CHƯƠNG 29
Anh nhìn chằm chằm vào tấm biển căn hộ số 28 một lúc và sau đó kéo cánh cửa căn hộ của mình và đóng lại. Tiếng khóa cửa kêu lên một tiếng. Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc, rồi vỗ nhẹ vào đùi, và thấy nhẹ nhõm khi cảm nhận được chùm chìa khóa đã nằm trong túi quần.
“Đi thôi nào,” Veek gọi. “Gì cơ?”
“Tôi sẽ không để anh ngủ trong phòng sinh hoạt chung đâu. Những chiếc ghế ở đó tệ lắm.”
“Chúng cũng khá thoải mái mà.”
“Anh sẽ thấy hối hận vào sáng mai đấy.”
“Cám ơn,” anh nói, “nhưng tôi không muốn...” “Nate, đừng nói thêm gì nữa, vào căn hộ của tôi đi.” Họ đi qua phòng sinh hoạt chung và vào căn hộ của cô. Không khí mát mẻ bên trong làm anh phải giật mình khi bước vào.
Những màn hình máy tính vẫn tối om.
Cửa sổ đầu giường Veek đã được thay thế và những khe quanh lớp kính vẫn còn vết nước mờ ánh lên. Cô nhìn thấy Nate đang quan sát chúng liền lắc đầu. “Trong này không bao giờ khô ráo được,” cô nói, “Nhưng anh sẽ quen với mùi ở đây nhanh thôi.”
“Vậy,” anh nói, “sao cô lại muốn giúp tôi?”
Veek kéo một tấm chăn ra khỏi giường và đưa cho anh một chiếc gối. “Anh có thể ngủ trên sàn. Hoặc trên ghế. Nhưng hãy tránh xa máy tính của tôi ra.”
“Tôi sẽ ngủ trên sàn thôi.” “Được rồi.”
“Tôi chắc là sẽ thoải mái hơn rất nhiều so với những chiếc ghế nặng nề và phồng phềnh trong phòng sinh hoạt chung kia.”
“Anh có thể trở lại đó, nếu anh muốn. Chỉ cần để lại chăn thôi.”
“Không, không, tôi ổn mà.”
Cô biến mất vào phòng tắm. Một lát sau, anh nghe thấy tiếng nước chảy và tiếng bàn chải đánh răng điện. Anh không có bàn chải ở đây, và anh cũng nhận ra rằng mình vẫn chưa ăn gì từ bữa sáng.
Nate gập chiếc chăn làm đôi rồi trải chúng ra, diện tích của nó bằng nửa chiếc giường. Anh ít khi ngủ trên sàn gỗ, nhưng theo những gì có thể nhớ, thì đó là những giấc ngủ rất tệ.
Veek xuất hiện trở lại và đi ngang qua phòng. Cô đặt chiếc kính mắt ngay cạnh bàn phím máy tính, quăng chiếc áo hoodie lên ghế. Cô tháo giày, bước qua anh, và leo lên giường.
“Cô luôn mặc quần áo ngủ sao?” Anh hỏi.
“Chỉ khi có một gã đàn ông lạ nằm ngay cạnh giường tôi thôi.”
“Giờ thì tôi lại trở thành gã đàn ông lạ mặt sao?”
Cô bật cười, rồi với tay tắt điện. Cả căn hộ trở nên tối om trong vài phút tới khi anh điều chỉnh được mắt mình. Bàn làm việc của cô là một bộ sưu tập đèn led màu đỏ, xanh lá, nằm rải rác. Mỗi loại màu lại đánh dấu một bộ phận khác nhau của máy tính.
“Liệu tôi có thể hỏi vài câu được không, Velma?”
“Không, anh không thể lên giường đâu.”
Anh bật cười. “Không,” anh nói. “Tôi chỉ băn khoăn rằng... không biết cô làm nghề gì thôi.”
Anh nghe thấy tiếng cô cựa mình trên đệm và rồi trông thấy bóng đầu Veek nhô ra cạnh giường hướng vào anh. “Câu hỏi đó nghĩa là sao?”
Anh chỉ vào bàn làm việc. “Những dự án đặc biệt mà cô đang làm là gì? Liệu đó có phải là công việc bán thời gian không?”
“Cũng kiểu như vậy.” cô nói. Nate nghe rõ tiếng cô thả mình đánh “phịch” xuống gối.
