8. Nhà Rosie Hà -
Rosie Hà bước nhanh vào nhà, đóng sập cửa lại trước cái nhìn thẳng tưng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào của Adam. Cô loạng choạng bước về phía chiếc sofa nâu sẫm, thả thân hình của mình tự do rơi xuống. Không hoảng loạn! Không được hoảng loạn! Phải thật bình tĩnh! Hãy suy nghĩ thấu đáo! Ma cà rồng ư? Phải rồi! Hẳn nhiên rồi! Đó là sự thật, hoàn toàn không phải chỉ là một truyền thuyết như người ta vẫn kháo nhau làm chuyện vui để có thứ dọa dẫm kẻ yếu bóng vía, để làm một mẫu hóa trang trong lễ hội Halloween, để làm đề tài cho nhà văn viết tiểu thuyết và cho biên kịch viết phim. Họ đã sống chung với ma cà rồng bấy lâu nay mà hoàn toàn không hề hay biết! Chỉ đến khi, không hóa trang gì cả, họ phải nhìn thấy hai cái nanh dài đầy đe dọa ngay sát mặt mình, mà nếu thiếu kiềm chế chút, chúng cắm vào cổ họ - như phim ảnh luôn quay thế - sẽ giết chết, hoặc biến họ thành một ma cà rồng khác... thì họ buộc phải tin rằng, ngay sát cạnh mình, còn có một thế giới khác hoàn toàn mà họ không bao giờ có thể tự mình tìm ra.
Cũng có lúc, Rosie nghĩ, đó chỉ là trò đùa của Adam, hoặc là cách anh xua khéo cô cùng những người bạn Việt của cô ra khỏi đời anh, tránh xa những phiền phức có thể cho anh... Nhưng không! Anh có thể gắn nanh, anh có thể đeo kính áp tròng tạo màu, nhưng làm sao anh có thể chỉ chạm vào người cô mà lại cho cô thấy những hình ảnh ấy - những thứ rõ rành rành về cuộc đời anh. Không! Rõ ràng đấy là một quyền năng! Rõ ràng, đấy là một ma cà rồng! Rosie buộc mình phải chấp nhận sự thật ấy trong nỗi sợ kinh hoàng làm đông cứng đầu óc cô.
Dĩ nhiên, cuộc đời Adam đã kéo dài nhiều hơn tuổi hai mươi mốt mà người ta vẫn tưởng, và, anh không thể chỉ trong khoảnh khắc cho Rosie thấy được tất cả. Anh chỉ cho cô thấy những thứ tất yếu cô phải thấy, để biết anh không phải con người, mặt khác nữa, đó là anh không hề muốn gây nguy hại cho những con người ở cạnh anh. Hình ảnh đáng sợ nhất mà Rosie phải chứng kiến, không phải là hình ảnh Adam quỳ rạp bên xác của người đàn ông có tên David đã bị moi tim ra ngoài - có lẽ, đó chỉ là nỗi ám ảnh đáng sợ nhất của Adam, về mặt tình cảm - mà là hình ảnh những ma cà rồng yếm thế vì lời nguyền không giết hại lại bị con người thanh trừng, thiêu sống. Lẽ ra, họ đã có thể chống cự. Nhưng, khi hình ảnh ấy trôi qua mắt Rosie, cô nghe rõ ràng giọng Adam nói.
"Ma cà rồng cũng có danh dự! Chúng tôi không bao giờ phá vỡ lời nguyền do chính chúng tôi tạo nên."
Ma cà rồng... danh dự... lời nguyền... tàn sát... Rosie Hà rùng mạnh người. Cô phải nói với ai đó! Phải! Cô nói ra, có lẽ sẽ đỡ đi phần nào, nếu không, cô sẽ điên mất!
Tâm trí của Adam cũng xuất hiện trong gian phòng của Rosie khi Jen Nguyễn và Joey Lương xuất hiện. Khi đã chạm vào ai đó - mà ở đây, dĩ nhiên là Rosie - Adam có thể nhìn thấy, nghe thấy, đọc thấy rõ ràng những gì họ đang nghĩ. Adam biết, Rosie gọi Jen và Joey đến để làm gì. Anh tự hỏi, anh nên ngăn cô lại bằng một quyền năng khác nữa, trong hàng vạn quyền năng mà anh cũng không thể tin mình mang trong người? Hay, anh cứ để cô nói, như một cách giải tỏa cho cô sau mọi sự vừa diễn ra?
