← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 43

Có lẽ nếu là trong những bộ phim, Nate sẽ ở lại bên cạnh thi thể của Tim và khóc than. Veek sẽ nức nở cùng anh. Anh sẽ cõng người bạn của mình trên lưng và đưa ông trở lại tòa nhà, nơi họ có thể cứu sống ông ta với một chút phép lạ cuối cùng. Hoặc họ sẽ làm nhanh một cái bẫy với phần thi thể của Tim cùng một ít thuốc nổ tìm thấy trong chiếc túi của ông. Ít nhất, họ cũng vuốt mắt cho ông giống như người ta vẫn thường làm.

Nhưng trên thực tế, một cặp giáo đã ném trúng xuống nền cát chỉ cách họ vài mét ngay khi Tim vừa trút hơi thở cuối cùng. Veek quăng mình về phía sau. Nate hét lên và ngã đập mông xuống đất. Một ngọn giáo thứ ba cắm phập vào lớp cát giữa chân và tay anh. Hông anh bị đập xuống quá mạnh và một vệt máu đỏ xuất hiện nơi ngọn giáo sượt qua.

Họ chạy thục mạng, bỏ lại thi thể của Tim và những chiếc xe, họ còn ba mươi mét cuối cùng để trở về tòa nhà Kavach.

Roger đã đứng sẵn trên thềm nhà. Một ngọn giáo rung lên bần bật trên bề mặt bê tông ngay cạnh anh. Anh nhoài người tới nắm lấy tay Veek và kéo cô lên cầu thang. Chân cô nhanh thoăn thoắt và lao lên bậc thềm. “Tim đâu?” Anh hét về phía Nate.

Nate lắc đầu và kéo lê mình lên đến lưng chừng thang. Roger nắm lấy thắt lưng Nate và kéo anh lên những bậc còn lại. Một ngọn giáo khác cắm phập vào nền cát ngay dưới chân, một cây khác làm nứt toác bức tường bê tông bên phải anh. Một ý nghĩ lởn vởn trong tâm trí Nate rằng những ngọn giáo không làm bằng gỗ mà là bằng những khúc xương dài.

Họ theo Veek leo lên những bậc cầu thang. Cô cố thở trong khi giữ cánh cửa an ninh cho hai người kia. Họ kéo mạnh và đóng sầm cánh cửa lại. Nate vặn khóa, một ngọn giáo kêu đanh lên khi cắm vào những mắt lưới kim loại.

Roger đã ở trên tầng hai, ở đó có một cánh cửa gỗ lớn cũ kĩ, rất rộng và luôn luôn để mở. Anh đóng sầm nó lại và tìm một cái chốt hay một núm khóa xoay trên đó. “Chết tiệt,” anh lầm bầm. “Cánh cửa này không có khóa sao?”

“Chưa ai từng đóng cánh cửa đó lại cả,” Veek nói. Roger nhìn qua tấm kính. “Chúng ta có lẽ sẽ còn khoảng hai phút,” anh nói. “Chúng gần đến chỗ Tim rồi.” Anh ngáng chân lên cánh cửa, tì gót lên mặt sàn gỗ. Tiếng giáo mác vang vọng bên ngoài cửa.

“Gọi Clive đi,” Nate gọi Veek. “Chúng ta cần búa, đinh và vài tấm ván.”

Cô chạy lên cầu thang xoắn ốc.

Hông Nate bị va đập mạnh khi anh chạy đến những hộp thư và tìm kiếm thứ gì đó để làm vật cản trước cửa. Có một vài cuốn niên giám điện thoại phủ đầy bụi bặm và những chiếc thùng chứa toàn thư rác. Anh nghĩ sẽ bẩy một tấm bảng bằng đồng ra khỏi tường.

“Chúng đã vượt qua chỗ Tim rồi,” Roger nói. “Tên đầu tiên đã tới nơi và hắn đang trèo lên.”

Clive phi xuống cầu thang, một tay cầm súng bắn đinh màu vàng sáng, tay kia đóng đinh lên mặt trái của một vài tấm ván ngắn. Anh thả những tấm ván trên tay xuống, và chộp lấy một tấm khi nó vừa rơi xuống, rồi ép nó vào vị trí cạnh chân Roger chỉ ngay khi một vật gì đó rất to đập mạnh vào cánh cửa an ninh. Nate phóng tầm mắt qua vai Roger, thấy hai con mắt lồi đang lườm anh.

Không, anh nghĩ, phải là ba mắt.

Súng bắn đinh DeWalt kêu ù ù hai lần và tấm ván gỗ đã gắn chặt trên bề mặt cánh cửa.

Clive bắn thêm hai chiếc đinh khác lên nó và dựng một tấm ván khác lên. Cánh cửa an ninh vang lên như tiếng chũm chọe trong dàn nhạc.

