← Quay lại trang sách

5. Đoạn đường đêm xa lạ -

Rời khỏi cống rãnh. Rời khỏi thứ mà Adam từng định nghĩa một cách chua chát, là ổ trú ngụ cho tâm hồn thực thụ của những đứa con xa xứ không biết ngày trở về. Rời khỏi sân khấu mà Adam đã luôn khát khao rồi bước lên với nỗi day dứt đau đớn tận cùng khi không trốn được ký ức về cái chết của cha nuôi... Rời đi! Rời bỏ tất cả đi, Adam ạ! Mày còn có thứ phải đuổi theo. Gấp lắm rồi, sau nhiều năm mày cứ loay hoay với cái mớ bòng bong đen đúa và nhớp nhúa trong mày. Mày phải sống cho đúng nghĩa.

Nực cười thay, khái niệm đúng nghĩa bây giờ dấy lên trong Adam một sự thù hận bản thân khó lòng tha thứ được. Đấy! Từng đòi sống đúng nghĩa, từng đòi chạy theo đam mê để đón lại một cái kết khốn kiếp khi chứng kiến cảnh chết không toàn thây của người cha con người. Adam thật sự không hề biết David không phải ma cà rồng, hay, nói đúng hơn, đã có những chuyện giữa anh và David khiến anh tin David giống anh, là một ma cà rồng. Ví như, ông cũng uống thuốc nhộng dậy mùi máu trong những giờ tập luyện với Adam. Ví như, tốc độ của ông cũng kinh người, như một cái xẹt mà loài người không bao giờ kịp nhìn thấy... Tất cả mọi hoạt động của David đều chứng tỏ ông là một ma cà rồng. Thế mà, đến phút cuối cuộc đời của ông, trái tim ông vẫn thổn thức những nhịp lo lắng dành cho Adam. David có một trái tim! Giờ, đúng nghĩa là phải tìm cho bằng ra ai là kẻ đã giết David, và, loáng thoáng trong đầu Adam nhiều trăm năm qua, kẻ giết David ắt liên quan đến sự mất tích không thể giải thích của cha mẹ ruột anh. Bọn chúng đã trốn quá khéo suốt chừng ấy năm. Thật đáng gờm!

Gần đầu ra của con hẻm, Joey Lương, Jen Nguyễn và Rosie Hà đang đứng tụm lại, trò chuyện khe khẽ và liếc mắt vào trong, ý chờ đợi. Lúc Adam ngoặt qua khúc cua cuối để tiến về phía con lộ đã vắng tanh về đêm, cả ba thẳng thớm đứng, tỏ rõ sự đợi chờ của họ dành cho Adam. Adam liếc nhìn và chầm chậm bước đến.

"Chào Adam!" Joey Lương nói trước, bằng giọng Mỹ khá chuẩn.

"Chào!" Adam đáp, bằng tiếng Việt.

Cả ba người da vàng đều thoáng bất ngờ về khả năng phát âm rất chuẩn, dẫu chỉ ở duy nhất một từ cũng có thể nhận ra ngay, và họ có vẻ càng thoải mái hơn với Adam.

"Bọn tớ là..." Joey Lương tiếp tục.

"Tôi biết các bạn là ai!" Adam vẫn dè chừng, "Các bạn thật tử tế khi đã chấp nhận chúng tôi. Tôi chỉ không ngờ rằng các bạn biết tôi."

"À!" Joey Lương cười, khoe hai cái đồng điếu sâu hoắm dưới rìa hai môi dưới, "Bọn tớ còn biết cả nơi cậu vừa từ đấy ra, biết cậu là ai ở đó..."

Adam lặng thinh. Họ biết? Người da vàng đã biết? Một người biết, một nhóm biết, ắt một nhóm lớn hơn sẽ biết - một đặc tính rất đỗi con người chưa từng thay đổi cho dù thế giới có tồn tại thêm ngàn năm nữa. Adam thoáng sợ hãi. Nếu, những kẻ kỳ thị dân châu Âu biết về cống rãnh, thì hậu quả sẽ là gì? Chừng như đoán được suy nghĩ của Adam, Jen Nguyễn nhích tới chút, nhẹ nhàng.

"Yên tâm! Chỉ bọn EM biết thôi!" Jen xưng em với Adam một cách khá thân tình. "Nhưng... ANH cũng phải nghĩ rằng, bọn em biết thì chắc những người khác cũng sớm biết, cho dù bọn em có không nói ra đi chăng nữa."

"Tôi biết!" Adam vẫn chưa thật sự thoải mái với những người này.

