7. Hang quỷ -
Thậm chí, không có đến một giây chần chừ, dẫu trước mắt Adam - đường dẫn vào hang tối kịt - rõ ràng có thể là một cái bẫy được giăng sẵn cho một cuộc chiến chưa biết kết cuộc ra sao, Adam lao như tên bắn vào bên trong.
Khựng lại chỉ một tích tắc, Adam đưa mình vào sự hòa hợp tuyệt đối với bóng đêm. Góc sát tường, Rosie Hà đã bất tỉnh, nằm sõng soài giữa đất. Don Hồ, với cặp mắt đỏ lự và cặp nanh dài đầy đe dọa nhìn ra, hoàn toàn không hề nao núng. Bằng một cái co tay từ bàn tay trái - rõ ràng là bàn tay không thuận của hắn, vì bàn tay thuận vẫn đang thủ sẵn thế lăm le chực chống trả nếu Adam tấn công - cả thân hình của Rosie được nhấc bổng lên, trôi rất nhanh về phía cặp nanh trắng sáng đang chìa tới, thẳng vào cái cổ phập phồng những nhịp thở bắt đầu yếu dần.
Adam cười lạt, nghĩ suy giờ chỉ là giết chết Rosie. Anh không nghĩ. Anh không chần chừ. Anh không cho mình cơ hội có thêm một lựa chọn nào khác. Rồi, ngay tắp lự, Adam bắn về phía trước, hai tay vẫn duỗi thẳng, chưa hề có bất kỳ động thái nào là sẽ tấn công.
Don Hồ chếch mắt lên nhìn, vẫn lăm le đòn thủ. Thật ra, hắn nào dám tung đòn tấn công. Để một ma cà rồng dồn sức ra đòn tấn công, sẽ tiêu tốn một lực rất mạnh, điều ấy đồng nghĩa với chuyện nếu tấn công không thành là tự chuốc lấy nguy hiểm cho mình. Khi một ma cà rồng đã có suy nghĩ này, nghĩa là hắn biết hắn không phải là đối thủ của kẻ đang đối địch kia. Don Hồ biết! Hắn hiểu rất rõ ràng, ngay từ khi nghe về Adam, không cần nghi ngờ, không cần kiểm chứng, hắn buộc phải thừa nhận hắn mãi mãi không bao giờ là đối thủ của Adam. Cho dù, đấy là điều Adam hoàn toàn chưa hề biết, anh chưa thật sự biết hết về sức mạnh của mình, cứ vài ngày, vài tuần lại phát hiện ra một thứ mới mẻ, nhưng, ai biết được khi nào thì toàn bộ sức mạnh ấy được phát hiện ra và có thể được điều khiển, được phô diễn một cách khéo léo? Đừng dại mà dấn mình vào nguy hiểm làm gì!
Khi câu hỏi được đưa ra, ai sẽ là kẻ buộc Adam sống đúng với bản chất ma cà rồng của anh, Don Hồ có phần run rẩy khi bước ra. Hắn biết, trong kế hoạch bóc trần lớp vỏ ngụy trang đã thành công suốt bao nhiêu năm qua của Adam, rất có thể, Adam không giỏi kiềm chế như những ma cà rồng lão luyện đã nói với hắn, rất có thể, Adam sẽ ra đòn, và như thế có nghĩa là hắn có cơ hội bị thiêu chết dưới đòn kết liễu của một ma cà rồng đang được đánh giá là mạnh hơn cả một đội quân hàng trăm ma cà rồng trưởng thành, rất có thể, hắn sẽ bị tước quyền năng nếu Adam nhân nhượng hơn chút, chỉ ra đòn thâu tóm... dẫu sao, đấy cũng là một thử thách ghê người. Nhưng, món quà mà hắn sẽ nhận được thì lại quá đáng để hắn phải liều một phen.
