giám định. Clive cũng ở đó, nhưng Debbie thì không.

Mandy hắng giọng. “Anh không sao chứ, Nate?” “Xem xét tất cả thì... Ừm, tôi ổn.”

“Vậy liệu nó có đúng không?” Clive nói. “Điều mà Veek và bác Tim đang nói đến?”

Nate nhìn Veek, cô gật đầu. “Tôi đoán vậy,” anh nói, “đó là Aleksander Koturovic.”

“Cậu đã tìm thấy ông ta ư?” Andrew hỏi. Đôi mắt anh ta mở to kinh ngạc, khiến anh ta trông giống như một nhân vật hoạt hình của Nhật.

“Họ có nói gì về việc sẽ xử lý ông ta thế nào không?” Veek hỏi. “Với cái xác của ông ta ấy?”

“Không!” Nate lắc đầu. “Họ rất lịch sự nhưng không bàn luận quá nhiều về việc này, cô biết đấy.”

“Tôi không nghĩ họ sẽ làm việc này đâu.” Tim nói. “Trông họ có vẻ giống bọn chủ thầu.”

Xela nhướn đôi lông mày màu xanh dương lên. “Điều đó có nghĩa là gì?”

“Họ không thuộc cơ quan của thành phố hay liên bang.” Tim nói. “Cũng không thuộc FBI. Ít nhất thì không phải là những người có chức trách.”

“Và một lần nữa,” Veek nói, “bác biết những sự việc này là thế nào không?”

Tim đã không hề bị mắc bẫy. “Cậu chắc là cậu không sao chứ?”

“Mọi người, “Nate nói, “tôi rất biết ơn sự quan tâm của mọi người, nhưng giờ thì tôi đã mệt lắm rồi.”

Đầu Mandy quay đi, nhìn vào thứ gì đó trong căn hộ của cô ta.

“Đã gần nửa đêm rồi,” cô ta nói.

“Này anh, trông anh rất mệt đấy.” Xela nói với Nate. “Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào ngày thứ sáu, trên tầng thượng, mọi người thấy sao?” Anh ta gợi ý. “Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hoàng hôn, uống một chút bia và trò chuyện về... về chuyện này, về ngày hôm qua và tất cả những việc đã xảy ra trong vòng mấy ngày qua.”

Đầu Andrew hết nghiêng từ vai nọ sang vai kia. “Say xỉn đi ngược lại với ý nguyện của Chúa.” anh ta nói.

“Vâng, chúng tôi đều biết cả.” Tim nói. “Tôi sẽ mang theo nước khoáng dành riêng cho anh.”

“Cám ơn.” Anh ta quay về phía Nate rồi cúi đầu. “Tôi sẽ cầu nguyện cho anh.” Anh ta đi xuống cuối hành lang và mất hút trong căn hộ của mình.

“Roger vẫn đang đi làm.” Xela nói. “Anh ấy sẽ không về muộn vào tất cả các ngày thứ sáu.”

“Hãy hỏi Roger liệu có sao không nếu vắng mặt anh ấy vào hôm tới,” Nate nói. “Anh ấy cũng đã biết gần hết mọi chuyện. Chúng ta sẽ kể lại cho anh ấy vào cuối tuần.”

Xela gật đầu. Cô trao cho Nate một cái ôm và một cái hôn lướt trên má, rồi ghé tai, thì thầm với Veek điều gì đó.

Veek đuổi Xela đi kèm theo một tiếng gầm gừ khó chịu. Xela mỉm cười, đi xuống hành lang, trở về căn hộ của mình.

“Tôi sẽ về kể cho Debbie biết chuyện gì đã xảy ra,” Clive nói. “Cô ấy sẽ có thể làm cho cậu một chiếc bánh chuối hay thứ gì đó.” Anh đặt tay lên vai Nate và đi thẳng xuống cầu thang.

Mandy vẫy chào Nate lần nữa trước khi đóng cửa phòng.

Tim nghiêng đầu về phía căn hộ của Nate. “Cậu có sao không khi ngủ ở đó?”

“Không ạ,” Nate trả lời. “Thật sự mà nói, cháu nghĩ cháu sẽ ngủ ở phòng sinh hoạt chung. Có lẽ là mãi mãi.”

“Anh không thể ngủ ở phòng sinh hoạt chung được,” Veek thốt lên.

Anh lắc đầu. “Tôi nghĩ chuyện này đáng ra sẽ không làm tôi hoảng sợ. Tôi biết rằng ông ta đã ở đó trong suốt thời gian qua, nhưng tôi vẫn...”

“Bình thường thôi,” Tim nói. “Tất cả mọi người đều sẽ thấy hoảng sợ khi lần đầu tiên nhìn thấy một thi thể, cho dù người đó đã chết được bao lâu đi chăng nữa.”

Nate nhìn ông. “Bác không sợ ư?”

“Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy xác chết.” Ông quay trở lại căn hộ của mình. “Đi ngủ đi, cậu sẽ thấy khá hơn vào sáng mai.”