← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 35

Mandy đang la hét. Một tiếng la hét khủng khiếp kéo dài cả sau khi chiếc xúc tu kia đã biến mất. Sau mỗi tiếng la hét, cô ta dừng lại để thở hổn hển như muốn nói với Tim rằng cô ta đang hít lấy không khí để la hét nhiều hơn là để thở, điều đó có nghĩa là cô ta sẽ dừng lại bằng cách nào đó.

Oskar lùn tịt, nhưng Tim đang phải kéo ông ta lại với sức nặng của một người khoảng một trăm lẻ tám kilogram, thật chẳng dễ. Lần duy nhất ông ta đã từng trông thấy một người nào đó biến mất ở tốc độ nhanh như vậy trước đây là trong một buổi huấn luyện nhảy dù, khi những anh chàng sẽ bước ra khỏi cánh cửa sập của máy bay và biến mất trước khi chính bản thân họ nhận ra điều đó. Truyền hình và những bộ phim đã tạo ra những cảnh nhảy dù diễn ra trông có vẻ rất chậm chạp vì trong thước phim đó không có một điểm tham chiếu nào. Nó xảy ra rất nhanh, giống như việc tăng tốc trên đường cao tốc vậy.

Chiếc xúc tu đã lôi tuột Oskar đi với tốc độ chóng mặt như vậy.

Tiếng la hét của Mandy vỡ ra thành một tiếng khản đặc xen giữa tiếng khóc nấc. Debbie vỗ vỗ bờ vai cô ta giống như đang nựng một đứa trẻ.

“Nó đã giết ông ta rồi, phải không?” Clive hỏi. “Ông ta đã chết rồi phải không?”

“Hẳn là nó không lôi ông ấy ra ngoài chỉ để ôm ấp,” Roger nói.

Nate bước về phía cửa sổ. Veek nắm lấy tay anh.

Cô không hề ngăn anh lại, mà đi cùng anh về phía đó. Tim liếc về phía gã “tù binh”. Andrew trông có vẻ vẫn rất mãn nguyện. Đó là nụ cười và ánh mắt của kẻ đã sẵn sàng uống cốc nước chứa đầy Kool-Aid. Tim bước về phía cửa sổ, nhưng vẫn đảm bảo giữ tầm ngắm về phía hắn ta. Việc này không khó khăn gì, vì phải đến chín mươi phần trăm đồ đạc trong căn phòng đã nằm dẹp hết về một phía của bức tường. Ông ta liếc mắt qua vùng đất hoang trước mặt.

Không có dấu hiệu nào của những con “voi mực” có xúc tu kia. Nate rướn người ra phía trước và nhìn lên, sang trái, rồi sang phải trước khi ngửa đầu ra sau. Rồi anh lại vươn người ra lần nữa và tận dụng cơ hội này.

“Nhanh nào,” anh lên tiếng. “Chúng ta lên tầng thượng thôi.”

Miệng Roger thõng xuống. “Cậu bị điên à? Cậu muốn ra ngoài sao?”

“Không an toàn đâu,” Debbie lên tiếng.

“Đặc biệt là việc lên cao và lộ diện,” Clive thêm vào. Nate nhún vai. “Chúng ta cần phải quan sát nhiều hơn,” anh nói. “Em đi với anh không, Velma?” “Em đồng ý, Shaggy.”

Xela ngồi thẳng dậy, cau mày, và thể hiện bộ mặt tỏ rõ sự quả quyết. “Tôi đã nghĩ chính tôi mới là Velma cơ?”

“Lùi bước đi,” Veek nói. Cô cố nặn ra một nụ cười. “Cô ta là Daphne. Đã thống nhất rồi mà.”

“Nghiêm túc chứ?” Roger lắc đầu. “Em cũng lên đó ư?”

“Đi hay ở nào?” Nate hỏi.

Roger nhìn vào mắt Xela. “Tôi đi.”

Họ đi thẳng tới ngưỡng cửa. Tim rút khẩu súng lục giắt ở thắt lưng và trao cho Nate. “Chỉ để đề phòng thôi.”

“Đề phòng chuyện gì cơ ạ?” Nate hỏi. “Nó đã được lên nòng bằng đầu đạn hạt nhân sao?”

“Xin lỗi, không. Chỉ có những viên đạn rỗng bên trong thôi.”

“Vâng, thế cháu không nghĩ là nó sẽ giúp ích được nhiều.”

