CHƯƠNG 36
Nate lau máu trên mặt mình bằng giấy ướt.
“Vậy là, đây là nơi chúng ta đang đứng,” anh nói. “Chúng ta còn một vài bình nước, và đủ nước trong bồn cầu cho bất cứ việc gì cần giải quyết. Chúng ta vẫn có điện, điều này có nghĩa là mọi thứ trong đường hầm vẫn đi theo chúng ta về mặt thế giới bên này. Điều đó cũng có nghĩa là chúng ta không phải lo lắng về nguồn thực phẩm cho lắm. Tất cả tủ lạnh sẽ vẫn tiếp tục hoạt động, vì vậy ít nhất chúng ta sẽ ổn trong một vài ngày tới.”
Họ quay trở lại căn hộ của Clive và Debbie. Họ đã dựng một số đồ đạc còn sót lại trong căn hộ để mọi người có chỗ ngồi. Mandy đang ngồi cuộn tròn, hai cánh tay bó chặt đầu gối và im lặng trên một đầu ghế. Xác bà Auntie và hai người đàn ông khác đã được mang ra phòng sinh hoạt chung, cách xa khỏi tầm nhìn.
“Và rồi sao nữa?” Xela hỏi khi đang ngồi ở đầu kia của chiếc ghế.
Cô đã phải kéo quần thấp xuống để Tim lấy giúp mảnh kính vỡ ra khỏi đùi. Cô siết chặt tay Roger trong khi Tim làm việc này. Tim nhỏ một vài giọt keo siêu dính vào vết thương rồi sau đó băng bó chân cô lại bằng một vài miếng gạc và một chiếc băng dài trong hộp sơ cứu của Clive. Đó là một mớ lộn xộn, không thể tệ hơn được nữa.
“Rồi đến lúc đó, chúng ta sẽ không còn ở đây nữa,” Nate nói. “Phải có cách nào đó để đảo ngược những gì họ đã làm. Oskar đã chắc chắn về điều này, vì vậy tôi cũng chắc chắn.”
“Oskar đã chết rồi,” Andrew nói. Hắn ta vẫn quỳ trên sàn nhà gần bếp. “Ông ta đã đi cùng với những Đấng Vĩ Đại.”
“Tôi không cho là anh biết nhiều về những vấn đề này như anh nghĩ đâu,” Nate nói với gã đàn ông đang bị trói chặt.
Andrew khoác lên mình một cái nhìn tự mãn.
Nate nhìn về phía những người hàng xóm. “Có một khả năng là ông ta đang ở ngoài kia và hy vọng chúng ta sẽ đến cứu. Chúng ta không biết là liệu ông ta đã chết hay chưa.”
“Chúng ta không biết ông ta chết chưa,” Clive nói. “Điều quái quỷ ở đây là, nếu thậm chí ông ta vẫn còn sống, thì ông ta có thể đang ở cách xa chúng ta cả trăm dặm, và nằm trên đường mà những sinh vật kia di chuyển.”
Nate gật đầu. “Tôi biết, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần phải kiểm tra. Những con quái thú bay trên một sườn núi ngay cạnh những ngọn đồi. Chúng có thể sẽ có một cái tổ hay một thứ gì đó tại đỉnh núi kia.”
Roger lau vệt máu cuối cùng trên tai. “Vậy kế hoạch là gì?”
“Tôi nghĩ một vài người trong số chúng ta nên xem qua các bức hình trong phòng Tim. Có lẽ chúng ta sẽ tìm ra được một sự liên quan giữa sơ đồ mạch điện và cỗ máy thực tế và tìm ra cách làm cho nó hoạt động trở lại. Những người còn lại sẽ đi tới sườn núi đó và phụ thuộc vào việc nơi đó như thế nào, chúng ta sẽ biết được nên làm gì tiếp theo.”
“Làm sao chúng ta có thể tới được đó?” Xela hỏi. “Chúng ta không có xe hơi, và tôi chắc là cũng chẳng có cái xe bus nào.”