“Đó là một phần công việc của tôi.” “Nghĩa là sao?”
Cô thở dài. “Có nghĩa là tôi có một công việc khác ngoài việc nhập dữ liệu. Công việc đó giúp tôi trả tiền thuê nhà không giống như cái công việc tạm thời khỉ gió kia.”
“Vậy cô làm gì?”
Cô im lặng đến gần một phút. “Tôi tìm mấy thứ linh tinh trên mạng cho mọi người.”
“Mấy thứ linh tinh ư?”
“Anh biết đấy,” cô nói, “chỉ là mấy thứ linh tinh.
Chúa ơi, Shaggy, anh định dụ tôi phải nói ra ư?”
“Shaggy khá là ngu ngốc đấy,” anh nói, “tốt nhất là cô nên trả lời tường tận đi.”
“Tôi lấy mật khẩu của các hệ thống và các cơ sở dữ liệu được mã hóa. Thường là cho những công ty vớ vẩn.”
“Vậy cô là hacker sao?”
“Bây giờ là thế kỷ hai mốt rồi. Tôi là black hat 32* .” Cô lăn qua và nhìn anh. “Việc này có làm anh khó chịu không?”
32* Black hat SEO (SEO mũ đen): Thường để nói các SEOer dùng các thuật toán để lừa các công cụ tìm kiếm, nhằm được thăng hạng nhanh chóng trong danh sách kết quả tìm kiếm trong thời gian ngắn.
Nate nhún vai và băn khoăn liệu cô có thể nhìn thấy mình trong bóng tối không. “Tôi không quan tâm lắm đến việc cô tự gọi mình là gì.”
“Ý tôi là tôi có làm anh cảm thấy khó chịu với những việc tôi đang làm không? Rằng tôi đang giúp người khác ăn trộm mấy thứ linh tinh?”
“Liệu cô có giết hại ai không?”
“Không. Tôi không giỏi đến mức có thể thâm nhập được vào hầu hết các hệ thống này.”
“Tốt. Vậy cô kiếm được bao nhiêu?” “Nhiều như họ muốn.”
“Không, ý tôi là cô được trả công bao nhiêu ấy?”
“Anh bất lịch sự quá,” cô nói. “Anh còn muốn hỏi cân nặng và tuổi tôi nữa, phải không?”
“Tôi đoán cô khoảng hai mươi tám tuổi, và nặng khoảng bốn mươi tám kilogram.”
“Hai mươi chín và nặng bốn mươi sáu kilogram, anh đoán sai rồi. Tôi kiếm được khoảng năm trăm đến sáu trăm đô. Một khi tôi yêu cầu, họ sẽ trả.”
“Thật là một món hời cho một vài đêm làm việc đấy.” Cô ngồi phịch trở lại trên giường. “Ừm, tuyệt lắm.
Với công việc đó và công việc tạm thời, thu nhập của tôi chỉ ở mức cận nghèo.” “Veek?”
“Sao?”
“Liệu tôi có thể lấy thêm chăn được không?” “Tại sao?”
“Vì căn hộ của cô lạnh chết đi được, cô biết mà! Đặc biệt là sàn nhà.”
“Không!” cô nói. “Nếu tôi đưa anh thêm chăn, thì tôi chẳng còn cái nào.”
“Cô có mỗi hai cái chăn thôi sao?”
“Tôi chưa bao giờ phải chia sẻ chúng với ai cả.”
Anh thở dài. “Thôi, không sao. Tôi sẽ ổn thôi.”
“Ôi, vì Chúa, anh thắng rồi. Lên giường đi. Mang theo chăn và cởi giày ra.”
“Tôi đã cởi ra rồi.” “Rồi.”
Anh tung góc chăn lên không trung và kéo nó nằm ngang giường. Veek nhấc tấm chăn lên và anh trượt xuống nằm bên cạnh cô. “Đừng có bất kỳ ý đồ gì xấu xa nhé,” cô nói.
“Không đâu,” Nate đáp.
Cô quay đầu trên gối đối diện với anh. Nate chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của cô trong căn phòng tối. “Anh có sợ không?” Cô hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa nếu hoảng sợ là thuật ngữ chính xác để biểu đạt những gì tôi đã cảm nhận thấy.” Anh gập gối lại và đặt đầu mình xuống để giữ nó yên một chỗ. Mặt của họ chỉ cách nhau vài phân. “Phiền phức, có thể nói là như vậy. Có một xác người nằm sau những bức tường trong căn hộ của tôi.”