Cánh cửa chống cháy dẫn lên sân thượng vẫn được đóng chặt. Bốn người họ đứng trụ trên cầu thang và ra sức đẩy. Phía bên kia cánh cửa có một lực đẩy rất nặng. Cánh cửa nhúc nhích một vài xen ti mét, rồi thêm vài xen ti mét nữa. Họ trông thấy những viên gạch nằm rải rác trên tầng thượng.

Một số vẫn còn dính với nhau thành một cụm ba hoặc bốn viên.

“Trông có vẻ như phòng máy đã bị phá,” Veek nói. “Anh có nghĩ là chúng đã phá hủy nó không?”

“Gió từ cánh một con to bự rất hung dữ,” Roger nói. “Có lẽ việc này chỉ vừa mới xảy ra thôi.”

Cánh cửa mở thêm khoảng năm xen ti mét nữa. “Tôi nghĩ mình có thể lách qua đây được,” Xela đề nghị. “Tiếp tục đẩy đi,” Nate nói.

“Vì sao?”

“Vì nếu chúng ta cần chạy về thật nhanh, chúng ta sẽ không muốn phải lách từng người một qua khe hở này cùng lúc đâu.”

“Này.” Giọng thì thầm dở tệ vang lên trên lối cầu thang. Nghe có vẻ là giọng của Clive. “Mấy người đã gây ra những tiếng ken két này sao?”

“Phải,” Veek nói với lại. “Cánh cửa này đang bị kẹt.” “Tốt,” anh nói. “Tôi chỉ muốn chắc chắn thôi.”

Tất cả bọn họ đều nặn ra một nụ cười nghiệt ngã và tiếp tục đẩy cửa. Cánh cửa mở được khoảng sáu mươi xen ti mét. Roger ghé vai vào cánh cửa và chống chân lên khung cửa. Anh rít lên và thở hồng hộc, cánh cửa di chuyển được thêm khoảng hai mươi xen ti mét nữa. “Đủ rộng chưa?”

Nate gật đầu. “Đủ với tôi.”

Anh dẫn đầu bước ra ngoài sân thượng hoang tàn. Ván gỗ và tất cả những đồ đạc trên đó đều đã biến mất. Ở nhiều chỗ, những miếng giấy chống thấm đã bị xé toạc thành từng mảnh. Một trong những lỗ thông gió bị gãy thành những thanh kim loại dài.

Họ quay lại, nhìn bầu trời từ mọi hướng. Roger nhìn thấy chúng đầu tiên và đưa tay ra chỉ. Tất cả bọn chúng đều bay thẳng về hướng bắc.

Đàn chim “cá voi” ở cách đó khoảng hai dặm. Chúng đã bay vọt lên cao và đang lượn trên những ngọn đồi lớn giống như những cồn cát trên sa mạc. Một con nhỏ hơn đang sà xuống và chộp lấy một cây cọ từ dưới mặt đất bằng những xúc tu của mình. Từ góc độ của họ thật khó để nói chính xác, nhưng trông nó giống như con thú tự nuốt chửng mình. Cả đàn đang di chuyển về hướng đông và bay lượn trên một mỏm núi chạy từ những ngọn đồi ở phía xa qua tòa nhà và hướng thẳng về phía nam. Chúng sà xuống và biến mất khỏi tầm mắt.

Mắt Nate nhìn về phía mỏm núi đó, chờ đợi sự xuất hiện trở lại của đàn quái vật. Anh nheo mắt lại, cố gắng tập trung vào một hình thù nào đó ở phía đằng xa đối lập với những dải xám xịt dài vô tận của đất trời. Nó nằm trên đỉnh đồi, bề rộng của nó có vẻ nhỏ hơn nhiều so với chiều cao. “Mọi người thấy nó không?”

Veek chăm chú ngước nhìn lên. “Em chẳng thấy gì hết.”

Nó dường như đã bị che khuất, nhưng Nate vẫn không chắc lắm nếu chỉ có mắt anh tập trung vào đó. Anh cố gắng ước lượng khoảng cách và chiều cao của một vài cây cọ đơn độc và đoán tòa tháp mà anh trông thấy có thể cao khoảng từ bốn đến sáu mét, điều đó có nghĩa là nó rộng khoảng ba mét.

Xela tập tễnh bước lên. Mảnh thủy tinh vẫn găm trên chân cô, nhưng trông có vẻ như nó không gây chảy máu quá nhiều. “Trông có vẻ cũ kĩ,” cô nói.

“Như vậy sao?” Nate hỏi.

