← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 39

Xela lật qua các bản in Veek để lại và tìm thấy một sơ đồ mới. Mắt cô lướt từ các bức ảnh về các phím trên bảng điều khiển. Xela dò ngón tay theo từng đường trên sơ đồ, rồi dò theo chúng qua khoảng không phía trước mặt.

“Tôi không biết là mình đang làm gì nữa,” cô thừa nhận với Clive.

Anh liếc nhìn Xela. “Có lẽ cô nên nói ra điều đó trước khi họ đi.”

“Cũng chẳng ai biết về bất cứ điều gì cả,” cô nói. “Ít nhất thì tôi cũng có sơ đồ ở đây. Chỉ là có quá nhiều thứ linh tinh. Anh biết không? Tôi đã từng bị lạc và tôi đã hình dung ra đủ thứ chuyện không hay.”

“Có thể tôi sẽ giúp được,” Debbie nói. Một bên mặt của chị đã bị bầm tím do cú đấm của Andrew. Chị đi quanh chiếc ghế dài, nơi Mandy vẫn ngồi cuộn tròn như một quả bóng. “Tôi biết một vài thiết bị điện tử cơ bản khi học vài môn học trong trường.”

“Anh không nghĩ có bất cứ một thiết bị nào là cơ bản trong cỗ máy này đâu, em yêu,” Clive nói.

“Méo mó có hơn không,” Xela nói. “Tôi còn không chắc chắn rằng những sơ đồ này mô tả căn phòng điều khiển. Có thể nó là sơ đồ của những máy phát kia.”

Debbie lắc đầu. “Có quá nhiều công tắc,” chị nói. “Nó đích thực là của căn phòng này.”

Xela rải ra một vài sơ đồ khác trên tay vịn ghế. “Chà,” Debbie ngừng lại vài giây rồi nói tiếp. “Thực sự có quá nhiều thứ.”

“Vâng,” Xela nói. “Nhưng tôi cá là một họa sĩ và một nhà hóa sinh có thể đọc được nó.”

Đoàn xe đã đi được thêm một quãng đường nữa.

Đoạn đường này khiến tất cả mọi người dường như đang xít lại gần với nhau mặc dù những sợi dây thừng không hề bị chùng. Roger đã không thể xử lý tốt việc này.

Đoạn đường tiếp theo đều khiến họ cảm giác như đang ở cách xa nhau đến hàng dặm. Nó giống như tầm nhìn của một dạng đường hầm đặc biệt. Nate giơ cánh tay lên và những ngón tay của anh biến mất ngay trước mắt.

Họ mất gần một giờ khi đặt chân tới đỉnh núi.

Veek nhìn về phía sau và trông thấy tòa nhà Kavach. Nó cách đó khoảng một dặm hoặc hơn một chút. Đỉnh núi trông không cao hơn mái nhà là mấy, nhưng khi nhìn về phía tòa nhà ở đằng kia, cô băn khoăn liệu đây có phải là một trò lừa gạt khác ở thế giới này không?

Nate nhìn vào tòa tháp hình vương miện. Từ vị trí này, thì rõ ràng tòa tháp nằm cách xa khỏi sườn núi, hoàn toàn không nằm trên đó. Khó có thể nói chính xác kích cỡ của nó do phối cảnh sai lệch, đặc biệt là khi quanh đó không có bất cứ vật gì để so sánh.

“Nó không hề tráng lệ,” Nate nói. “Trông rất... mơ hồ.” “Ừm,” Roger nói. “Có chuyện gì với nó vậy?”

“Có thể là khói,” Tim nói khi tháo dây thừng ở những chiếc xe đạp ra.

“Có thể chỉ là hiệu ứng ánh sáng mà thôi,” Veek nói.

Nate lắc đầu. “Nếu như vậy thì ánh sáng từ đâu ra?”

Anh nhảy ra khỏi xe và ngả nó xuống mặt đất.

Tim đặt một tay lên vai Nate, ấn xuống. “Thấp người xuống,” ông nói. “Nếu có thứ gì ở đằng đó, thì cậu sẽ không muốn trở thành bóng đen in trên nền trời đâu.”

Họ chống hai tay xuống đất, quỳ gối, bò lên sườn núi. Nate cảm thấy một dòng cát đang tụ lại ngay trên bụng mình. Anh không nghĩ đó là cát, nhưng vì anh trông thấy những mảnh thủy tinh thô nhỏ hình vuông, như những tàn tích còn lại của một miếng kính chắn gió nhỏ xíu bị vỡ vụn. Và anh cảm giác nó quá khô ráp. Nate băn khoăn liệu nó có hút hơi ẩm trên da mình không. Anh đã cố gắng để không nghĩ đến những hạt cát đang lọt xuống quần và chạm tới đũng.

Đầu họ đã chạm tới rìa mép núi. Từ vị trí này, họ đã có thể nhìn thấy rõ tòa tháp.

“Giết tôi đi,” Roger thì thầm.