← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 44

Veek cuộn tròn như một quả bóng nằm trên sàn.

“Chúa tôi,” cô rên lên. “Ôi, đau đến phát điên.”

Xela gục xuống sàn nhà và nhăn nhó vì cẳng chân cô như sưng lên.

“F*ck, F*ck, F*ck!” Xela cố gắng nâng tay Veek đang giữ chặt trên bụng. “Để tôi xem nào.”

Veek kêu lên. Mandy rên rỉ, kéo mình trở lại với tư thế ngồi bó gối.

“Có chuyện gì vậy?” Clive hét lên khi chạy vào từ hành lang.

“Cô ấy bị bắn,” Debbie nói. Đôi môi chị mở ra và máu bắt đầu chảy thành dòng xuống cằm. “Andrew đã cởi được dây trói và đá vào khẩu súng và...”

Nate tập tễnh chạy về phía Veek. “Nặng đến mức nào?” “Tôi không biết,” Xela nói. “Cô ấy không cho tôi xem.” Nate khuỵu gối xuống và vươn về phía trước. Veek nắm lấy cánh tay anh. Có cái gì đó lạo xạo phía bên dưới.

Anh liếc nhìn chúng.

Một túi vải tròn sần sùi nằm ngay dưới đầu gối anh. Nate ấn ấn vào nó và cảm thấy có những hạt gì đó nho nhỏ lổn nhổn bên trong. Nó vẫn còn ấm khi chạm vào.

Xela dõi theo ánh mắt của anh. “Đó là cái gì vậy?” “Đó là một chút... nó là một túi hạt đậu,” Nate nói.

“Tim thực sự đã nạp túi hạt đậu này vào khẩu súng.”

“Em đã bị bắn!” Veek hét lên.

“Bằng đạn ‘hạt đậu’,” Nate nói. Anh ôm Veek thật chặt và đặt một nụ hôn lên trán cô. “Em sẽ ổn thôi.”

“Sao nó đau đến vậy?”

Anh lại hôn cô lần nữa, rồi nhìn sang Xela. “Cỗ máy thì sao?”

Cô gật đầu. “Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu được rồi.”

Âm thanh cành cạch và ư ử bên ngoài cửa sổ ngày một to hơn. Clive chạy xuống cầu thang với mớ dây thừng trên tay, Debbie theo ngay sau anh.

“Giúp tôi đứng dậy, kẻ tàn nhẫn kia,” Veek gầm gừ. “Chúa tôi, cô phiền phức quá đấy,” Xela nói. Cô ôm chầm lấy người phụ nữ thấp bé hơn mình, rồi một tay thu lại những tờ giấy đang vương vãi trên sàn.

“Chúng ta phải làm gì?” Nate hỏi. Anh đưa tay ra cho cả hai người phụ nữ và giúp họ cùng đứng lên.

“Được rồi,” Xela nói. “Nếu tôi đoán chính xác, thì có khoảng năm mươi ba nút điều khiển cần phải di chuyển. Hầu hết trong số chúng đều là những thiết bị chuyển mạch nhỏ và nút bấm, trừ...”, cô kiểm tra lại bản vẽ, “...Cần quay số này, một cần gạt ở kia, và cần gạt dài ở đằng kia nữa.” Cô vừa nói vừa chỉ vào mỗi phím điều khiển tương ứng trên bảng.

Nate nhìn vào sơ đồ và gật đầu. Anh đặt tay lên cần gạt cuối cùng mà cô chỉ. “Vậy là cái này phải được gạt lên trên, phải không?”

“Đúng.”

“Chờ đã,” Veek chen ngang. Cô vẫn giữ một tay ngang bụng. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu trình tự của chúng ta có vấn đề? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta phá hỏng toàn bộ hệ thống này hay điều gì đó tương tự do chúng ta làm sai thứ tự?”

Vai Xela chùng xuống. “Ôi, sh*t!,” cô chán nản. Xela nhìn vào bức tường có những bảng điều khiển trước mặt. Nate lắc đầu. “Chúng ta sẽ chết hết,” anh nói. “Sẽ là vậy hoặc là không gì cả.”

Họ nhìn nhau trong giây lát. Veek hít một hơi thật sâu, đan tay lại với nhau rồi mỉm cười với Nate. “Chà!”

Xeka phì cười. Nate cũng nhe răng ra cười và trao cho Veek một nụ hôn thật sâu lên môi. Anh đặt tay lên một cần gạt bằng đồng thau với một núm tròn bên trên với kích thước của một quả bóng golf. Nó vừa vặn với bàn tay anh.