Cô nhún vai. “Chúng ta chỉ nhìn thấy nó như một đường chỉ nhỏ. Có thể ý kiến của tôi hoàn toàn sai.”

“Trông có vẻ như chúng sẽ không quay trở lại,” Veek nói.

Nate ngoảnh đầu lại. “Cứ cho là chúng chỉ bay qua đây một lần đi.”

Roger nghiêng người qua thành lan can. “Tôi đã tìm thấy boong tắm nắng,” anh nói. Roger nghiêng đầu về phía mặt đất bên dưới. Những ván gỗ bị vỡ, những chiếc dầm nằm lăn lóc trên mặt đất bạc màu và cằn cỗi. Những miếng gỗ trải dài theo một đường nhất định, bắt đầu từ chân đồi và trải dài về phía bắc. Một chiếc ghế duy nhất nằm lật ngửa ngay chính giữa những dải gỗ này.

Nate căng mắt ra nhìn. “Có ai nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào của Oskar không? Bất kể thứ gì? Bất kỳ... bất kỳ một bộ phận nào?”

“Tôi nghĩ,” Xela lên tiếng, và rồi chộp lấy cơ hội này nói, “nếu chúng ăn thịt ông ta, thì cũng không nhất thiết là phải cắn ông ta ra thành từng mảnh.”

“Hoàn toàn không cần thiết,” Roger lẩm bẩm, “Nhưng chúng có thể làm việc đó để giải khuây.”

“Nhưng nếu chúng ta không thể nhìn ra bất cứ điều gì, thì nó cũng có nghĩa là ông ta còn có cơ hội sống sót,” Nate nói. “Chúng ta không thể coi như ông ta đã chết được.”

Họ nhìn chằm chằm vào boong phơi nắng một lúc. Veek tháo cặp mắt kính ra và lau những vết máu lên áo. “Được rồi,” Veek nói, “tôi sẽ đề cập tới điều này. Tất cả mọi người đều nghe những sinh vật đó nói phải không? Đó không phải là do não tôi bị va đập, phải không?”

“Anh cũng nghe thấy,” Nate nói.

“Gần như nó làm tôi phát cáu,” Roger gật đầu đồng tình.

“Tôi cũng vậy,” Xela thêm vào. Cô không hề nở một nụ cười.

“Ừm, nhưng chúng rất thông minh,” Veek nói. “Chúng nói tiếng Anh.”

“Tôi không nghĩ như vậy,” Xela nói. “Ý tôi là, tôi không muốn tỏ ra mình là người thông thái, nhưng chúng đang giao tiếp trực tiếp với tâm trí của chúng ta, phải vậy không? Như kiểu ngoại cảm ấy?”

Roger nhún vai. “Âm thanh đó rất to mà,” anh nói. “Thật sự rất to.”

“Nó rất có thể đã nằm trong tâm trí chúng ta,” Nate nói. “Điều này có thể giải thích tại sao chúng ta đều bị chảy máu.”

Roger gật đầu. “Phải. Việc não bộ phải làm việc quá công suất sẽ khiến cho mũi bị chảy máu. Tôi đã đọc điều này ở đâu đó.”

“Anh đọc sách ư?” Veek hỏi.

“Hẳn là cô đã trông đợi vào điều này...” Roger nói. “...F*ck.”

“Điều tôi muốn nói là,” Xela tiếp tục, trong khi đánh vào vai Roger, “Tôi không nghĩ chúng ta đã nghe thấy Tiếng Anh. Ý tôi là, tôi không biết mọi người như thế nào, nhưng trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều hình ảnh và ý tưởng hơn là thực tế, mọi người biết đấy, đó là ngôn từ.”

Veek gật đầu. “Tôi cũng vậy. Có rất nhiều từ như ‘thức ăn’, ‘con mồi’ và...”

“’Gia súc’,” Nate nói. “Nó gọi chúng ta là ‘gia súc’.” “Ý anh là chúng ta là những miếng hamburger sao?”

Roger nói.

“Không,” Veek lắc đầu. “Nó có nghĩa chúng ta là một thứ gì đó mà chúng đã nuôi nấng trong trang trại để biến chúng ta thành những miếng hamburger của chúng.”

Họ đều nhìn về những ngọn đồi phía nam trong giây lát.

Veek đi ra phía sau tòa nhà. Xela tập tễnh trở về với những gì còn lại của căn phòng máy và Roger đi theo cô. Nate dõi theo hướng bay của những con thú “cá voi” kia.

