← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 42

Clive liếc nhìn xấp giấy tờ trên chiếc ghế dài và sắp xếp lại chúng. Đã có đến hơn nửa tá số giấy tờ tính cho đến thời điểm này. Xela đã phác thảo các cần điều khiển có kích thước tương đương kích thước thực để đảm bảo sẽ không có sự nhầm lẫn nào. Mỗi cần gạt, công tắc và nút bấm đều được tái hiện lại trên giấy, giống như quan điểm nghệ thuật trong phim của H.G.Well.

Clive nhìn về phía Mandy. Cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện, miệng vẫn mím chặt. Anh mỉm cười với cô ta, nhưng cô ta không hề đáp lại.

Xela hoàn thành xong một bản vẽ khác và áp nó vào bảng điều khiển, chiếc bút chì cài ngay sau tai trong khi cô quan sát một cụm công tắc khác dưới đèn pin. Một lát sau, cô duỗi ba ngón tay khỏi chiếc đèn pin. Debbie nhoài người sang và giữ hộ chiếc đèn. Lúc này, họ đã có một hệ thống sơ đồ bảng điều khiển. Xela trượt tay thả tự do, lấy chiếc bút chì đang cài sau tai, nhanh chóng phác thảo những đường vẽ.

Clive di chuyển sự chú ý từ những người phụ nữ kia về phía Andrew. Hắn ta là một tù nhân kiểu mẫu trong khi những tên khác đã chết. Vài phút sau khi Xela bắt đầu vẽ, hắn ta lại tiếp tục lẩm nhẩm cầu nguyện.

Một khoảng lặng của Andrew khiến Clive nghĩ về những con cá. Clive không phải là một fan cuồng phim tài liệu, nhưng anh có lẽ đã xem một vài chương trình truyền hình về thế giới dưới đại dương trên kênh Discovery trước khi anh và Debbie nhận thấy họ đã lãng phí bao nhiên tiền bạc vào truyền hình cáp chỉ để xem tivi một hoặc hai đêm một tuần. Có vô vàn những điều kì lạ dưới đáy biển, nhưng điều khiến anh băn khoăn là sao mọi thứ lại quá tĩnh lặng đến vậy. Đó vừa là những điều tự nhiên lại vừa không tự nhiên. Những con cá mập tấn công mà không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào - không gầm gừ, cũng không hề nghiến răng kèn kẹt hay thậm chí đánh hơi. Những con cá bơi thành đàn trong im lặng. Khi chúng bị tấn công, những nạn nhân sẽ quẫy đạp và chống trả, nhưng chúng không tạo ra bất kỳ một tiếng động nào. Đó hoàn toàn là một thế giới, nơi mà tất cả mọi thứ đều ở trạng thái tĩnh lặng.

Andrew cũng im lặng theo kiểu đó. Bên ngoài trông có vẻ ổn, nhưng sự im lặng của hắn ta đang ở một trạng thái rất sâu. Tự nhiên mà không hề tự nhiên.

Clive đổi tay cầm súng. Nó đủ nặng để có thể nằm yên, nhưng đối với trọng trách phải giữ lấy nó thì lại không như vậy.

“Tôi nghĩ mình đã xong,” Xela nói. Cô lại cài chiếc bút chì sau vành tai và cúi xuống các bản phác thảo sơ đồ lắp ráp vừa hoàn thành. Cô chỉ tay vào các nút điều khiển. “Chúng ta vừa mới vẽ ba hàng công tắc chuyển mạch, những hàng bên trên và bên dưới là các nút, cần gạt nằm ở cả hai bên...”

“Thế còn đồng hồ số thì sao?” Debbie hỏi.

Khóe miệng Xela giật giật, có thể coi đó là một nụ cười. “Chúng ta đều biết nơi những cây kim đó vốn nằm ở đâu,” cô nói. “Vì vậy vẽ chúng vào đây cũng không cần thiết.”

