6. Rừng già -
Adam khẽ chùn bước. Những từ cuối cùng của Rosie Hà thật sự đã tác động đến Adam. Không biết tại sao hôm nay Adam lại phá lệ, anh vận dụng thính giác của mình một cách tối đa, để khi rời khỏi nhóm ba người nọ, anh vẫn lưu tâm và nghe rất rõ câu chuyện của họ. Vốn, quyền năng này không hẳn là một quyền năng, nó chỉ là một giác quan quá nhạy - với Adam chỉ là vậy - và anh đã buộc phải học cách đóng nó lại, khi cuộc sống của anh cứ bị phiền nhiễu bởi những âm thanh hỗn tạp xung quanh. Kể từ khi David thấu hiểu sự mệt mỏi ấy, ông dạy Adam cách điều khiển mọi giác quan cơ thể - bài học đầu tiên về việc cảm thụ để điều khiển sức mạnh bên trong Adam như lời David nói - đến tận hôm nay, đây là lần đầu tiên Adam thật sự vận dụng lại thính giác đặc biệt của mình.
Năm năm ư? Họ đã âm thầm quan sát, theo dõi và cố làm bạn với Adam năm năm ư? À, phải! Chưa từng ở đâu mà Adam lưu lại lâu như ở Việt Nam - 14 năm - nên chưa bao giờ anh có cơ hội tin rằng, trong số những con người - tức là những cơ thể người sống bằng không khí, bằng thức ăn và nước uống - còn có ai đấy quan tâm và muốn làm bạn với anh. Anh có nên làm bạn với họ không? Ồ, không đâu, tên kia! Mi chỉ đem lại nguy hiểm cho họ mà thôi! Adam nghĩ, nếu thật sự quan tâm đến họ, thứ duy nhất mi phải làm là tránh xa họ ra. Càng xa càng tốt, nhớ lấy, kẻ mang lốt người mà hoàn toàn không có trái tim.
Adam nhìn thẳng vào khu rừng đen quen thuộc trước mắt. Anh toan dấn bước thì cảm giác cổ tay bị thộp lại bởi một bàn tay, cảm giác thật sự quen thuộc. Đừng thắc mắc tại sao Adam không bao giờ phản ứng theo kiểu con người, nghĩa là quay sang để biết đấy là ai, hay để phòng thủ, vì vốn phải nhắc lại rằng, anh không phải con người, chỉ là, những con người quanh anh tưởng anh cũng là con người như họ. Adam quen với chuyện phải tiết chế mình, phải bình tĩnh, phải dửng dưng mà cha David đã dạy. Sự ung nhiên sẽ đưa con đến đỉnh cao của sức mạnh!
"Cậu... anh... đừng vào đấy, nguy hiểm lắm!" Giọng nói quen thuộc. Giọng nói đã lôi Adam ra khỏi những cuộc công kích của con người trước đây.
Adam dừng lại, vẫn nhìn thẳng về phía trước, theo kiểu, người bên cạnh anh hoàn toàn vô hình. Nhưng, khi đã chắc chắn người kia là ai, Adam nhẹ nhàng hỏi.
"Thế... bạn không sợ nguy hiểm sao, Rosie?"
"Ồ! Em chưa từng giới thiệu tên em với anh!"
"Thế à?" Adam quay sang, nhẹ nhàng nhìn Rosie, cười hiền, nụ cười giống hệt nụ cười của cô. "Có lẽ bạn không nhớ!"
"Không!" Rosie buông tay Adam ra. "Em luôn nhớ những gì mình nói."
"Bạn... không sợ nguy hiểm sao?" Adam hỏi, cố tránh đi câu chuyện về cái tên thật khó giải thích cho cô hiểu kia. Và, khi hỏi câu này, Adam thốt nhiên xốn trong bụng một cái, làm ơn nói thật, Rosie ạ.
"Có!" Rosie Hà khảng khái. "Em sợ chứ! Rất sợ nữa là khác."
"Vậy, tại sao bạn còn đến đây?"
"Vì em không muốn anh gặp nguy hiểm."
"Bạn nghĩ, có những kiểu hiểm nguy gì ở trong ấy?" Adam nhẹ nhàng, cố không để Rosie thấy sợ thêm.
"Khoảng trăm năm rồi, không còn sói ở đây. Nhưng... gần đây..."
Adam hơi hoảng hốt. Có tiếng sói thật sao? Chính Rosie cũng nghe thấy à? Vậy có nghĩa đấy không phải là tưởng tượng? Vậy, có nghĩa, đó hoàn toàn là một dấu hiệu có thật! Phải thế chứ! Anh biết cảm giác của mình luôn đúng mà!
"Nhưng có lẽ..." Rosie kéo Adam về thực tại, "điều đáng sợ nhất chính là những con người nước em... họ... họ sẽ không để anh yên đâu. Và, anh biết đấy, họ có mặt khắp nơi mà!"
Cô ấy đang dành cho mình một tình cảm hết sức đặc biệt. Tại sao? Sau chuỗi thời gian khá dài, Rosie Hà là người tiếp sau David lo cho sự an nguy của Adam. Tại sao nhỉ? Chưa một lần thực sự gặp gỡ, chưa một lần thực sự trò chuyện... Tại sao cô gái này lại dành cho Adam thứ tình cảm lạ lùng kia.
Adam nghĩ ngợi khá nhiều. Anh không dám đẩy mình đến những suy đoán tiếp theo - những thứ anh thừa khả năng để biết chắc chắn đúng - vì rất nhiều thứ, nhưng, phải tự nhắc mình dừng lại, đầu tiên, lý do vẫn đơn giản vì cô là con người.
Anh ngay lập tức dẫn bản thân đi theo một hướng suy nghĩ không làm khó xử cho cả hai, đấy là trấn an cô, anh sẽ không vào sâu trong rừng đen như mọi khi và rồi sẽ đưa cô về tận nơi cô ở.
Nhưng, chưa kịp phản ứng gì, thì, nhanh như cắt, lạnh toát, một bóng đen lao vút ra từ trong sâu rừng già đen kịt với tốc độ kinh hoàng, thộp mạnh lấy Rosie và lại lao đi, duy chỉ để lại một vệt đen huyền ảo.
Adam giật mình, trừng trừng nhìn theo. Rồi, lập tức, Adam nhắm mắt, hướng thẳng về phía bóng đen kia, bắn đi với tốc độ kinh hoàng không kém.