“Ơn Chúa là sau đó chúng ta có tàu điện ngầm,” Veek lên tiếng với một nụ cười. Một vài người trong số họ cười khúc khích.
Nate mỉm cười. “Chúng ta có bốn hoặc năm chiếc xe đạp trong tòa nhà này, phải chứ? Mặt đất toàn là cát, nhưng trông chúng cũng khá chắc chắn để chúng ta đạp xe trên đó. Chúng ta có thể đến sườn núi đó trong vòng một giờ. Và khi trở lại sẽ tiết kiệm thời gian hơn, vì chúng toàn là đường xuống dốc.”
“Chúng ta cũng có thể chỉ cần ngồi đây thôi,” Tim gợi ý. Ông đang quấn một miếng băng dính trắng quanh miếng băng của Xela. “Thật tuyệt là, chúng ta đều sẽ được báo là mất tích trong vòng một giờ. Sẽ có rất nhiều người thật sự tài giỏi đang tìm kiếm chúng ta ở thế giới phía bên kia.”
“Cháu nghĩ sẽ mất khoảng ba hoặc bốn ngày trước khi một ai đó có thể tuyên bố rằng chúng ta đang mất tích,” Debbie nói.
“Hầu hết tất cả mọi người đều được tuyên bố là mất tích khi không ai nhìn thấy trong vòng hai mươi tư giờ đồng hồ,” Tim nói. “Nếu anh chàng trong chiếc xe Taurus hay một nhóm người trong đội của anh ta không để mắt tới tôi trong vòng sáu mươi phút, thì sẽ có một mớ hỗn độn đấy.”
“Ừmmm...” Roger nói, “Tôi nghĩ là anh ta đã chết.”
Gương mặt Tim chùng xuống. “Gì cơ?”
Roger hất đầu về phía trước tòa nhà. “Tôi nhìn thấy nó khi đang chạy thục mạng vào đây. Chiếc xe Taurus màu xanh lá với một chiếc túi khí bị bật tung ra. Trông có vẻ như có máu ở trên đó.”
“Thêm vào đó, cháu nhớ những gì mà Oskar đã nói,” Nate lên tiếng. “Tòa nhà Kavach vẫn nằm ở Los Angeles. Nó vẫn nằm trên dãy phố. Cháu cá là trông nó không có vẻ gì là bất thường khi vẫn đứng ở đó cả. Nó chỉ có vấn đề với chúng ta vì chúng ta đang ở trong tòa nhà khi mọi chuyện diễn ra.”
“Có rất nhiều ánh điện kì lạ khi tôi trở về nhà,” Roger nói.“Mọi người để ý tới điều đó.”
Nate lắc đầu. “Tôi chỉ không nghĩ là chúng ta nên trông cậy vào bất cứ ai ngoài chính chúng ta. Chúng ta có đồ ăn, nhưng không đủ để mạo hiểm cho việc chỉ ngồi đây và chẳng làm gì hết.”
“Cậu nói đúng,” Tim nói. “Nhưng tôi vẫn không chắc việc đi ra ngoài là một sự lựa chọn tốt nhất vào thời điểm này. Tôi không hề có ý chống lại Oskar nhé.”
Nate gật đầu. “Được rồi. Vậy bác nghĩ chúng ta nên làm gì?”
“Hãy chăm sóc nơi này, cỗ máy này, đó là công việc của Oskar,” Tim nói. “Hãy kiểm tra căn hộ của ông ta, có lẽ có một sơ đồ hoặc một cuốn sách hướng dẫn sử dụng của chủ sở hữu, hay một thứ gì đó. Ông ta có thể có nhiều thông tin hơn chúng ta. Điều quái quỷ là, có thể tất cả những gì chúng ta chưa biết ông ta lại có thể đã có hướng dẫn cài đặt dán trên mặt sau của cánh cửa phòng ông ta thì sao?”