← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 41

Những quái thú nhỏ đang lượn thành hình vòng cung rộng, sà xuống xung quanh và tiến gần hơn miệng núi lửa từ hai hướng. Con đầu đàn khổng lồ đang bay vọt lên cao, chắn ngang vầng mặt trời. Đôi cánh của nó vỗ theo hình vòng cung rộng trải dài đến hàng trăm dặm. Những chiếc xúc tu cong lên rồi duỗi ra trong không trung, hai chân trước của nó treo lơ lửng phía bên dưới, kéo theo sau là những chiếc móng vuốt.

ĐÓI! RẤT ĐÓI! THỨC ĂN! CON MỒI!

SĂN NHỮNG CON MỒI CỦA TA!

TẤT CẢ LÀ CỦA TA!

Gió và cát đua nhau giằng xé bốn người họ. Nate cảm thấy những vệt cắt nhỏ trên hai cánh tay, má, những ngón tay và cả mí mắt. Anh choàng tay qua ôm lấy Veek, cô nép mặt vào ngực Nate.

Cát chất thành đống trên những nếp gấp quần áo, đủ để anh có thể cảm nhận sức nặng của nó. Cát rơi vào áo, giày và cả quần Nate. Cơn gió đang chôn vùi họ.

THỨC ĂN CỦA TA! THẾ GIỚI CỦA TA!

CƠN ĐÓI CỦA TA! GIA SÚC CỦA TA!

LÀ CỦA TA! THỨC ĂN CỦA TA!

Một cú đập của những đôi cánh khổng lồ kia đã mang những kẻ săn mồi siêu hạng lướt qua họ về phía thung lũng bên trong miệng núi lửa. Nate cảm thấy chúng đã đi xa. Những “người tiền sử” rú lên trong sợ hãi. Còn những tên lính canh hú lên trong sung sướng. Những âm thanh đó vô cùng hỗn loạn.

Nate cố mở mắt. Roger đã cuộn tròn lại như một quả bóng với hai cánh tay khoanh lại che mặt. Gió đã trút hai hoặc ba xô cát đầy lên người anh. Tim che hai tay lên mắt và miệng mình. Đôi chân ông đã bị vùi trong cát, nhưng một đầu gối vẫn còn trồi được lên trên.

Veek nới lỏng tay khỏi người Nate và ngẩng đầu lên.

Mũi và cả tai cô lại bị chảy máu. Họ đều nhìn nhau. Có những vết bẩn màu đen trên má và môi Roger. Những cục máu đông hòa lẫn với cát bám dưới tai Tim. Nate lau bùn dính trên mặt mình.

Họ bò lên vị trí cao nhất trên đỉnh núi.

Một con quái thú khổng lồ đang sà xuống đám người nô lệ và những lính canh. Nó bay vọt qua họ giống như một con chim liệng qua hồ cá. Rồi bất thình lình, những chiếc xúc tu chộp lấy khoảng hơn hai tá sinh vật bên dưới và họ biến mất ngay lập tức dưới những lớp cơ xoắn khổng lồ trên khuôn mặt con quái thú. Thậm chí từ phía xa, Nate có thể chắc chắn rằng hai trong số những sinh vật bị bắt đi là lính canh. Con quái thú không hề có sự phân biệt giữa lính gác và nô lệ.

Một con quái thú nhỏ hơn thu hai cánh lại, và rồi thực hiện một cú nhào lộn ngoạn mục, túm lấy ba người tiền sử bằng những chiếc xúc tu của mình. Đôi cánh nó dang rộng trong giây lát để nâng bổng cơ thể lên cao. Không hề giảm tốc độ, nó bay vọt qua chỗ phần xác còn lại của Oskar và xuyên qua cổng vòm. Họ thoáng thấy nó lao vun vút theo lối đi, rồi biến mất bên trong mái vòm.

Một con nhỏ khác sà xuống vòm cao. Khi bay qua, nó vươn ra một sợi thừng cơ và cuỗm đi phần cơ thể còn lại của Oskar, gần như chỉ trong chớp mắt. Nó cũng biến mất bên trong mái vòm.

Một kẻ săn mồi khác vút bay lên theo phương thẳng đứng, giống như một con cá voi trồi lên khỏi mặt nước, rồi ngụp trở lại. Không khí vỗ nhịp trên những đôi cánh của nó giống như cánh buồm khổng lồ. Những chiếc xúc tu đang uốn cong, vươn ra trước.

Nate loay hoay với chiếc ống nhòm. Những tên lính canh giơ tay ra như những đứa trẻ đang sung sướng. Hầu hết những “người tiền sử Neanderthals” co cụm lại trong sợ hãi. Một số người khác chạy trốn. Các xúc tu quất qua và tóm lấy rất nhiều người trong số họ. Nate trông như có hàng tá người đang bị cuốn phăng bởi những xúc tu đang vùng vẫy kia.

Anh nhận thấy con quái thú bắt những người đang chạy trước, lòng tự hỏi liệu con thú này có giống một loài khủng long chỉ có thể nhìn thấy những vật đang di chuyển không.