Họ là những người rất tốt bụng khi tạo thành một nhóm khá đông, tổ chức những cuộc gặp mặt, kêu gọi ủng hộ người dân châu Âu và thậm chí bảo vệ dân châu Âu trước sự xua đuổi của đồng bào họ. Họ lấy một tên tiếng Anh, ghép với họ Việt Nam, để chứng tỏ thiện chí muốn làm bạn, muốn hòa hợp với dân châu Âu. Họ học tiếng Anh để có thể giao tiếp thoải mái như những người cùng ngôn ngữ... Nhưng, riêng với Adam, họ là CON NGƯỜI!

"Tại sao các bạn biết tôi?" Adam hỏi, thật sự cần biết.

"Adam này!" Josie Hà tiến lại, nhẹ nhàng mỉm cười. "Bọn tớ... bọn tớ xin lỗi, nhưng, sự thật là bọn tớ đã theo dõi cậu."

"Theo dõi tôi?" Adam cau mày và cười. "Tại sao lại là tôi?"

"Vì anh khác biệt!" Jen Nguyễn nói.

"Ở điểm nào?"

"Anh hoàn toàn không già đi sau chừng ấy năm!" Jen trả lời, không chút do dự, mặc kệ Joey và Rosie cố cản.

Adam nhìn cả ba rồi vẩu môi ra, nhún vai, kiểu như, các bạn đã bắt thóp được tôi rồi đấy.

"Thế nghĩa là, sự thật, tôi lớn tuổi hơn các bạn!" Nói rồi, Adam cười vui vẻ khi cả ba cùng bật cười.

Không nói thêm gì, Adam vờ vịt hướng mắt ra đường chính, nơi thi thoảng còn vài người qua lại vội vã, tỏ vẻ sốt ruột. Cả Joey và Rosie đều ý nhị tránh sang một bên, trừ Jen.

Vốn, từ ban đầu, Adam đã để ý đến Jen nhiều nhất, hoặc giả là ấn tượng với Jen nhất. Jen không giống hai cô gái nọ - đương nhiên không phải chỉ vì mái tóc ngắn con trai và cái mũ lưỡi trai che nửa phần gương mặt - vì Jen không có nụ cười nhẹ nhàng, không tỏ vẻ hồ hởi bắt chuyện, không tỏ rõ ý muốn kết bạn... Tất cả, với Jen chỉ là đôi mắt một mí ti hí giấu sau chiếc nón thi thoảng hiện ra trên gương mặt lạnh băng. À, mà nói thế cũng không phải. Rosie cũng mắt một mí, da cũng ngăm đen... Thế có nghĩa là, Adam bị ấn tượng bởi vẻ lạnh lùng của Jen. Giờ, thêm thái độ không muốn để Adam đi, Adam càng ấn tượng. Nhưng, chừng ấy ấn tượng không đủ để Adam dừng lại. Không thể trò chuyện với họ. Đừng kết bạn. Sâu thẳm trong Adam tin thế mới là đúng đắn. Không phải bởi vì họ da vàng. Tất cả, chỉ vì họ là con người. Làm bạn với họ, rồi, sẽ đem về cái kết cuộc khủng khiếp như với David mà thôi. Adam phải đi! Adam cương quyết buộc mình rời khỏi những con người đang muốn đón nhận anh bằng tình bạn rất chân thành mà anh ngửi thấy được.

Joey nắm cẳng tay Jen, kéo Jen nhích qua một tí, tránh đường cho Adam, hay nói đúng hơn là để Adam biết, họ sẽ tránh sang một bên nếu Adam muốn, cũng có nghĩa, họ sẽ luôn đứng lại cạnh anh nếu anh cần. Adam nhìn sâu vào mắt Joey, gửi đến cô cái cười tận sâu trong đáy mắt để cảm ơn. Rồi, anh bước đi, thật sự vội vã, trên những bước giả vờ ung dung.

"Lẽ ra hai đứa nên..." Jen nói, như gắt.

"Anh ấy cần thêm thời gian, Jen ạ!" Rosie nhẹ nhàng.

"Không! Lẽ ra hai đứa nên gọi anh ta là anh!" Jen cười lớn, hớn hở vì lừa được hai cô bạn thua tuổi. "Chúng ta đều biết anh ta lớn hơn chúng ta mà!"

"Thật là..." Joey cau mày. "Chúng ta đã thỏa thuận không để anh ta biết chúng ta biết về điều ấy."

"Năm năm rồi, Joey!" Rosie lại tiếp tục nhẹ nhàng. "Adam nên biết chúng ta đã âm thầm làm bạn với anh ấy năm năm..."