“Có thể chỉ là để tham khảo thôi,” Debbie nói. “Không có bất cứ một chi tiết bất thường nào cho thấy điều gì đã gây ra toàn bộ chuyện này.”

“Tôi hiểu ý chị.” Xela lôi chiếc bút chì ra và nhìn lên bảng điểu khiển lần nữa.

Clive nhìn qua vai cô. “Những hình đổ bóng kia là gì?”

“Đó là những phím không cần thiết phải dịch chuyển,” Xela trả lời. “Đó là cách để tô màu cho chúng khi chúng ta lật qua nó và biết những công tắc nào đã bị chuyển. Chúng ta không muốn bấm đi bấm lại cùng một nút công tắc.”

“Có lẽ cô nên chụp lại vài bức ảnh,” Debbie nói. “Chỉ phòng trường hợp có sai sót gì.”

“Ý kiến không tồi đâu,” Clive đồng tình. Một vật gì đó di chuyển lọt vào phạm vi tầm nhìn của Clive, sự chú ý của anh quay trở lại gã tù nhân.

Đầu Andrew đã ngẩng lên và hắn mở mắt. Hắn ta mỉm cười, nụ cười rộng ngoác gần như chiếm hết toàn bộ khuôn mặt. Clive nghĩ bộ dạng đó khiến hắn ta trông giống nhân vật Joker. Đó không phải là khuôn mặt có một vết rạch dưới miệng giống như Heath Ledger, nhăn nhúm và giả tạo giống như Jack Nicholson.

“Chúa tể đang đến,” Andrew nói. Hắn ta nói ra điều đó như cái cách mà hầu hết người ta kể về danh sách tạp hóa phải mua hoặc về chuỗi cửa hàng Netflix. Đầu hắn nghiêng từ bên nọ sang bên kia, giống như một con rắn bị thôi miên. “Chúa tể đang đến để đập nát nơi khủng khiếp này thành tro bụi.”

Nate ra sức đạp. Anh có thể thấy Tim đang tì người trên tay lái còn chân Veek đang ngoáy điên đảo. Roger gằn lên phía sau họ.

Họ đã đạp được mười phút, khoảng hơn một phần tư dặm xuống núi thì sự thay đổi đầu tiên tấn công họ. Tòa nhà Kavach đã vọt về phía đường chân trời, chỉ còn là một điểm nhỏ xíu xa xôi. Họ vẫn tiếp tục đạp điên cuồng.

Chưa có động thái gì từ phía miệng núi lửa. Ít nhất là những điều họ trông thấy vào lúc này. Mặc dù vậy, vẫn có những tiếng ồn. Tiếng rầm rầm vang lên rất nhỏ. Đó là tiếng của hàng trăm bàn chân đang chạy. Như một trận tuyết lở.

Một vụ chạy loạn.

Bốn người họ hối hả đạp nhanh hơn.

Tim liếc về phía sau và cau mày. “Vì sao chúng không đuổi theo chúng ta?” Ông gào lên trong cơn tức giận.

Nate cũng quay lại. Khoảng cách lúc này lại bị dịch chuyển một lần nữa và đúng cái lúc anh ngoái đầu lại, lần dịch chuyển này dịch ra xa hơn khoảng hai đến ba lần. Anh nhìn thấy những bóng sinh vật đang vượt qua khỏi sườn núi, nhưng không khí vẫn hoàn toàn yên ắng. Anh nghĩ về những con quái thú khổng lồ kia, đang ăn no uống say trong thung lũng và lựa chọn mục tiêu.

“Chúng ta đang chạy,” Nate nói khi liếc nhìn về phía Veek. “Chúng thích thú khi chúng ta ra sức chạy trốn.”

“Chúng đã ra khỏi miệng núi lửa rồi!” Roger thét lên.

“Tôi thấy rồi,” anh gọi lại.

Veek ngoái nhìn lại. Cặp mắt kính của cô đã bị lệch khỏi mắt khiến cô phải đưa tay giữ lấy chúng. Chiếc xe lắc lư và Veek bị bỏ rơi lại phía sau một vài mét. “Chúng đang cưỡi cái gì vậy?”