“Nó thích thế,” Veek thì thầm. “Nó thích thú với những con mồi đang tìm cách chạy trốn.”

Con quái thú khổng lồ đập đôi cánh lớn của nó vào không trung, cú đập khiến những người nô lệ, những tên lính canh bị dạt sang các phía do sức càn quét của những cơn gió. Họ nghiêng ngả và ngã nhào. Nate không nhìn bằng ống nhòm, nhưng trông có vẻ như một vài người trong số họ đã bị chôn vùi dưới những đợt sóng cát mà những cơn gió bão mang tới.

Con quái thú bay lên, lượn vòng quanh ngọn tháp trên đường di chuyển. Khi lên tới đỉnh tháp, đôi cánh của nó đập thêm ba hay bốn lần nữa. Con thú đầu đàn đang liệng trên ngọn tháp, luồng không khí cuộn lên điên đảo trong lòng ngọn núi lửa.

Những chiếc chi xương xẩu của nó duỗi ra và xòe rộng những móng vuốt sắc nhọn. Có năm móng vuốt trên mỗi chi, ba đằng trước và hai đằng sau. Mỗi chiếc dài chừng mười hai mét, Nate đoán vậy, đấy là chưa tính đến những móng vuốt sắc nhọn kia.

Con quái thú cúi xuống, dùng móng vuốt quặp lấy một trong những bộ nữ trang bên dưới. Rồi tiếp đó là bộ nữ trang thứ hai. Nó vỗ cánh vào bầu trời lần nữa và rồi thả lỏng toàn thân trên những chiếc chạc trên ngọn tháp. Đuôi nó thò xuống và cuốn hai vòng quanh cột tháp.

“Chúa tôi,” Tim lẩm bẩm.

Đôi cánh của nó thu lại trong giây lát rồi sải rộng. Đôi cánh nó phủ bóng đen trên một nửa miệng núi lửa.

Những chiếc xúc tu xòe rộng ra như một bông hoa màu xanh lá khổng lồ. Hai con mắt màu hổ phách, mỗi con mắt có kích thước bằng diện tích của một hồ bơi, đang nhìn xuống đám đông nhỏ li ti bên dưới.

Suy nghĩ của con quái thú này như đang nện vào đầu họ.

ĐẦY TỚ CỦA TA! CON NGƯỜI CỦA TA!

SỰ THỜ PHỤNG! VAN NÀI! BIỆN HỘ!

CẦU NGUYỆN! NHỮNG CON MỒI! CẦU NGUYỆN!

NHỮNG CON MỒI! CHO TA THỨC ĂN! THỨC ĂN CỦA TA!

ĐẦY TỚ CỦA TA! GIA SÚC CỦA TA!

Những sinh linh bên dưới đang chạy thục mạng và ngã nhào. Một vài người quỳ sụp xuống. Những người khác ngả người ra sau và dang rộng cánh tay về phía sinh vật trên ngọn tháp. Những tiếng hú, tiếng reo hò và cả những tiếng than khóc vang lên, vang tới tận nơi bốn người họ phía bên kia sườn núi và cả nơi con quái vật khổng lồ kia.

THẾ GIỚI CỦA TA! CƠN ĐÓI CỦA TA!

THỨC ĂN! CON MỒI! CẦU NGUYỆN CHO TA!

ĐẦY TỚ CỦA TA! THẾ GIỚI MỚI!

THỨC ĂN MỚI! CON MỒI MỚI!

CỦA TA! CỦA TA! THẾ GIỚI MỚI CỦA TA!

Những tiếng tung hô lại trỗi dậy từ đám đông bên dưới. Roger nhắm mắt lại. “Sh*t!” Anh chửi thề. Máu đã gột sạch lớp cát trên mặt anh. “Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa!”

“Nó đã biết,” Tim nói. Mũi ông cũng đang phụt máu và nước da trở nên tái nhợt. “Loài sinh vật đáng nguyền rủa này biết cỗ máy đã bị tắt. Chúng biết chúng có thể vượt qua rào cản không gian. Đây là lời chào cuối cùng trước khi chúng vượt qua rào cản này.”

“Bằng cách nào?” Roger hỏi. “Sao mà chúng biết được?” “Bởi vì đó là mục đích sinh tồn của loài sinh vật này,” Veek nói. “Chúng là động vật ăn thịt, nhớ chứ.

Chúng muốn tiến lên và bắt đầu săn mồi trở lại.”

“Không còn nghi ngờ gì nữa,” Tim nói, “nhưng chúng còn muốn nhiều hơn thế.” Ông ra hiệu một cách bí mật về phía đám đông bên dưới. “Những sinh vật đó không chỉ muốn ăn thịt chúng ta, chúng muốn chúng ta cầu nguyện và tung hô chúng. Chúng muốn được thờ phụng.”

Họ đều nhìn về phía đám đông. Những “người Neanderthals” và sinh vật ba tay đang la hét và vùng vẫy. “Chúng muốn sở hữu linh hồn của chúng ta,” Veek nói.