Ma cà rồng bị biến đổi như hắn sẽ trải qua cả thế kỷ học cách sinh tồn, học cách săn bắt với sức mạnh tuy ghê gớm với loài người, nhưng thật ra lại rất non yếu với thế giới ma cà rồng, để đi được đến ngưỡng trưởng thành. Khi đến ngưỡng này, mọi ma cà rồng mới bắt đầu phát hiện ra quyền năng đích thực của mình. Dĩ nhiên là có rất nhiều ngoại lệ, rằng, có vài ma cà rồng vừa biến đổi đã có ngay quyền năng siêu việt, đã có sức mạnh phi phàm... nhưng, cốt lõi là Don Hồ hoàn toàn không may mắn nằm trong nhóm ngoại lệ ấy. Hắn đã tự trách cứ bản thân hàng trăm năm, rằng, giá mà hắn đừng chống cự khi bị chuyển đổi, giá mà hắn tự nguyện - biến từ "bị" vừa rồi thành từ "được" - thì rất có thể, hắn sẽ là một trong số những trường hợp ngoại lệ kia. Kiểu gì cũng chuyển đổi, thế mà hắn chẳng hề biết gì, nên cứ chống cự đến phút cuối cùng cuộc đời làm người vốn cũng rất ngắn ngủi của hắn.
Nhóm ma cà rồng săn Adam đã triệu tập toàn bộ những ma cà rồng vừa trưởng thành và đưa ra câu hỏi, ai sẽ là người dẫn dụ Adam? Việc dẫn dụ Adam phải thừa nhận anh là ma cà rồng nhằm mục đích gì, hoàn toàn những ma cà rồng vừa trưởng thành này không hề biết, càng không dám hỏi. Bọn chúng không được quyền hỏi. Phục tùng và phục tùng, thế thôi!
Nhưng, nhiệm vụ này rõ ràng rất quan trọng, bởi, phần thưởng cho nó là quá lớn. Đó là một món quà nằm trong nhóm những quà ngoại lệ, nghĩa là phần thưởng cho những nhiệm vụ được liệt vào hàng sinh tồn nòi giống thì mới ban phát ra. Thậm chí, đứng trước nhiệm vụ này, các ma cà rồng bề trên đã cho bọn chúng được quyền chọn một trong số những đặc ân. Thêm một quyền năng khác, hoặc chúng đã thấy, hoặc chúng tự tưởng tượng ra. Tăng tuổi trưởng thành lên ba thế kỷ - nghĩa là tăng khoảng ba mươi lần sức mạnh đang có của bọn chúng. Được quyền sinh một đứa trẻ bất tử và gieo lời nguyền bảo vệ lên nó... Còn thêm vài đặc ân nữa, nhưng Don Hồ nghe không rõ, vì hắn mải miết đuổi theo đặc ân đầu tiên.
Vốn được đưa ra là lựa chọn hàng đầu, vì đây là một đặc ân mà ngay cả những ma cà rồng bề trên cũng không chắc được hưởng. Đấy là đặc ân duy nhất trong thế giới ma cà rồng đen được tạo ra từ một lời nguyền của chúa tể bọn chúng. Lời nguyền này chỉ trở thành hiện thực khi toàn thể ma cà rồng đen có mặt ở buổi gặp đồng ý ban cho, và dĩ nhiên, ma cà rồng nhận lệnh phải hoàn thành cho bằng được. Cái lý thú của lời nguyền này, của đặc ân này, là, nếu nhiệm vụ không hoàn thành, mà ma cà rồng nhận lệnh không chết, sẽ không phải nhận hình phạt nào cả.
Don Hồ đã suy nghĩ rất nhanh về vấn đề này. Hắn nghĩ, nếu không bị thiêu bởi lời nguyền giết chóc - điều khá khó với những ma cà rồng trắng - giả dụ có bị tước quyền năng, thì khi trở về, chẳng qua hắn chỉ tốn thêm một thế kỷ, thế thôi, cũng chẳng là quá nhiều với những thân xác không linh hồn như hắn. Nhưng, nếu thành công, thì hắn sẽ vẽ ra được một quyền năng mà hắn tin rằng kể cả gã ma cà rồng đáng gờm hắn phải đối diện cũng không thể chống lại - hay nói đúng hơn là không thể thương tổn hắn, cho dù bằng cách nào. Hắn đã tưởng tượng đến một thể thức quyền năng mà hắn ngạo nghễ nghĩ, chẳng đứa nào trong giống loài của hắn nghĩ ra - quyền năng tự vệ toàn phần.