Roger ngoảnh đầu lại về phía đỉnh núi. “Trông như chúng đang cưỡi những con côn trùng khổng lồ vậy, hoặc cái gì đó tương tự.”

“Côn trùng ư?” Nate kiểm tra vị trí của ba chiếc xe kia và ngoái đầu nhìn ra xa. Anh trông thấy hàng tá những sinh vật mang áo choàng phía đằng xa đang đuổi theo họ.

Có lẽ là hàng trăm. Tâm trí anh chống lại những hình ảnh này trong một phút, và tự thuyết phục mình rằng đó là một trò ảo giác của ánh sáng.

Những tên lính canh đã chạy... bằng cả tứ chi. Hai chân trước hay hai cánh tay đang sải rộng và vồ lấy mặt đất. Trông chúng như những con côn trùng đang bò lên bờ tường, hoặc giống như những con cua đang bò dưới đáy biển. Chúng cắm vuốt xuống mặt đất và rồi di chuyển qua những trảng cát ngay sau bốn người họ.

Thân hình chúng gập lại phía sau thành một góc mà đối với một con người, góc gập đó có thể khiến cho anh phải ngồi xe lăn suốt đời. Chúng trông giống như đám nhân mã còi cọc, nửa thân trên được tính từ vùng xương sườn thay vì từ phần hông. Hai chân và hai tay chúng trên mặt đất có nghĩa là chúng còn lại một tay để giữ ngọn giáo trên bờ vai lệch, sẵn sàng phóng thứ gì đó giống như một mũi lao.

Những chiếc nón đội đầu của chúng đã bị rớt lại phía sau. Nate đã ở quá xa nên không thể nhìn kĩ khuôn mặt chúng. Nhưng anh chắc chắn rằng chúng trông rất gớm ghiếc.

Những tên lính canh di chuyển ít nhất cũng nhanh bằng tốc độ xe đạp.

Roger buông một tay và lục lọi trong bao da.

“Đừng phân tâm,” Tim gọi về phía anh. “Kể cả khi đứng yên một chỗ, chúng ta cũng khó nhắm trúng. Anh sẽ không bắn trúng được gì đâu.”

“Nhưng nó có thể hù dọa chúng,” Roger nói.

Veek lắc đầu. “Chúng nhìn thấy những con quái vật kia mỗi ngày và anh nghĩ một viên đạn có thể làm chúng hoảng sợ ư?”

“Tiếp tục đạp đi,” Nate hét lên. “Chỉ có một nơi duy nhất chúng ta được an toàn, đó chính là tòa nhà Kavach.”

“Và đừng có nhìn lại nữa,” Tim nói. “Chỉ khiến chúng ta chậm lại thôi.”

Họ ra sức đạp thêm khoảng mười phút nữa. Nate đã nhễ nhại mồ hôi. Thời tiết không hề ấm áp, nhưng họ đã ra sức đạp trong gần nửa giờ đồng hồ. Mắt anh liếc sang hai bên. Mồ hôi trên người Veek cũng đang nhỏ giọt và anh thấy cô cũng đang phải vật lộn để thở. Roger cũng thở hổn hển nhưng vẫn bắt kịp được với tốc độ hiện tại.

Thực tại chập chờn trở lại và tòa nhà Kavach đã vọt về gần họ hơn khoảng một dặm. Nó đang cách họ khoảng vài trăm thước. Họ có thể nhìn thấy những khối bê tông giữa các cửa sổ, những cây cột giả và các dầm đỡ trên cửa.

Nate liều mình quay đầu nhìn lại. Những tên lính canh “côn trùng” đã bị bỏ lại phía sau. Hoặc có lẽ đó chỉ là sự chuyển dịch phối cảnh, và đường sẫm màu chạy sượt qua thái dương Nate. Chỉ sau một nhịp, anh cảm thấy gió đang thổi bay tóc mình và nghe thấy tiếng gì đó cắt ngang vào không khí.