Chiếc cần gạt này trượt lên và bắt đầu một sự kết nối. Một tiếng leng keng mờ nhạt chợt rung lên, lan truyền qua những bộ phận máy, kèm theo tiếng ù ù do hiện tượng tĩnh điện.

Roger vẫn chèn gót chân vào cánh cửa. Cho đến lúc này, cánh cửa an ninh bên ngoài đã được gia cố để ngăn cản lũ quái vật. Anh hiểu rằng nếu chúng lọt qua được, thì việc chặn chân ở cửa thế này cũng không tác dụng gì. Nhưng việc tập trung vào đôi chân khiến anh không thể chĩa khẩu súng qua cửa sổ và nhả lia lịa vào lũ quái vật bên dưới.

Roger ngửi thấy mùi khai nồng từ chiếc quần jean đang mặc và mùi máu của chính mình. Anh liếc về phía cửa sau. Clive và Debbie đang dùng dây buộc chặt cánh cửa vào lan can cầu thang. Từ phía cửa trước, Roger nhìn thấy một vết bầm trên một bên mặt Debbie. Anh cũng nhìn thấy những cái bóng đang di chuyển, những tiếng ồn ở cửa anh đứng đang át đi bất cứ âm thanh nào mà loại sinh vật kia đang tạo ra.

Một tên lính canh đang đứng cong lưng tôm và trừng mắt nhìn anh trong khi tay đang ra sức đập cửa. Tấm lưới màu đen ngăn cách đã che hết diện mạo của nó, nhưng vẫn đủ để anh không mong nhìn được rõ hơn. Không còn nhầm lẫn gì nữa về cơn phẫn nộ đang hiện rõ mồn một trong những con mắt của loài sinh vật kia. Ánh mắt đó muốn anh phải chết. Nó muốn anh và những người bạn của anh phải chết một cách thê thảm nhất có thể.

Con quái vật nghiến răng và lùi lại, rồi đâm ngọn giáo vào cánh cửa an ninh một lần nữa. Những tên lính canh ở hai bên cũng làm theo và những vũ khí chúng đang cầm đập loạn xạ vào hàng rào.

Một ngọn giáo kẹt sâu vào cánh cửa an ninh. Mắt lưới đã bị đâm thủng xung quanh, tạo thành một lỗ hổng dài đến gần bốn mươi xen ti mét.

Tên lính canh ở phía đầu kia ngọn giáo xoay vũ khí trong tay và bẩy nó lên, vết thủng trên mặt lưới bị xé toạc thêm gấp ba lần.

Không hề có một sự ngưng lại hay một từ nào - hoặc ít nhất là không có một ngôn ngữ nào từ bọn chúng mà anh có thể hiểu được - chúng đang gầm gừ chuyển từ đập cửa sang việc thọc thẳng vào nó. Những mũi giáo mắc vào mắt lưới và các sinh vật đẩy mũi giáo từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, và rồi lại ngoáy thành những đường tròn. Có một âm thanh giống tiếng bỏng ngô đang nổ lép bép, Roger nhìn thấy một đám đinh tán đang bật ra khỏi những tấm ván. Tấm lưới bị xé toạc khỏi khung cửa an ninh.

“Mọi người!” Anh gầm lên. “Chúng đang xông vào!”

Xela giơ những bản phác thảo của mình lên cùng lúc trong khi Nate và Veek thiết lập lại các nút điều khiển. Anh kiểm tra sơ đồ một lần nữa, đếm các nút điều khiển theo từng hàng, và đẩy một công tắc khác lên.

Xela đánh dấu nó bằng một cái gạch cẩu thả trong khi anh chuyển tới nút kế tiếp.

Veek đã đặt tay lên một núm điều khiển. Cô nhìn chăm chú vào bản vẽ.

“Cái đó nói gì? Đặt nó vào mức... hai - mười tám ư?”

“Hai - mười sáu,” Xela nói. “Đó là số sáu.”

Tiếng của Roger đã vọng tới họ. Nate liếc qua khung cửa căn hộ đang mở và rồi về phía cửa sổ. “Còn bao nhiêu công tắc chưa kiểm tra nữa?”

“Một vài cái nữa thôi,” Xela nói. “Chỉ có một vài nút ở trang cuối cùng.”

“Gần xong rồi!” Nate hét về phía cửa ra vào.

Anh gạt một công tắc khác và tìm kiếm một công tắc tiếp theo. Veek nhấn vào hai nút bấm song song. Nate lướt bàn tay xuống một hàng công tắc chuyển mạch và đặt ngón tay lên một nút công tắc. Anh kiểm tra lại kĩ càng bản vẽ và rồi bấm công tắc, một tiếng click dứt khoát vang lên.