GIA SÚC CỦA TA!

Nate ngửa cổ lên, ngước nhìn bầu trời, qua ống nhòm, anh bất chợt nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách kia. Đôi mắt kia cũng đang tập trung vào anh và Nate cảm thấy một sức nặng khủng khiếp của một tỉ năm đè lên người mình. Trong ý nghĩ nào đó, anh biết chúng đang ở cách xa hàng dặm, và con quái vật đang tọa trên tòa tháp giống như một con kền kền có xúc tu tàn ác. Nhưng anh cũng hiểu nó ở gần mình tới cỡ nào là vì đối với sinh vật này, việc nhìn thấy một mục tiêu và tiếp cận ngay tới đó là hai việc như nhau.

Nó nhìn thấu tâm trí Nate. Anh sảy chân, trượt qua những chiếc xúc tu và rơi vào con mắt đồ sộ của con quái thú kia, rồi ngã sụp xuống vào hố sâu vô tận bên trong nó. Nate cảm thấy kẻ đói khát đầy tham vọng kia đang bóp nghẹt mình, có một cảm giác mơ hồ như anh đã từng trải qua cảm giác này một lần, nhưng ở đó chẳng có kẻ đói khát nào. Nate không thể nhớ nổi.

Kẻ săn mồi ở đó, đã ở đó và sẽ mãi ở đó. Nó cứ tiếp diễn, tiếp diễn, tiếp diễn, tiếp diễn, tiếp diễn, tiếp diễn và...

“Nate!” Veek tát mạnh vào má anh.

Anh đã quay lên đỉnh núi với ba người còn lại. Cát có màu sẫm hơn và nhuốm một màu đỏ trên đó. Anh chớp mắt, kiên quyết không nhìn lên nữa. Anh có thể cảm nhận được sức nặng trong cái nhìn của loài sinh vật khổng lồ kia đang dán chặt vào lưng mình từ cách đó hàng dặm.

“Mọi người vừa mới bị ‘đóng băng’,” cô nói.

Tim đặt tay che mắt Roger và kéo anh xuống sườn dốc. Một vết bẩn bắt đầu loang ra trên một bên đùi anh.

Tim liếc về phía Nate. “Cậu không sao chứ?”

“Cháu nghĩ vậy,” anh nói. Đũng quần anh có vẻ lành lạnh và dinh dính. “Cháu nghĩ cháu vừa làm ướt quần mình rồi.”

“Đúng vậy,” Veek gật đầu. Khuôn mặt cô cũng đỏ lựng, như thể cô đang rất khó thở. Chiếc sơ mi của Veek đã biến thành màu hồng.

Những hình ảnh - ý nghĩ - của kẻ đói khát kia vẫn còn lẩn quất trong tâm trí anh, giống như những đốm đỏ còn lại trong mắt sau khi nhìn thẳng vào một bóng đèn đang phát sáng. Anh lắc lắc đầu cố xua đuổi những ý nghĩ này đi. “Anh đã... bao lâu rồi?”

“Năm phút, em nghĩ vậy,” cô nói. Veek nắm chặt cánh tay anh. “Em đã nghĩ em mất anh ở đây rồi, Shaggy.”

Anh lắc lắc đầu mình lần nữa. “Anh nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây.”

“Không cần phải nghĩ gì nữa,” Roger nói. “Đi thôi.” Anh nói như có vẻ đang rất nôn nao. Cả hai mắt anh đều đỏ ngầu, những đốm đỏ hiện lên trong mắt anh như những mống mắt giả.

Nate chớp mắt và hiểu lý do tại sao tất cả những gì anh có thể nhìn thấy lại trở thành những vệt màu đỏ vào lúc này.

“Đồng ý”, Tim nói. “Chúng ta cần phải làm cho cỗ máy đó hoạt động trở lại.” Ông giúp Roger đứng dậy và hai người họ bước thêm vài bước nữa tiến về phía những chiếc xe đạp.

Veek và Nate đang trượt xuống sườn núi thì những âm thanh như tiếng búa lại gõ vào đầu họ.

GIA SÚC CỦA TA! CON MỒI MỚI CỦA TA!

ĐẦY TỚ CỦA TA! Ở KIA!

“Sh*t,” Roger lên tiếng. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra thành dòng từ mũi anh. “Nó chỉ nói những gì mà tôi nghĩ nó đã nghĩ thôi.”

Nate và Veek nhìn xuống miệng núi lửa. Đúng lúc, đám đông “người Neanderthals” và những tên lính canh quay lại nhìn thẳng vào họ. Một tiếng gầm rú phát ra từ đám đông. Nó có thể là âm thanh của sự tức giận, của niềm hạnh phúc hoặc thậm chí là sự ăn mừng. Có thể họ đang đón chào những người láng giềng mới của mình. Chào mừng họ đến với gia đình vĩ đại. Nhưng Nate biết nó còn là một điều gì đó khác.

Đó là tiếng gầm rú của cái đói.