“Trông chúng rất tức giận,” Roger nói. Anh vẫn ke chân vào cánh cửa và không hề nhúc nhích.

“Ừm,” Nate đáp. “Tim chết rồi sao?”

Clive dừng lại. Anh ngước nhìn Nate, miệng há hốc. Nate nhắm mắt lại. Anh chợt nhớ lại ký ức về những buổi chiều uống bia trên mái nhà và hình ảnh mũi giáo sáng loáng găm giữa mạng sườn Tim hiện lên. Anh cố nhớ lại những câu hỏi chệch hướng hóm hỉnh của Tim về quá khứ của anh và hình ảnh đầu ông bị ngoẹo sang một bên và đôi mắt vô hồn nhìn về những trảng cát mênh mông. “Phải, ông ấy mất rồi.”

Roger nhìn những sinh vật bên ngoài cửa sổ. Ba trong số chúng đang đập vào lưới thép và gầm gừ. Những con khác đang trèo lên phía sau. “Anh chắc chứ?” Anh hỏi.

Nate nhìn về phía những sinh vật kia và nhận ra điều Roger thực sự đang hỏi.

“Phải,” anh trả lời. “Nó xảy ra quá nhanh. Ông ấy không... Tôi không nghĩ là ông ấy có thể qua khỏi được.”

Clive phát ra một âm thanh mà họ không thể hiểu nổi, rồi quay trở lại với công việc còn dang dở. Anh đặt tấm ván thứ ba trên sàn dọc theo cánh cửa và bắn một đống đinh lên đó. “Đây là việc tốt nhất tôi có thể làm cho tới lúc này,” anh nói trong khi chỉ vào cánh cửa, rồi chỉ tay ngược trở lại phía hành lang. “Chúng ta có thể khênh một cái chân lớn từ gác xép nhà tôi xuống đây, và tôi sẽ đặt nó vào chính giữa cánh cửa để...Mẹ kiếp!”

Câu chửi thề của anh nghe có vẻ vụng về, như thể anh đang nói một thứ ngôn ngữ mà mình không thông thạo. Nate nhớ ra anh chưa từng nghe Clive buông ra một câu chửi thề nào trước đây. Anh nhìn theo ánh mắt của Clive về phía sảnh.

Cửa sau vẫn để mở.

Debbie giữ khẩu súng khi Clive chạy xuống tầng dưới. Chị không hề thích súng. Không một chút nào. Nhưng chị còn ghét Andrew hơn gấp bội. Các vết bầm trên cằm vẫn còn hằn sâu trong tâm trí chị.

Andrew vẫn không hề nhúc nhích. Chị ước là như vậy vì tính mạng của hắn đang bị đe dọa bởi khẩu súng trên tay mình. Chị giữ ngón tay lên chốt bảo vệ, không phải là cò súng, giống như Clive đã làm.

Xela chỉ cho Veek những bản vẽ và chỉ rõ những vệt bụi bằng đèn pin. “Tôi đã gần hoàn thiện nó,” cô giải thích, “nhưng tôi không biết liệu có sai sót nào không. Có thể chúng ta bật lại một nửa số công tắc và chạm phải đúng một cần gạt làm toàn bộ tòa nhà xoay chuyển lại. Tôi không muốn rời đi khi không có mọi người.”

“Tôi rất biết ơn vì cô đã làm việc này,” Veek nói. Cô nhìn vào những bản phác thảo công phu. “Chúng ta phải mất bao lâu để bật tất cả chúng lên?”

Xela nhún vai. “Năm hay sáu phút, có lẽ vậy. Có khoảng hơn năm mươi phím điều khiển ở đây.”

Veek liếc về phía những ô cửa sổ bị vỡ. Âm thanh bên ngoài cửa sổ càng ngày càng to hơn. Cô tưởng tượng nó giống như tiếng của một đàn tôm hùm đang tức giận.

“Anh ta chỉ mất hai đến ba phút để tắt mọi thứ,” Debbie nói, đầu nghiêng về phía Andrew.

“Vâng, nhưng anh ta không hề quan tâm rằng mình đang làm gì,” Xela nói. “Chúng ta cần chắc chắn rằng chúng ta đang làm đúng. Mọi người đều ở dưới kia, phải không?”

“Ừm, tất cả...” Trừ Tim, Veek đang định buột miệng nói ra. Một nửa trong thâm tâm cô muốn tin rằng người đàn ông không phải là chủ nhà xuất bản kia sẽ xuất hiện ở cửa ra vào. Nếu có một cuốn “sổ sinh tử” có thể điều chỉnh lại được hồ sơ và những vết thương trên ngực, thì vết thương kia của ông có thể tự lành lại được. “Tất cả mọi người đã ở trong tòa nhà,” cô gật đầu nói. Xela đưa tay ra để kéo cần gạt đầu tiên.

