← Quay lại trang sách

4. Cống rãnh -

Loài người luôn có một vùng không xâm phạm đến, hay nói đúng hơn là họ chẳng bao giờ buồn suy nghĩ chuyện xâm phạm tới nơi cực kỳ bẩn thỉu, hôi hám, đó là cống rãnh. Cống rãnh được định nghĩa đơn giản là nơi trú ngụ của chuột bọ. Nay, thì không còn nữa rồi. Cái định nghĩa ấy mất đi rất nhanh sau thảm họa 2016. Một nhóm dân châu Âu hiểu ra rằng, họ trú tạm, lánh tạm nơi này - mảnh đất người da vàng - nghĩa là họ phải trở thành nô lệ cho đám người kém phát triển thua mình, kiếm cái ăn, kiếm chốn ở, và, tuyệt nhiên đừng nghĩ đến những trò giải trí đắt tiền, xa xỉ mà họ đã từng được hưởng thụ trước kia. Thế nên, khi khao khát mãnh liệt được sống chứ không phải chỉ sinh tồn trỗi dậy, dân châu Âu thể hiện rõ ràng đẳng cấp, trình độ và sự khéo léo tài hoa của mình bằng cách biến nơi ở của chuột bọ thành khu giải trí bí mật của họ.

Lại thật là chua chát và châm biếm. Họ đau xót khi mất nhà và có đôi khi trách giận đám người không muốn dung họ khi đất thì chật mà người thì đông kia. Họ thảng thốt hỏi, chỉ là một ổ bánh mì, một bát cơm, cần thiết chăng phải nặng nề với nhau đến thế? Thế mà, chỉ vì cái ham muốn được giải trí, họ lại đi chiếm cả nơi sống của những sinh vật khác. Chẳng biết, có lúc nào đấy, họ thấy áy náy với ham muốn của chính mình? Có lẽ là không! Mà, chẳng biết, thế rồi, chuột bọ sẽ sống sao nhỉ?

Những đường dẫn vào khu cống rãnh thường rất khuất, được ngụy trang cực kỳ khéo léo, đến độ, dân da vàng, dân bản xứ cho dù có thành thục đường sá cũng khó lòng tìm ra. Những đường dẫn vẫn tối đen, nhưng rộng và cực kỳ khô thoáng. Cuối con đường dẫn ấy, một thế giới xa xỉ lạ lùng vẫn xập xình đêm đêm.

Nơi trước đây là nhà của chuột bọ, giờ thành một thế giới mà có lẽ, những con người đang phải chia phần đất, chia phần cơm cho đám dân châu Âu mất nhà không thể nào hình dung ra nổi. Có thể, họ từng đến châu Âu du lịch khi châu lục này chưa trở thành đống đổ nát, khi đấy, họ nhìn thấy những tòa nhà, những kiến trúc mà ngoài thốt ra những từ ngữ kinh ngạc đầy cảm thán, họ chẳng biết làm gì hơn. Nhưng, để đem tất cả những giá trị tinh hoa ấy xuống cống rãnh thế này, với kiểu hoàn toàn lén lút, bằng những đồng tiền khó nhọc chắt nhặt được... thì đó quả thật là điều không tưởng.

Adam là gương mặt quen thuộc của thế giới cống rãnh này. Không phải vì anh đã góp một phần vào công cuộc kiến tạo châu Âu thâu nhỏ dưới lòng đường, mà bởi, anh là ca sĩ đắt giá nhất ở những sân khấu kiểu này - những sân khấu mở cửa cho những tâm hồn vẫn khát về thế giới của họ đã suy tàn.

Adam thường đến trước giờ diễn một lúc, đủ để uống một ly cocktail trái cây ngon miệng có giá đến cả tuần lương làm việc quần quật của những ngày sống ở mặt đất, nơi những người da vàng giờ xem dân da trắng như mọi rợ. Có vài người e dè nhìn cách tiêu tiền của Adam, họ nghĩ, có là ca sĩ, tiền boa chắc cũng khá, nhưng không cần phải trả cho một ly nước mà những kẻ từng thuộc giới thượng lưu giờ cũng chỉ dám mơ ước. Có vài người nhìn Adam đầy ngưỡng mộ, họ nghĩ, thế mới xứng đáng là một đứa con của châu Âu, tiền làm ra là để hưởng thụ chứ không phải cứ khư khư để dành, rồi đến lúc chết, tặc lưỡi tiếc, còn bao nhiêu thứ mình chưa được kinh qua! Adam cười một mình trước tất cả những cái nhìn ấy. Các người phải ăn, tôi thì không, đó là lý do tôi có tiền để uống cái thức uống cũng vô bổ với cơ thể tôi, Adam nghĩ.