“Ừm.”
“Trước lúc chết, người đó đã dùng máu viết lên tường lời trăng trối cuối cùng. Dùng chính máu mình để viết ra.”
“Ừm.”
“Ý tôi là, tôi cũng biết ông ta đã chết, nhưng việc phát hiện ra xác ông ta.... và cái xác đó đã ở đấy trong ngần ấy năm... Ừm, có lẽ tôi thực sự bị hoảng.”
Veek cúi người về trước chạm nhẹ một nụ hôn vào môi Nate và rồi “rút lui”. “Anh đã có một đêm thực sự tồi tệ,” cô nói. “Đừng suy diễn lung tung nữa nhé.”
“Đâu có.” “Tốt.”
Anh vùi đầu vào chiếc gối và nhìn vào mặt Veek. “Cô bị cận hay viễn thị?”
“Sao lại hỏi vậy?”
“Tôi ít khi thấy cô không đeo kính.”
“Viễn thị. Nếu tôi mà ngồi gần màn hình máy tính thì đã không trong tình trạng trầm trọng như bây giờ.”
“Đã hiểu,” anh nói. Nate đặt tay lên khuôn mặt Veek rồi trao cho cô một nụ hôn. Anh rút lui trở lại sau một vài giây. “Chỉ là tôi bị stress đôi chút thôi. Xin lỗi.”
“Tôi hiểu mà.” Sự rùng mình của cô làm tấm đệm rung lên. “Đừng lo.”
“Lạnh không?”
“Anh đang để gió lùa vào đấy.” cô lẩm bẩm. Veek vòng tay ôm lấy anh và kéo mình nép chặt vào cơ thể Nate. “Tôi chỉ có ý định giữ ấm thôi.” “Ừm, phải.”
Cô ngả đầu ra sau và áp môi mình vào môi anh, lưỡi họ cuốn vào nhau. Anh lăn người đè lên Veek và đôi chân cô kẹp chặt lấy thân thể Nate.
“Một nụ hôn cũng không phải là quá to tát đúng không?” Cô nói khi họ quay đi để thở. “Chỉ là một dấu hiệu của tình cảm. Cũng có rất nhiều nụ hôn của tình bạn mà.”
“Ừm, đúng vậy,” anh đồng ý. Nate nắm lấy vạt áo cô và kéo qua đầu.
“Anh đang làm gì vậy?”
Anh ngừng lại, rồi nói, “Giữ ấm.” Anh cởi áo mình ra và ném nó xuống sàn. “Tốt nhất là không mặc gì khi nằm cạnh ai đó trong một chiếc túi ngủ.”
“Phải,” cô nói, và giật mạnh thắt lưng quần Nate. “Ừm, tôi cũng đã đọc nó ở đâu đó. Chúng ta chỉ đang giúp nhau ấm lên thôi.”
“Phải rồi.” Anh hôn xuống cổ, đến dây áo ngực của Veek và rồi kéo chúng sang hai bên. Làn môi anh đang ở rất gần cơ thể Veek và cô đang dồn dập với những hơi thở mạnh.
“Chỉ là giữ ấm và phản ứng của stress thôi mà,” Veek nói. Cô đẩy chiếc quần jean mà Nate đang mặc qua hông anh, đặt chân mình lên đó, và kéo chúng xuống gót chân Nate. Cô có vẻ lóng ngóng với chiếc quần đùi bên trong.
“Chỉ một lát thôi.” Nate nắm lấy thắt lưng quần rồi đồ lót của Veek và kéo mạnh cả hai xuống cùng lúc. Cô lắc chúng ra khỏi mắt cá chân và đẩy anh nằm trở lại phía trên mình. Veek mở rộng đùi và cơ thể họ hòa vào nhau.
“Chỉ là sex thôi mà,” cô nói chen giữa những cái hôn vội vã. Cô nhướn mình lên, đón lấy Nate. “Chúng ta đều đồng ý rằng việc này chỉ là một từ sex vô nghĩa thôi, phải không?”
“Anh nghĩ, anh đã yêu em rồi.”
“Ô, vì Chúa“, cô thở hổn hển, và ôm chặt lấy cổ anh, “đừng phá hỏng giây phút này.”