“Tôi nghĩ nó là của bảng điều khiển này.”

Họ so sánh sơ đồ với bảng điều khiển và tất cả cùng gật đầu đồng ý. Xela thả bản vẽ xuống và giữ nút cuối cùng. Bảy nút điều khiển đều được quyết định trên trang thứ bảy. “Sẽ ra sao nếu chúng đi cùng chúng ta?” Cô hỏi. “Sẽ ra sao nếu hàng trăm sinh vật này tới Los Angeles cùng với chúng ta?”

“Không đời nào,” Veek nói. Cô bước tới phần tiếp theo của bảng điều khiển. “Chúng sẽ có một hợp đồng đóng phim hoặc cầu xin chúng ta cho chúng trở lại đây.”

“Nhớ lũ gián không?” Nate hỏi. Anh liếc qua một dãy những nút bấm. “Debbie đã cố gắng đưa chúng ra khỏi tòa nhà và chúng đã chết. Nếu chúng đi cùng chúng ta, tôi cá là chúng sẽ bị như vậy. Có quá nhiều yếu tố ở thế giới của chúng ta có thể giết chết chúng. Chúng không mạnh như những con ‘voi mực’ kia đâu. Chúng không thể rời xa tòa nhà dù chỉ một bước.”

Tiếng kính vỡ và vài tiếng súng vang lên từ tầng dưới. Khi những tiếng ồn đã nhạt dần, họ nghe thấy một âm thanh khác. Đó là âm thanh quen thuộc của vùng nông thôn, nhưng họ đều nhận ra.

Đó là tiếng những mảng gỗ đang bị chặt nhỏ hoặc bị xẻ ra thành nhiều mảnh.

”Tuyệt!” Xela nói ”Giờ thì chúng kẹt lại đây giống chúng ta rồi”

Gạt công tắc - bấm nút - lại gạt một công tắc nữa, vòng số kêu lách cách khi Veek xoay núm điều khiển khoảng một phần ba vòng.

Chỉ còn lại một cần gạt. Lớp cao su trên tay nắm đã mủn, trông giống như tay lái của một chiếc xe đạp cũ. Nate đặt tay lên đó và cảm thấy thật khó di chuyển được nó. Anh nắm cả hai bàn tay quanh tay nắm cao su màu đen.

“Chúng ta đã thực hiện mọi thứ cần thiết rồi, phải không?”

Veek nhìn lại bản vẽ một lần nữa. “Em nghĩ vậy.”

“Được rồi, giờ thì,” anh nói. “Chúng ta đi thôi.” Anh đẩy cần gạt lên trên và nghe thấy tiếng tách khi nó đã nằm vào đúng vị trí.

Một thứ gì đó rùng mình bên trong những bức tường. Họ nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt của nguồn điện. Một vài tia lửa ngắn và một vòng cung điện nhảy múa trên cỗ máy.

Và sau đó yếu dần.

Những cây kim không hề di chuyển. “Chết tiệt!” Xela thốt lên.

Veek vơ lấy những bản vẽ nằm trên sàn nhà. “Chúng ta có bỏ qua gì không? Chúng ta chắc đã bỏ qua một thứ gì đó?”

“Không. Tôi đã kiểm tra tất cả mọi thứ trong khi mọi người ra ngoài.”

Nate nhìn quanh căn hộ. Nó như một ”bãi chiến trường” từ khi những con ”voi mực” đi qua. Debbie đã cố gắng dựng lại một số thứ, nhưng trông nó vẫn rất ngổn ngang. Căn gác xép và những bậc thang dẫn lên đó đã bị sập hoàn toàn. Hai chiếc ghế bếp đã bị đập tan thành củi.

Chiếc bàn...

“Ôi không,” anh thốt lên.

Veek nhìn theo ánh mắt Nate. “Gì cơ?”

Nate chạy tới bức tường đối diện cửa sổ, hông anh đập rộn ràng theo mỗi bước chân. Chiếc bàn bếp vẫn nghiêng về một bên. Nate tóm lấy góc bàn trên cùng và kéo. Chiếc bàn nghiêng về phía trước và rơi trở lại vị trí cũ.

Một dãy ống thủy tinh ẩn phía sau nó. Chúng dài tầm hai mươi lăm, đường kính khoảng mười lăm xen ti mét.

Mắt Nate lướt qua dãy ống. Hầu hết chúng đều phát ra tia lửa và tỏa sáng với dòng điện đang chạy qua.

Năm chiếc trong số chúng đã bị vỡ.