"Cái gì?" Jen Nguyễn nói, như gào. "Em điên à?"
"Không!" Rosie lạnh băng. "Tất cả là sự thật, Jen ạ! Chính em đã nhìn thấy!"
"Em có nghĩ mình cần..." Joey Lương nhẹ nhàng nhưng dừng ngay lại khi thấy Rosie quắc mắt.
Chỉ một cái chớp mắt, nhanh rất nhanh, bằng suy nghĩ của mình, Adam xuất hiện, tạo một tiếng "phật" khe khẽ, nhưng đủ khiến cả ba giật mình. Rosie Hà quay sang, nhìn, lặng im. Joey Lương quay sang, nhìn, thối lui một bước. Jen Nguyễn hoàn toàn không cử động. Có lẽ, Jen đã sợ đến cứng người.
"Cô ấy nói thật đấy!" Adam nhẹ nhàng. "Tôi là một ma cà rồng!"
"Anh đã có thể che giấu..." Rosie nói, cô biết mình cần phải hỏi, nếu không, muôn đời cô sẽ cứ cuộn mình trong một mớ bòng bong nhớp nháp và đầy đáng sợ.
"Chỉ có một cách để giấu giếm mọi sự mà thôi!" Adam thở ra.
"Là... giết em sao?" Rosie biến sắc.
"Phải!" Adam gật, nhả ra duy nhất một từ với vẻ lạnh lùng kinh khiếp. "Và, tôi không sinh ra để giết người!"
"Anh nằm trong lời nguyền ấy?" Rosie cố trấn tĩnh, nhưng chừng như rất khó, giọng cô run và lạt hẳn đi.
"Không!" Adam thở hắt ra. "Tôi tự nhận mình thuộc nhóm ma cà rồng trắng, nhưng điều tôi nghĩ không chắc mọi người quanh tôi thừa nhận. Đáng tiếc một điều, lời nguyền chẳng có tác dụng với tôi!"
"Tại sao?" Jen hỏi, vẫn đứng bất động và không quay sang.
"Tôi không biết, Jen ạ!" Adam nhẹ nhàng một cách bất thường. "Chính tôi cũng đang đi tìm lời giải cho câu hỏi ấy!"
Khi thấy những người bạn của mình vẫn đứng bất động, đầu óc mòng mòng quay trong những suy nghĩ chồng chéo nhau cùng nỗi sợ không thể dịu lại, Adam mím môi suy nghĩ, rồi, anh giơ hai cánh tay ngang mặt. Âm thanh rì rì chậm rãi như có một toán ruồi muỗi đang bay rất chậm ngang qua họ. Những hình ảnh lạ lùng diễn ra trước mắt cả ba.
Gian phòng rộng thênh thang được kết từ đá khối, khiến không gian bên trong lạnh lẽo và ẩm ướt. Những ma cà rồng tiền bối đứng giữa sảnh đá, quây lại thành một vòng tròn nhỏ, lọt thỏm giữa vòng tròn rất lớn được tạo ra bởi những ma cà rồng vừa trưởng thành.
Không một ai mở miệng, nhưng giọng nói trầm, rền vang khắp gian sảnh đá vẫn tối hù hù.
"Các con không ai bị ép buộc phải đứng đây cả! Các con có quyền lựa chọn đường đi cho chính mình. Các con có quyền sống với bản năng săn, giết, hút máu những sinh vật ngoài kia như những ma cà rồng tiền kiếp đã thế. Hoặc, các con đứng cùng chúng ta, những ma cà rồng trắng và tuyên thệ rằng, chúng ta sẽ không làm tổn hại bất kỳ sinh linh nào cả!
Chúng ta là những thân xác không có linh hồn, không có trái tim - con người vẫn nghĩ thế, và, chúng ta sẽ chứng minh rằng họ sai, vì, chúng ta không tàn nhẫn, chúng ta biết yêu thương!"
Toàn thể ma cà rồng vừa trưởng thành đều quỳ mọp xuống, giơ hai tay lên, đầu cúi - một tư thế hứng nhận. Họ không cần nói. Khi họ đã nghe đến đấy và quyết hành động thế này, lời nguyền đã có tác dụng với họ.
