← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 38

Veek, Roger và Tim đã có sẵn một chiếc xe đạp.

Nate tìm thấy một chiếc nằm phía sau tòa nhà, bị xích vào một ống thoát nước. Anh đã không dám nhìn vào những xác chết trong lúc phá tan ổ khóa bằng một chiếc búa của Clive. Một giờ sau, họ đã đứng ở chân cầu thang. Nate nhìn lên mặt trời lu mờ đang treo lơ lửng trên bầu trời. Theo như đồng hồ trong căn hộ của anh, bây giờ đã là nửa đêm.

“Đi thôi,” Roger nói. “Anh đi trước đi.”

Nate nhìn qua anh. “Gì cơ? Anh đang sợ ba bậc thang kia sao?”

“Không sợ,” Roger nói. “Chỉ là tôi không phải là người chịu trách nhiệm trong việc này.”

“Và anh vẫn nói người phải chịu trách nhiệm là tôi sao? Vậy thì hãy xuống đây đi, tôi sẽ cho anh một chiếc xe đạp.”

Roger nhìn xuống mặt đất bên dưới bậc cầu thang cuối cùng một lần nữa. Trông nó giống như cát ngoài bãi biển, nhưng có thứ gì đó có vẻ lạ lùng. Những hạt cát quá to và quá xám. Trông giống như ai đó đã cố tình tạo nên một sa mạc từ một mặt cắt trên bản vẽ mô tả.

“Sẽ ra sao nếu dưới lớp cát xuất hiện những con sâu hay thứ gì đó?”

“Sâu cát ư?” Nate hỏi.

“Những con sâu to bự di chuyển dưới lớp cát giống như bơi dưới nước.” Roger nâng tay lên rồi lại hạ tay xuống diễn tả một con sâu đang uốn éo. “Hoặc một thứ gì đó rất to lớn giống như trong phim Star wars. Sẽ ra sao nếu chúng ta bước xuống đó, và cát sẽ biến thành một cái hố lớn có cái miệng sâu hoắm ở phía dưới?”

“Theo như trong phim, thì nó được gọi là Sarlacc,” Xela nói.

Roger khịt mũi. “Em ham hố ghê.”

“Đồ con gà,” Veek chê bai.

“Tôi chỉ...”

“Ôi, vì Chúa,” Tim lên tiếng. Ông bước xuống bậc thang và cát phồng ra từ đôi chân khi ông tiếp đất. “Vầng mặt trời quái quỷ kia không hề di chuyển, nhưng chắc chúng ta sẽ cạn luôn cả ánh sáng trước khi hai người kịp trưởng thành hơn.”

Veek liếc xuống mặt đất. “Không có ‘sâu cát’ chứ bác?” “Chỉ cần đưa cho tôi chiếc xe đạp thôi.”

Nate và Roger hạ thấp xe đạp xuống cho Tim. Nate nhảy huỵch xuống đất, rồi sau đó là Veek, và cuối cùng là Roger. Nate ngồi lên xe, tay chỉ về hướng đông nam.

“Tôi đang nghĩ nếu chúng ta đi thẳng về hướng này, tiến về sườn núi kia thì sẽ được hai việc,” anh nói. “Một là con đường đó dễ đi hơn, và dễ lên dốc hơn là việc đi ngang qua chỗ đất sụt xuống kia. Hai là, nó còn giúp chúng ta quan sát được có gì đang ở đó trước khi đến được cái tháp.”

“Bình thường, tôi sẽ nói rằng càng lên cao thì chúng ta càng dễ quan sát,” Tim nói, “nhưng nếu vậy thì chúng ta sẽ khó tìm được một chỗ nào đó để ẩn nấp.”

Ông nhìn chằm chằm vào vùng đất hoang với những cái cây đơn độc nằm lác đác hoặc những tảng đá bị đất lấp mất đến phân nửa. “Nếu những con quái vật kia quay lại, chúng ta sẽ bị phát hiện.”