Một tiếng tách sắc lẹm vang vọng khắp căn hộ, đó là âm thanh của những dây nhựa bị đứt. Nó đủ to để át được những âm thanh dội lại từ bên ngoài. Debbie nâng cao họng súng. Chị chuyển ngón tay mình lên cò súng nhưng nó lại đi quá xa nên không thể tìm ra nấc cò. Chị lần ngón tay lại bên dưới chốt bảo vệ, chứ không phải bên trong nó.

Andrew đã đứng ngay trước mặt chị, nhe răng cười. Hắn hất văng nòng súng ngay khi ngón tay Debbie vừa chạm cò.

Một tiếng động vang lên như tiếng sấm trong căn hộ của chị và mùi thuốc súng cay xè xộc lên mũi họ.

Xela lúng túng, còn Mandy hét lên. Veek vung tay lên và cảm nhận một cú đá rất mạnh. Cô đã nhận một cú đấm hiểm vào chính giữa bụng. Mặc dù vị trí của cú đấm ở bụng, nhưng đủ mạnh để cô có thể cảm thấy sức mạnh của nó đâm xuyên qua lưng. Cô không chắc ai đã đánh mình vào lúc này.

Andrew giật lấy khẩu súng khỏi tay Debbie. Hắn vung nó lên như một cây dùi cui và đập ngang mặt chị.

Cú vung tay khiến khẩu súng bay vèo qua căn phòng, về phía những ô cửa sổ. Nó va trúng vào một song cửa bị gãy và sượt dài trên sa mạc.

Mandy rú lên, quăng người vào Andrew. Sự bực dọc, bối rối và tức giận của cô ta, tất cả đều bung ra cùng lúc, cô ta cào cấu, đấm, và đá hắn. Hắn lui lại trong giây lát, rồi sau đó lấy tay xô Mandy khiến cô ta ngã sõng soài trên sàn.

Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ mũi và miệng Mandy. Trong khi Andrew bước ra khỏi cửa, Veek khuỵu đầu gối xuống sàn, ngã nhào.

Clive chạy rầm rập xuống sảnh chỉ sau Nate vài bước. Bên hông đang túa máu của Nate giờ đây đã bị tê cứng, anh không chắc liệu nó có ổn hay không. Nhưng cho đến giờ thì nó vẫn ổn.

Họ chạy xộc qua một cánh cửa chống cháy thấp hơn và lao xuống một nhịp cầu thang ngắn đến mặt đất. Cửa sau mở toang. Nate cần phải ra hẳn bên ngoài và hất một khối gạch vỡ mà mọi người sử dụng để chặn cánh cửa. Ngay đối diện với cánh cửa đó, anh nhìn thấy một hàng chân - những cái xác của các thành viên trong giáo hội của Andrew - The Family.

Nate bước ra ngoài. Anh cảm thấy mình quá lộ liễu giữa những tảng bê tông đã vỡ tan tành. Một trảng cát dài vô tận nằm phía sau tòa nhà. Màu máu lờ nhờ của bầu trời ẩn hiện phía trên anh.

Cánh cửa phía sau có vẻ mới hơn nhiều so với cánh cửa phía trước. Nó được bọc một lớp kim loại với một cửa sổ nhỏ được gia cố bằng những sợi dây thép ngay giữa trung tâm. Một cánh tay kéo cửa nối với pit-tông phía trên cùng giữ cho cánh cửa luôn được đóng kín. Núm cửa là một quả cầu thép được gọt giũa bóng loáng. Trên núm có một trục số nhỏ ở trung tâm để kích hoạt ổ khóa, quá nhiều so với sự mong đợi của anh.

Nate đá khối gạch vỡ, bị trượt, và rồi một bên hông anh phình ra. Anh cảm thấy những khối cạnh cứng kêu lên kèn kẹt dưới đế giày mình. Anh đá thêm nhát nữa, thấp hơn, và nó di chuyển một vài xen ti mét. Cánh cửa di chuyển khá nhiều và chợt dừng lại. Anh lê chân lùi lại chuẩn bị đá thêm một nhát nữa thì nghe thấy một âm thanh phía sau mình. Đó là âm thanh trong những bộ phim kinh dị. Clive phát ra một tiếng kêu như đang bị bóp nghẹt và Nate biết anh đã đúng.

Một cái xác đang di chuyển trên những khối bê tông. Anh ngoảnh đầu lại trong khi chân đang đưa lên đá khối gạch. Người phụ nữ lớn tuổi - mà Andrew vẫn gọi là “dì Auntie” - đã nghiêng người sang một bên, lưng bà đối diện với họ. Trong giây lát, Nate nghĩ rằng bà đang xác định lại mình đang ở đâu, và rồi bà sẽ duỗi thân mình ra, thả người xuống bờ tường bao cao ba mét giống những người đẹp ”béo phì” vẫn thả mình bên bể bơi. Cái đầu dị dạng của bà ngật ngưỡng, mắt nhìn chằm chằm vào khối bê tông.