Như tất thảy mọi lần, khi cái tên Adam được xướng lên, kéo dài rồi kết thúc bằng những tiếng vỗ tay đôm đốp, anh đứng dậy, bước những bước thật sự nặng nề tiến về phía sân khấu. Phải! Quá khứ cứ vấp víu cuộc đời anh!

David nói không. Không một lần và không nhiều lần. Adam chán nản với chuyện mình cứ phải phục tùng theo những ý kiến rất khó hiểu và không bao giờ có lời giải thích của cha - thật ra là cha nuôi - và bắt đầu gắt gỏng.

"Nhưng tại sao?" Adam nói bằng một quãng cao, thay vì là chất giọng trầm, chứng tỏ, anh thật sự mất kiên nhẫn, "Ít nhất thì con cũng đáng nhận một lời giải thích chứ!"

"Cuộc đời con không nằm ở một hay một vài lời giải thích, con trai!" David nhẹ nhàng, như cách ông luôn dành cho mọi người xung quanh.

"Đôi khi, cha biết không, David!" Adam chùng giọng xuống, trầm, đều, rền rất uy quyền, "Con nghĩ, đấy chỉ là một phía suy nghĩ của cha!"

"Có thể!" David nhún vai, "Nhưng, tất cả cũng chỉ bởi sự an nguy của con!"

David luôn bảo đó là do sự an nguy của Adam, một kiểu giải thích ngắn gọn và rất khó chấp nhận. Di chuyển thường xuyên, liên tục, chóng vánh. Họ đến, ở lại chỉ một khoảng rất ngắn, rồi đi. Nhanh đến độ, Adam chưa từng thật sự có một người bạn, vì vốn thời gian chẳng đủ để làm quen chứ đừng nói là kết thân với ai... Cũng chỉ là "vì sự an nguy". Những viên nhộng rất bé có mùi máu chứa trong một bọc kín chắc chắn dùng làm thức ăn để luyện tập cho Adam đi qua khả năng săn mồi và lãng quên ham muốn còn sót lại để chứng minh rằng anh hãy còn sống... Cũng chỉ là "vì sự an nguy". Sự rút lui một cách hèn hạ trước những lời tuyên bố khơi mào cuộc chiến bảo vệ danh dự cho hai con người mà suốt đời Adam muốn tìm kiếm, dẫu anh thừa biết, thứ anh tìm chỉ là những câu chuyện về họ, về sự đã lùi, về nhóm "vốn đã từng tồn tại, vốn đã từng sống" - cha mẹ ruột của anh... Cũng chỉ là "vì sự an nguy"! Thật quá chán nản và ê chề!

"David!" Adam hít sâu, chuẩn bị cho một cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông thực thụ, "Cha thật sự muốn sống theo cách này ư?"

"Có gì không tốt sao?"

"Hoàn toàn không tốt, cha ạ!" Adam trở nên lạnh lùng, "Có thể, cha sống đủ lâu để chán ngán cuộc sống, nhưng con thì chưa! Có thể, cha gặp đủ hiểm nguy để biết cách cha chọn là đúng, con thì chưa! Thứ con cần là sống, cha ạ! Tồn tại thế này... thật sự là nhục nhã!"

David thở dài. Ông nhìn Adam rất lâu, lâu đến độ Adam phải cựa quậy nhiều lần, cố tránh cái nhìn như thọc thẳng vào tim anh, đau và sâu thẳm.

"Được!" David gật mạnh đầu, "Nếu con thật sự muốn, hãy làm đi!"