“Còn nếu chúng không đuổi theo chúng ta, chúng ta sẽ quanh quẩn ở ngoài này cho đến khi khám phá được một cái gì đó,” Veek nói. “Vậy chẳng khác nào việc ở ngoài trời trong một cơn cuồng phong.”

Xela khom người trên mỏm đá với bên chân bị đau đang được duỗi thẳng. Cô và Roger đang thì thầm với nhau. Anh vỗ vỗ khẩu súng lục bên hông và rồi rút nó ra.

“Roger,” Tim gầm gừ, “đừng có vít tay vào khẩu súng như thế.”

Tay Roger vội rụt tay lại. “Xin lỗi.”

Tim đã trở về căn hộ của mình và quay trở lại với một kho vũ khí nhỏ. Mỗi người họ đều được trang bị một khẩu súng lục màu đen vuông vắn giắt trên thắt lưng, còn khẩu của Tim nằm gọn trên hai bên đùi. Trên cầu thang, Clive có một khẩu súng ngắn Mossberg để trông chừng Andrew. Tim đã giải thích những khẩu súng đã được nạp đạn rỗng, và vì vậy Clive không cần phải do dự nếu anh cần phải bắn.

Cuối cùng, anh cũng đã học được tất cả cách sử dụng súng từ Tim trong vòng một vài giờ, Nate cảm thấy có chút không thoải mái với những lời giải thích đó.

Xela chỉ vào một gờ đá. “Hãy cẩn thận,” cô nói. “Có cái gì rất lạ ở nơi đó.”

“Cô đang nhạy cảm quá đấy,” Veek nói. “Làm thế nào để loại bỏ tính nhạy cảm khỏi cô đây?”

“Đồ quỷ,” Xela nói. “Tôi nghiêm túc đấy. Tôi nghĩ rằng mọi người rất dễ bị lạc ở nơi đó. Những con đường có cái gì đó không được bình thường cho lắm.”

Nate nhìn vào cô. “Cái gì cơ?”

“Những tuyến đường,” cô nhắc lại. “Những điểm triệt tiêu. Không có điểm nào ăn khớp cả.”

Tim gật đầu. “Tôi cũng nhận thấy điều đó nhưng lại không thể hình dung ra được nó là cái gì.”

“Anh vẫn không hiểu được em đang nói về cái gì,” Roger nói.

“Những điểm triệt tiêu, anh yêu ạ,” Xela nói. “Anh biết mọi thứ sẽ trông càng ngày càng nhỏ và gần lại với nhau hơn khi chúng càng ở xa chúng ta là như thế nào chứ? Giống như hai mé của một đường thẳng tắp sẽ trông như nhập làm một và biến mất hoàn toàn ở phía chân trời. Đó là điểm triệt tiêu.”

“Ừm, phải,” Roger gật đầu. “Vậy thì sao...”

Cô nhìn về vùng hoang mạc và ra hiệu về phía ngọn đồi.

“Những đường thẳng, những góc cạnh, những điểm triệt tiêu... không có cái nào trong số những điều đó phù hợp ở đây,” cô nói. “Thật khó để có thể chắc chắn, vì có rất ít điểm tham chiếu, nhưng có vẻ như phối cảnh ở đây không đúng.”

“Làm sao mà nó có thể?” Veek hỏi. “Ý tôi là, tôi nghĩ tôi hiểu cái cách cô mường tượng nó trong một bức tranh, nhưng làm sao cô có thể áp dụng nó trong thế giới thực được?”

Xela nhún vai. “Tôi không biết. Một dạng hình học không gian hay gì đó. Tất cả mọi thứ trong tòa nhà trông có vẻ rất ổn.” Cô nghiêng đầu về hướng sườn núi. “Chỉ là hãy để ý tới nó khi cô tới đó.” Cô trao cho Roger một nụ hôn khác trước khi gượng đứng lên.