Chân Nate đang chạm tới khối gạch. Lần này, anh kè chắc chân vào tảng bê tông rồi ra sức đẩy. Nó kêu kèn kẹt trên cánh cửa và tay nắm cửa thủy lực bắt đầu lấy lại được trọng lực. Anh cố kéo nó, nhưng nó rít lên với anh. Cánh tay cửa thủy lực chết tiệt này giúp cho cánh cửa tự động đóng vào nhưng cũng giữ cho cánh cửa chỉ được phép di chuyển ở tốc độ đều đều và rất chậm.

Người phụ nữ lớn tuổi ngã phịch lưng xuống đất, cánh tay bà nảy lên. Chiếc váy mùa hè và một bên áo khoác len của bà xoắn lại thành một đống trên ngực. Có một âm thanh xa xăm vọng lại, giống như ai đó đang lúng búng trong khi miệng ngậm một ngụm nước đầy.

Clive lê bước trở vào tòa nhà, cánh cửa đóng lại. Có một tiếng cạch lớn vang lên khi các chốt cửa đập vào ổ khóa. Tay họ chập vào nhau, cùng nắm chặt ổ khóa và ra sức kéo nó lại. Cả hai cố gắng thêm lần nữa, vẫn không được. Họ do dự, rồi tay Nate thình lình lao vào và khóa cánh cửa lại.

Có một cái bóng lờ mờ đang chuyển động và một tiếng soàn soạt khô khốc bên ngoài.

Một đôi bàn tay đặt lên gờ những tấm bê tông.

Chúng có những ngón tay dài loằng ngoằng và da giống như da lươn. Nate và Clive nghe thấy một tiếng rít rất khẽ và một bàn tay thứ ba vươn lên. Một chỏm đầu xuất hiện. Nó bị hói, những mảng tóc loang lổ. Có những đốm nhỏ là những cục u sắc tố, nhưng Nate nghĩ chúng là những đốm vảy bắt nắng.

Cái đầu thò lên thụt xuống trong giây lát, rồi tụt hẳn xuống, và lại ngoi lên, trong khi cánh tay phía trước tì lên khối bê tông. Loài sinh vật gầm gừ, gồng người lên, cố leo qua hàng rào. Nate nhìn thấy quai hàm của nó trông giống như một cái bẫy gấu, những chiếc răng nhỏ như thủy tinh đâm lên tua tủa. Một con mắt đục lồi lên, to cỡ một đồng đô la bạc nằm một bên đầu. Bên còn lại là hai con mắt nhỏ, giống như mắt chuột hay nhện. Nó không có mí, tương tự khuôn mặt của một con quái vật sống dưới đáy biển, loài chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời. Dù sao thì đó cũng không phải là vầng mặt trời trong chính thế giới của nó.

Bàn tay của tên lính canh di chuyển và đặt trên cánh tay của Auntie. Các chi của nó di chuyển và thi thể bà trượt về phía gờ tường. Loài sinh vật quặt cánh tay xuống để nắm chặt hơn, rồi ấn tay vào bụng người phụ nữ lớn tuổi. Thi thể bà bị lật úp trở lại, lần này nó lăn lông lốc và rơi ra khỏi gờ tường. Cánh tay dài loằng ngoằng biến mất và họ nghe thấy những âm thanh của sự va đập và tiếng ríu rít vọng lại từ xa.

“Nếu bà không ở đó nữa,” Clive lẩm bẩm, “thì chúng hẳn sẽ bỏ cuộc.”

“Anh có nghĩ là cánh cửa này có thể giữ chặt được không?”

Clive nhìn vào nó. “Không có nhiều người như chúng ta có thể phá được cánh cửa này,” anh nói. “Cạnh cửa bằng thép, tường bằng gạch, và sàn bê tông.” Anh giậm chân lên sàn nhà, rồi liếc nhìn cầu thang phía sau những lan can. “Chúng ta có thể buộc nó lại. Chỉ cần buộc núm cửa vào lan can cầu thang để giữ nó đóng chặt. Tôi có một vài đoạn dây trên lầu.”

Nate gật đầu. “Lên lấy đi! Và những tấm ván gỗ ở chỗ cửa trước đó...”

Một tiếng súng nổ vọng xuống cầu thang.

Họ nhìn về phía Roger ở cuối hành lang. Anh cũng nghe thấy nó. Anh nhìn chằm chằm vào Nate. “Đi thôi!” Anh hét lên. “Làm cho cái máy chết tiệt kia hoạt động trở lại đi!”