Adam chỉ còn cách Rosie Hà và Don Hồ một bước bắn nữa. Adam vẫn nguyên vẹn trong hình hài con người của mình. Don Hồ hoàn toàn không hề nao núng. Hắn đã đoán trước, đã được cảnh báo trước về điều này. Rằng, Adam không dễ để bị dụ biến hình. Adam ngụy trang quá giỏi, đến mức, chừng ấy thời gian, chưa từng có người nào nghi ngờ về anh. Don Hồ cười khẩy, hắn một tay co siết chặt khiến Rosie giãy vì ngạt thở, tay còn lại, búng về phía Adam một luồng khí đen đặc quánh. Hắn quyết định tấn công Adam.
Đòn tấn công tuy không bất ngờ so với dự tính của Adam - bản năng của một chiến binh ma cà rồng đã được liệt vào hàng kỳ cựu với toàn thể thế giới ma cà rồng, dẫu chưa bao giờ Adam thật sự dấn vào cuộc chiến nào, nhưng anh biết đối thủ sẽ ra đòn ra sao sau quá nhiều lần chứng kiến David bảo vệ mình - nhưng khá nhanh, khiến Adam hứng một phần đòn vào cánh tay trái. Rú lên một tiếng vì bị bật lùi bởi đòn tấn công, Adam chồm đến, cặp mắt xám lạ lùng trở đỏ, đôi nanh dài hoắm tuồn dài ra. Adam gầm lên một tiếng và chồm nhanh tới.
Thoáng biến sắc, nhưng, ngay lập tức, Don Hồ phẩy nhẹ tay đánh thức Rosie dậy và cười khẩy, hắn vụt biến đi. Không kịp suy nghĩ gì, Adam chỉ kịp giơ hai bàn tay rắn rỏi của mình về phía trước, đỡ nhanh lấy thân hình Rosie đang rơi tự do theo lực hút mà chẳng con người nào chống lại được. Khi tay Adam chạm vào được cơ thể Rosie, anh buộc phải nhún mình xuống theo chiều rơi để cô không bị sốc. Gương mặt đáng sợ của anh chồm sát đến gương mặt cô. Rosie cứng đờ, mắt trừng trừng mở. Cô sợ đến độ không thể la hét nữa rồi.
Adam nới lỏng tay ra, nhẹ nhàng để Rosie đứng vững vàng rồi tránh xa cô một bước. Chừng ấy năm, dẫu chưa từng gặp trường hợp này, nhưng Adam luôn dự trù cho nó. Adam biết, mình không tránh khỏi suy nghĩ sẽ giết cô gái kia để giữ bí mật cho bản thân, cho thế giới ma cà rồng của anh - suy nghĩ mà anh cũng biết, mình sẽ tự dằn vặt bản thân vì đã nghĩ đến - nhưng có suy nghĩ lớn mạnh hơn, dẫu rất mạo hiểm, có điều đáng để nghĩ, đó là, cho họ thấy sự thật.
"Nghe này, Rosie." Adam nói, nhẹ nhàng, bằng cái miệng vẫn chòi ra hai chiếc nanh dài đáng sợ. "Tôi sẽ phải chạm vào cô và cho cô thấy vài thứ về tôi... Đừng sợ! Được chứ?"
Rosie gật gật những cái cứng đờ. Không biết những gì cô nghe về ma cà rồng nhiều chừng nào, nhưng giờ, chứng kiến một thây ma sờ sờ trước mặt mình, ngay lập tức, cô hiểu, chống lại là chết. Và, cô không muốn chết!