Họ bắt đầu đạp và đi qua ngọn đồi hướng về phía sườn núi.

Họ đã đạp xe được khoảng mười lăm phút. Tiếng động duy nhất mà họ nghe được là tiếng ro ro của dây xích xe đạp, hoặc thi thoảng là tiếng lách cách của các bánh răng và hơi thở nặng nhọc của họ khi đạp xe qua những trảng cát.

“Yên tĩnh quá,” Tim nhận xét.

“Quá yên tĩnh ư?” Nate hỏi. Anh đang nghĩ đến cỗ máy im lìm trong những vách tường của tòa nhà Kavach.

“Ừm, thực ra thì,” Tim nói. “Chúng ta đã quen với sự hoạt động của tiếng ồn ở một mức độ nhất định. Nhưng ở đây lại không hề như vậy.”

“Chúng ta đang ở giữa một sa mạc mà,” Veek nói.

“Tôi đã từng đến sa mạc trước đây,” Tim nói. “Những sa mạc khắc nghiệt nữa là đằng khác. Mọi người sẽ rất ngạc nhiên trước những âm thanh ở đó. Tiếng gió thổi, tiếng cát di chuyển, những âm thanh có thể nghe thấy từ cách xa cả dặm. Luôn luôn có một sự vận động nào đó, nhưng ở đây thì không. Chẳng có gì cả.”

“Tôi có thể cảm nhận được tiếng gió,” Roger nói. “Anh thấy gió tạt vào mặt mình, vì chúng ta đang di chuyển. Không giống như những điều tôi nói. Tin tôi đi, những tiếng động ở đây chỉ là những tiếng do chính chúng ta đang tạo ra.”

“Có điều gì khác khiến chúng ta phải chú ý nữa không?” Nate hỏi.

“Ô, có,” Tim nói. “Không kể đến lớp cát đủ lỏng lẻo để chúng ta để lại dấu vết.” Ông liếc ra phía sau, phía bốn dấu xe đạp dẫn trở lại về phía tòa nhà.

Sau một vài phút, Veek đạp xe tiến lại gần Tim hơn. “Tòa tháp đó không dịch chuyển quá nhiều,” cô nói. “Ý cháu là vị trí tương đối so với chúng ta. Điều đó có nghĩa là nó gần với sườn núi, phải không?”

“Tôi biết cô đang muốn nói đến điều gì,” Tim nói. “Ừm, cô có thị sai tốt đấy. Nhưng cô còn nhớ những điều Xela vừa nói về quy luật phối cảnh khó hiểu ở đây chứ? Những gì cô nhìn thấy không có nghĩa lý gì hết.”

Veek gật đầu. Cô nhìn về phía Nate ở đằng trước rồi tăng tốc. “Chết tiệt.”

Nate đang ở cách xa cô nửa dặm về phía trước. Anh ngồi trên chiếc xe đạp của mình và quay lại nhìn họ, cả hai chân anh đều chạm đất, rồi vẫy tay gọi.

“Làm sao anh ấy lại ở quá xa như vậy được?” Veek há hốc miệng.

Tim lắc đầu. “Hình học ngoài hành tinh, nhớ chứ?” Cô ngoái lại phía sau. Bánh xe Roger vừa mới đây đã suýt va vào xe cô. Giờ thì anh đã cách họ đến hơn một trăm thước đằng sau. Cô trông thấy Roger như vừa phun ra những câu chửi thề gì đó trước khi anh tì người vào tay lái. Hoặc có thể anh đã không hề mở miệng. Tòa nhà Kavach chỉ còn là một hạt bụi trên đường chân trời phía xa.

“Coi chừng,” Tim hét lên. Giọng ông nghe có vẻ xa xăm. Cô quay đầu lại và thoáng thấy ông cách mình khoảng ba bốn mét. Chưa kịp nhìn về phía trước, cô đã đâm sầm vào Nate khiến cả hai cùng ngã lăn.