Một tiếng kêu vang lên từ tấm bê tông của tòa nhà. Anh quay đầu về trước và nhìn thấy đôi mắt mở to của Roger.

“Ô, shi*t!”

Một ngọn giáo vọt qua họ như một viên đạn. Đầu ngọn giáo cắm phập vào tảng bê tông phía trước. Ngọn giáo thứ ba cắm trúng mặt đất và chôn một nửa thân mình dưới cát.

“Chúa tôi,” Tim thốt lên. “Làm sao mà chúng lại có thể phóng những ngọn giáo đó nhanh đến vậy?”

Chỉ còn một trăm mét nữa là họ về tới tòa nhà, rồi sáu mươi. Veek thở khò khè, nhưng vẫn vẫy tay ra hiệu cho những người khác tiếp tục đi. Roger đạp lên trước, dẫn đầu đoàn.

Tim ho dữ dội, từ khóe mắt, Nate thoáng thấy người đàn ông đó đang kéo thứ gì đó ra khỏi áo. Anh liếc qua và nhớ Tim mặc áo phông. Chẳng có gì để có thể lôi ra, hoặc giấu dưới nó cả.

Tim ngừng đạp. Một tay ông giữ cái gì đó trên ngực. Nó trông như một phiên bản ngắn hơn của loại lao mà bọn lính canh kia vừa phóng. Chiếc này dài khoảng nửa mét, và nó ánh lên trong ánh sáng lờ mờ như thể được bao phủ bởi một lớp sơn ướt.

Tim quằn quại trong cát.

Nate phanh lại đột ngột. Veek quặt xe lại, và cũng thấy những gì anh đang trông thấy, rồi cô cũng khựng lại. “Ôi, không!”

Nate nhảy ra khỏi xe và chạy về phía Tim.

Khuôn mặt Tim đang căng ra và nhăn lại. Ông ho lên và những đốm máu rải rác trên nền cát. Chiếc áo ông đang mặc nhuốm đỏ và ngọn giáo đang cắm giữa xương sườn và xương ức của Tim.

Năm chiếc chân của loại vũ khí này đang treo sau lưng ông, khiến Tim phải nằm nghiêng sang một bên.

“Cố lên nào,” Nate nói. Anh nắm chặt lấy tay Tim.

“Cố lên, chúng ta có thể làm được mà. Tòa nhà gần ngay đây thôi.”

Tim nhìn lên họ rồi lắc đầu. Ông xua tay đẩy họ. “Đi đi.”

Một thứ gì đó ướt át ộc ra khỏi cổ họng và thổi bay những lời nói của ông. Máu xung quanh ngọn giáo rít lên và bị hút vào không khí.

Nate nhìn lên. Những tên lính canh đang ở rất gần. Anh đang cố gắng đoán tốc độ di chuyển của bọn chúng vào lúc này và liệu chúng sắp bắt kịp họ chưa.

Veek nắm lấy cánh tay Tim. Tim đẩy tay cô ra và cố lăn đi. Ngọn giáo cắm sâu hơn vào lồng ngực và ông hét lên. Tim nắm lấy áo Nate bằng bàn tay đẫm máu. “Đi đi!” Ông hét lên. “Hãy bảo vệ cho tất cả mọi người được an toàn.”

“Tất cả mọi người là có cả bác nữa, bác Tim!”

Tim giáng cho Nate một cái tát, nhưng sức lực đã biến mất khỏi bàn tay ông.

“Tôi đã nói với cậu rồi, muốn tôi đá đít cậu sao,” Tim thở khò khè. Đầu ông quay lại nhìn thẳng vào những tên lính canh và ông lần lần trong bao da của mình bằng những ngón tay yếu ớt. “Về đi. Tôi sẽ giúp mọi người có thêm chút thời gian.”

Và rồi Tim trút hơi thở cuối cùng.