Sân phơi nắng bị phá hỏng giúp anh có thể nhìn rõ hơn được khoảng nửa dặm về phía trước. Anh đảo mắt quanh đường chân trời về mọi hướng. Nate không nghĩ rằng chúng có thể vào được tòa nhà, nhưng anh không chắc có thể thoát khỏi chúng nếu thực sự phải đối mặt với những con quái thú này.

Xela ném một viên gạch đã bị vỡ làm đôi vào một lỗ hổng. Viên gạch rơi loảng xoảng khi va vào một số máy móc thiết bị, rồi âm thanh đó mờ dần khi nó rơi vào đường thông thang máy. Cô quay lại nhìn họ. “Mọi người có nghĩ đường hầm cũng bị xoay chuyển không? Liệu nó có được tính là một phần của tòa nhà này không?”

“Không biết nữa,” Nate nói.

“Có lẽ đó là một nơi an toàn để ẩn trốn.”

“Một nơi tốt để chết thì có,” Roger nói. “Một trong những con thú đó sẽ làm tòa nhà sụp đổ hoặc đậu trên đó, cá với em là bất kể thứ gì cũng sẽ bị chôn vùi dưới những đường hầm đó.” Anh bước về phía Nate và hướng cằm mình lên bầu trời. “Anh có nghĩ rằng mặt trời đã bị ‘bắt đi’ kể từ khi chúng ta đến nơi này không?” Anh hỏi.

“Anh nói đúng đấy.”

Roger chỉ tay về các cồn cát nằm đằng xa. “Anh có để ý đến hình dạng của những ngọn đồi kia không?”

Nate nhìn theo hướng anh chỉ. “Ý anh là gì?”

“Ở đó không có bất cứ tòa nhà nào hay bất cứ thứ gì, nhưng những mảnh đất quanh đây thì khá giống với thế giới của chúng ta. Chúng ta vẫn ở lưng chừng con đồi. Có một vài ngọn đồi nhô lên ở phía trước tòa nhà, nó tương tự như những ngọn đồi Hollywood.”

Nate quan sát những ngọn đồi và nhận ra Roger đã đúng. Bây giờ, tất cả chỉ còn là đất đá, nhưng anh có thể nhìn thấy những đường cong và những con dốc đã tạo nên quang cảnh phía trước căn hộ của anh. Anh thậm chí còn nhìn thấy một cao nguyên nhỏ, nơi Đài quan sát Griffith sẽ tọa lạc tại đó.

“Ngay phía đằng kia, về bên tay phải, chính sườn núi đó, sẽ là vị trí của Vermont Anvenue.” Roger chỉ tay về một hướng khác.

“Đằng kia sẽ là Hollywood. Tôi cá là nếu chúng ta đi thêm một vài dặm theo hướng đó, chúng ta sẽ nhìn thấy biển.”

“Vâng,” Veek nói, từ góc khá xa trên sân thượng, “nhưng sẽ có gì ở đó?”

“Chẳng có gì hết,” Nate nói. “Đó là những đặc điểm cốt yếu ở nơi này, phải vậy không? Tất cả mọi thứ đều chết chóc.”

“Không phải chết đâu,” Xela phản đối. “Mà là bị giết.

Bị ăn thịt. Những con ‘voi mực 34* ’ đó đã hút hết sự sống của toàn bộ thế giới này.”

34* Voi mực: con quái thú (trong sách này) có hình dáng vừa giống cá voi vừa giống mực.

Veek nghiêng đầu về một bên. “’Voi mực’ ư?”

“Cá voi kết hợp với mực ống,” Xela giải thích. “Một cái tên ngu xuẩn sẽ khiến chúng trở nên dễ chịu hơn.”

“Và rồi sẽ là ‘voi mực’ ư?” Roger nói.

Cánh cửa kêu lên ken két khiến tất cả bọn họ phải nhảy dựng lên, Clive xuất hiện trên sân thượng. “Chúng ta đang có một vấn đề,” anh nói. “Cỗ máy đã bị tắt!”

Mắt Veek mở to. “Ý anh là gì?” Nate hỏi.

“Ý tôi là nó đã ngừng hoạt động. Tất cả các tia lửa, tiếng kêu vo vo, tất cả đều dừng lại. Kể từ khi loài sinh vật khổng lồ kia bay qua.” Clive mất một chút thời gian để thở và lấy lại bình tĩnh “Cỗ máy đó không còn bảo vệ được chúng ta nữa!”