Anh càu nhàu. Một chân anh bị mắc vào chiếc xe, còn Veek thì ngã đè lên nó. Cô cố gắng tìm cách vùng ra khỏi tư thế đó còn anh nhăn mặt. “Từ từ thôi,” anh nói.

“Em xin lỗi.”

Roger phanh gấp chỉ cách hai người họ suýt soát vài xen ti mét. “Khỉ thật!” Anh thốt lên. “Rầm, mọi người đây rồi.”

“’Rầm’ là một từ sinh động đấy,” Nate nhận xét. Anh cắn môi khi Veek cử động. Roger giúp cô đứng dậy trong khi Nate gỡ mình ra khỏi hai chiếc xe.

Tim lao đến. “Xin lỗi,” ông nói. “Tôi đã muốn dừng xe cô lại nhưng vụ va chạm đột ngột này xảy ra khi tôi cách quá xa. Hai người không sao chứ?”

“Chỉ là vài vết bầm tím thôi ạ, có lẽ vậy,” Nate nói. “Vậy đấy. May mắn là cháu đã ngã lên cát.” Veek phì cười, Roger cũng cười to. Nate phủi hết bụi bặm trên quần áo và rồi họ đều bật cười.

Tim nghiêng đầu về phía Roger. “Anh đã nhìn thấy những gì? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Roger nhún vai. “Rất kì lạ,” anh nói. “Không phải giống như mấy người đang tăng tốc hay gì cả. Mới giây trước, anh đang ở cách tôi khoảng mét rưỡi ngay trước mắt, vậy mà một giây sau anh đã cách đến cả hơn trăm mét. Giống như một đoạn phim bị cắt sau khi được chỉnh sửa.”

Veek nghiêng đầu. “Thế còn lúc anh gần như đâm vào chúng tôi?”

“Cũng tương tự như vậy. Cô đang ở đằng kia và rồi tức khắc, cô lại ở ngay trước mặt tôi, và đang ngã sõng soài ra đây.”

“Vậy,” Nate nói, “chúng ta không nên tách nhau ra.”

“Chúng ta không hề tách nhau ra,” Roger nói. “Giống như Xela đã nói, tất cả những đoạn đường ở đây là một mớ hỗn độn.”

“Chỉ ngay trước khi chuyện này xảy ra,” Tim tiếp tục, “tôi đã cảnh báo Veek, tôi nghĩ khoảng cách đang được rút ngắn dần. Chúng ta đã đạp xe được khoảng hai mươi lăm phút, phải không?”

Veek lôi điện thoại của mình ra, liếc vào đó, rồi thở dài. “Chắc vậy ạ.”

Tim chỉ tay. “Chúng ta đáng lẽ đã ở rất gần sườn núi kia vào lúc này, chỉ khoảng hai dặm về phía trước là nhiều nhất. Nhưng giờ đây trông có vẻ như nó không gần hơn là mấy so với những gì chúng ta quan sát được khi ở tòa nhà.”

Nate rướn người về phía Veek. “Điện thoại bị hỏng rồi sao?”

“Bị cháy,” Veek gật đầu. “Chỉ toàn là những ngôn ngữ vớ vẩn trên màn hình.”

Anh liếc ra sau nhìn vào những dòng chữ ngoằn ngoèo màu xanh trên màn hình điện thoại của Veek. “Đó có phải là tiếng Ả Rập không?”

“Em không nghĩ như vậy,” cô nhún vai. “Có thể là tiếng Thái và Ả Rập lẫn với nhau. Một vài ngôn ngữ mặc định trong điện thoại cùng hiển thị một lúc.”

“Nhìn chúng không khác gì một ma trận cả.”

“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?” Roger hỏi. “Chúng ta có nên tiếp tục đến đó nữa không?”