Adam thoáng chút bối rối. Anh không biết những gì David nói là thật lòng, hay vì ông cũng bắt đầu cảm thấy chán chê với chuyện phải ngăn cản anh rồi. Adam muốn trấn an David rằng, anh biết sức mạnh của anh - dẫu chúng chưa bao giờ rõ hình khi anh cần chúng, nhưng chắc chắn anh đủ khả năng tự vệ - để không rơi vào hiểm nguy như ông luôn nghĩ. Nhưng, David đã quay nhanh đi, bước thẳng ra ngoài nhà kho và tiếp tục thú vui rèn mài vũ khí của ông. Adam đi...

Suốt một quãng dài cuộc thi, Adam không về nhà. Anh ở lại phòng được cấp cho thí sinh, cùng với một thí sinh khác nữa - người rồi sẽ vượt qua anh, trở thành quán quân, để anh tuột lại sau đúng một bước. Tuy thua, nhưng Adam không hề buồn. Anh thậm chí thấy vui thật sự, vì, sâu xa trong anh, những ngày vừa rồi sống cạnh người bạn kia - người mà không cần bất kỳ lý do nào, từ cái nhìn đầu tiên anh đã cảm thấy quý - là rất giá trị với anh và anh nghĩ, ngay cả nếu anh có cơ hội trở thành quán quân, anh cũng vẫn sẽ bảo với họ, đấy là vị trí mà họ xứng đáng được xướng tên.

Á quân cũng đủ để nổi tiếng! Á quân cũng đủ để mọi người phải biết đến! Á quân cũng lên truyền hình và được hẹn hò, gọi mời phỏng vấn liên tục. Adam đồng ý với tất cả, sau một lời hứa, cho anh vài ngày về với gia đình. Dọc đường đi, Adam đã lẩm nhẩm trong đầu rất nhiều cách nói với David, "Con đã làm được, và con vẫn an toàn trở về với cha". Không, như thế sẽ làm ông tự ái vì phải thừa nhận rằng chẳng có nguy hiểm nào chờ chực ngoài kia như ông luôn sợ. "Con đây, con đã thành công rồi, cha ạ, trên con đường con thật sự muốn đi." Không, như thế là phủ nhận con đường chung giữa Adam và David, bởi làm ca sĩ nghĩa là chẳng còn mấy thời gian dành cho người đàn ông đã nuôi Adam từ khi Adam chưa biết nhớ... Anh tự hỏi, mình nên nói gì?

Đó là câu hỏi cuối cùng trong đầu Adam lúc ấy và cả một quãng dài sau đó. Adam sững sờ dừng lại, miệng há hốc và khô khốc khi chứng kiến cảnh tượng mà anh không bao giờ dám tin mình sẽ phải thấy. Gian phòng khách như bị lật tung lên, nát bươm và đầy máu. Xác David bất động trên chiếc bàn kính đã vỡ toang. Lồng ngực của cái xác bị xé toác hoác, banh rộng. Ngay ngắn sát bên cái xác là thứ vũ khí yêu thích của ông nằm dưới, bên trên là trái tim đỏ còn thoi thóp đập. Adam lao đến, trên những bước nặng như chì, gục mạnh xuống. David đã tắt thở từ lâu, mắt mở trừng trừng. Những nhịp tim cuối cùng tuy thoi thóp nhưng dộng thùng thùng thẳng vào tai Adam...

Adam hơi khựng lại - như tất thảy mọi lần khi trí nhớ đưa anh về đoạn ký ức này, ở những lúc anh bước lên phía sân khấu - khiến mọi người có mặt đôi phần ngơ ngác. Và, cũng như tất thảy mọi lần, Adam rùng mạnh mình. David là con người! David có trái tim! Thế mà, chừng ấy năm, Adam không hề nhận ra. Tại sao nhỉ? Tại sao anh không biết, người đàn ông nuôi anh hơn hai mươi năm ấy không hề giống anh?

Ai đã giết David? Tại sao họ lại giết David? Đó là điều mà Adam biết, Adam tin, anh còn muốn tìm hiểu hơn cả sự thật về bản thân anh, về cha mẹ anh. Từng ấy năm rồi, Adam vẫn bất lực với tất cả những câu hỏi xoay quanh những người thân của mình. Trí nhớ có thể hao mòn, nhưng, hình ảnh David chết, những lời cảnh báo của ông... mãi mãi không thể lu mờ trong Adam.