Cửa mở. Adam bước vào. Anh giống hệt lúc này - to lớn, vạm vỡ, khỏe mạnh với gương mặt đẹp vẻ lạnh lùng dưới cặp mắt xám màu khói thuốc.
"Con muốn được là một ma cà rồng trắng!" Adam nói khi chưa kịp bước hẳn vào trong.
Tất thảy ma cà rồng trắng đều nhìn ra. Vẫn không ai động đậy khuôn miệng của mình, nhưng âm thanh của giọng nói ban nãy lại vang lên.
"Chúng ta không và mãi mãi không bao giờ chối bỏ con, Adam ạ! Nhưng, con hãy hiểu, đây là lần thứ chín rồi, chắc cũng không khác những lần trước..."
"Nhưng, con sẽ không bao giờ vi phạm lời nguyền." Hoàn toàn khác với Adam kiêu hãnh mọi khi, giọng anh chùng xuống, vẻ van nài.
"Rất tốt, con trai! Hãy tự áp lời nguyền cho mình! Hãy đi đúng theo con đường con chọn. Con sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng, điều ấy sẽ đem con đến hạnh phúc!"
Adam có vẻ không quá hụt hẫng - có lẽ anh đã quen với việc không thật sự được thừa nhận - nhưng vẫn không giấu được vẻ rất buồn. Anh gật khẽ đầu rồi đi ra...
"Tại sao họ lại luôn từ chối anh?" Jen hỏi, có vẻ, với Jen, tất cả mọi thứ đều chỉ là hỏi, hỏi và hỏi.
"Vì lời nguyền không có tác dụng với tôi!" Adam buồn, đúng như ban nãy, trong hình ảnh anh cho ba người bạn xem.
"Thì cũng có nghĩa lý gì đâu, khi chính anh đã chọn?" Lại là câu hỏi của Jen.
"Có lẽ, họ sợ tôi một lúc nào đấy thiếu kiểm soát, phạm vào lời nguyền và để ảnh hưởng đến họ." Adam thật tình.
"Ảnh hưởng thế nào nhỉ?" Vẫn là Jen.
"Ma cà rồng trắng sẽ toại nguyện, sẽ có trái tim ma cà rồng, nếu đủ thời gian, nếu đủ số ma cà rồng trắng giữ đúng lời nguyền!" Adam nói rất nhanh, hồ hởi lắm khi nhắc đến chuyện này.
Ma cà rồng có trái tim! Nghe thật phi lý. Nhưng, mọi sự không tưởng đã và đang diễn ra trước mắt Rosie, Jen và Joey, thì chắc cũng không còn gì làm họ quá bất ngờ nữa.
"Anh sợ chúng tôi nguy hiểm khi làm bạn với anh sao, Adam?" Joey hỏi, chẳng liên quan gì, nhưng thực tế lại là điều cần hỏi nhất.
Đến cả Jen cũng đã quay hẳn sang Adam, chờ đợi câu trả lời. Vốn, cả ba biết, nó phải rõ ràng hơn một từ "phải", nghĩa là, có những hiểm nguy gì ngoài kia chờ đợi những con người chấp nhận làm bạn với ma cà rồng.
"Tôi sẽ không, các ma cà rồng trắng sẽ không, nhưng ma cà rồng đen thì chắc chắn sẽ giết các bạn nếu biết về mối quan hệ này!" Adam nói rất chậm, nhấn rất mạnh. "Giết, chứ không phải biến đổi!"
Cả ba cùng rùng mình. Họ ý thức được rất rõ những gì Adam nói, dẫu, họ vẫn chưa biết tại sao họ sẽ bị giết nếu làm bạn với Adam, họ cũng chưa biết sự thật cái chết đáng sợ đến mức nào vì họ chưa từng đối diện. Nhưng, có mấy ai mà không sợ chết chứ?! Cả ba đồng loạt quay nhìn thẳng Adam nhưng anh đã xua mạnh tay.
"Không! Đừng hỏi! Tôi không thể giải thích được... Các bạn chỉ cần biết rằng, điều ấy có liên quan đến lời nguyền tôi đã nói!"
"Điều ấy có nghĩa là việc này tốt và có ý nghĩa, Adam ạ!" Rosie cười, nụ cười hiền đến độ bất kỳ trái tim nào đang hận thù cũng có thể dịu lại. "Và, bọn em không sợ bất cứ gì nếu có thể làm một việc có ý nghĩa như thế!"