Nate nhìn về phía sườn núi. “Khó nói lắm. Theo những gì chúng ta biết thì nếu chúng ta đi thêm một quãng tương đương như vậy nữa... tôi cũng không biết nữa, liệu đoạn đường này có bị vòng vèo, hay biến dạng không? Nếu có một điều gì đó khác, thì liệu chúng ta có thể ở ngay đó sau vài giây nữa, hoặc có thể chúng ta phải mất đến hết ngày hôm nay.”

“Hoặc hết tuần,” Tim nói. Ông kéo chiếc túi trên vai xuống và lục lọi.

Roger nhìn về phía sau. Tòa nhà giờ đây đang ở cách họ khoảng một dặm. Họ có thể vẫn nhìn rõ những chi tiết chính của tòa nhà.

“Sẽ ra sao nếu điều tương tự cũng xảy ra khi chúng ta quay trở về? Chúng ta có thể mất đến vài ngày để về tới đó.”

“Hoặc chẳng có thời gian nào hết,” Veek nói. “Đi cũng chết mà về cũng chết.”

“Chết tiệt,” Roger nói.

Tim lấy ra một cuộn dây thừng bện bằng vải bông. Ông buộc một đầu vào tay lái xe đạp của mình, và lấy ra một vài sợi dây khác, sau đó cột nhanh vào đầu tay lái của Nate. Thêm một vài sợi dây khác và ông di chuyển tới xe Veek.

“Được rồi,” Nate nói. “Đây là những gì tôi đang nghĩ. Chúng ta sẽ dành ra khoảng một giờ nữa để tới sườn núi kia. Nếu chúng ta không tiếp tục thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Việc quay lại được tòa nhà là quan trọng hơn hết.”

“Đồng ý,” Tim nói.

“Và chúng ta sẽ dựa vào dự cảm về thời gian của bác Tim,” Nate thêm vào, “vì chúng ta không có thiết bị nào còn có thể hoạt động. Nếu bác ấy nói đã được một giờ đồng hồ rồi, thì có nghĩa chúng ta đã đi được một giờ. Mọi người đồng ý chứ?”

Veek và Roger cùng gật đầu. Tim buộc đầu sợi dây vào xe Roger. “Chúng ta sẽ đi cách nhau khoảng ba mét,” ông nói. “Nếu nó chỉ là vấn đề liên quan đến phối cảnh, thì sẽ chẳng có gì xảy ra hết. Nếu chúng ta thực sự đã di chuyển, chúng ta sẽ biết thông qua sợi dây này. Mọi người hiểu chứ?”

“Hãy cố gắng đừng để bị loạn lên vì nó,” Nate nói. “Xela nghĩ nó có thể xảy ra và nó đã xảy ra. Nếu chúng ta cứ cuống lên, thì chúng ta sẽ làm nhau bị thương.” Anh xoa xoa đầu gối để nhấn mạnh.

Năm phút sau, họ đã đi thêm được một đoạn nữa. Veek chớp mắt, Tim đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô.

Mắt cô điều chỉnh lại và lại nhìn thấy ông đang ở cách mình khoảng một dặm, phía cồn cát. Một cái chớp mắt nữa, và Nate đã xuất hiện ở đó cùng ông.

Veek chạm vào sợi dây được nối giữa xe cô và Nate. Sợi dây vẫn chùng, đủ để cô quấn ngón tay mình trên đó và làm cho nó căng ra khi kéo mạnh. Những sợi thừng vải bông vẫn còn lỏng. Cô cố gắng lần theo những sợi dây để dõi theo những chiếc xe khác, nhưng nó làm mắt cô đau. Cô lắc lắc đầu và hai người đàn ông lại xuất hiện trước mặt cô một lần nữa.

Nate liếc ra sau về phía Veek. “Em cũng vậy sao?” Cô gật đầu.

“Nhưng chúng ta đều ổn,” anh nói. “Chỉ là trông nó hơi kì lạ thôi. Nhưng nó không hề làm chúng ta đau.”

“Dù sao thì cũng chưa đâu,” Tim lẩm bẩm.