← Quay lại trang sách

9. Phòng kín -

Don Hồ đứng lặng im nhìn về phía người đàn ông đang chằm chằm nhìn vào tường. Hắn không dám nhúc nhích, không dám hé răng nói nửa lời. Đây là lần thứ bao nhiêu, hắn nhìn gã đàn ông kia từ phía sau, Don cũng không nhớ nữa. Nhưng, tất thảy mọi lần đứng phía sau người này đều là lần Don cùng đồng bọn dấn vào những cuộc tàn sát khủng khiếp. Gần nhất, cách nay là mười lăm năm - chỉ trước khi châu Âu sụp đổ đúng một năm, ngày cha nuôi của Adam bị trừng phạt vì dám chống lại bọn chúng.

Tất cả đều nhuốm máu. Những thân xác bị cắn xé nát bươm - một hành vi chứng tỏ rằng ma cà rồng đang giết, đang tàn sát, đang thanh trừng chứ không phải đang biến đổi. Nếu biến đổi, ma cà rồng chỉ cắn một nhát răng vào đúng nơi có động mạch chủ, thay vì hút máu, ma cà rồng sẽ chuyển nọc từ răng sang cơ thể kia và biến đổi con người thành một ma cà rồng mới sinh. Còn, đưa răng vào, hút máu là giết, là thỏa mãn cơn khát máu, cơn thèm ăn. Nhưng, việc cắn xé, nghĩa là ma cà rồng đang đánh dấu lãnh thổ của mình bằng cách thị uy. Chống lại, nghĩa là sẽ chết và chết rất đau đớn.

Đó là những con người tầm thường có suy nghĩ đủ khả năng để chống lại sức mạnh của một nhóm ma cà rồng thậm chí đông hơn họ. Họ ngụy trang bởi lớp vỏ bọc rất non nớt - khi thì một kẻ hành khất, lúc là một tay buôn rong, thi thoảng lại là hàng xóm mới... của David và Adam - mà có thể, với đầu óc quá đỗi thật của mình, Adam không nhận ra, chứ với đám ma cà rồng đen lão luyện này - nhóm những kẻ được tạo ra chỉ để săn lùng và giết chóc những kẻ chống lại - thì đấy quả thật không khác một cuộc tấu hài là mấy.

Bọn họ, con người yếu đuối, lao vào bảo vệ David - một gã con người khác với trái tim rất ấm trong lồng ngực - trong vô vọng. Điều đáng bất ngờ, cho dù đau đớn mấy, chưa từng một ai trong số họ chùn bước.

David bị hất từ trên lầu xuống, cả thân mình dộng xuống làm bể toang mặt bàn kính. Ông quờ tay vớ lấy thứ vũ khí có hình dạng lạ lùng mà mỗi ngày ông vẫn một mình cần mẫn mài giũa như kiểu tự trấn an bản thân khỏi nỗi sợ hãi không có tên. Một bàn chân đạp mạnh lên tay David. Tiếng xương giòn gãy vụn dưới cú xéo chân không tốn mấy sức lực. Don đứng phía sau, nhìn lại. Hắn bất động nhìn vào tảng lưng to bự được che bởi lớp áo chùng đen.

"Đừng ngu ngốc, David!" Gã áo chùng đen nói. "Mi biết kết cục của những kẻ chống lại ta mà! Mi muốn có kết cục giống họ sao?"

David không trả lời. Ông hằn cái nhìn đau đớn nhưng đầy đe dọa lên. Gã áo chùng đen bật cười.

"Con người, chao, con người! Bọn chúng mày đều điên, ngu ngốc và ảo tưởng như nhau! Bọn chúng mày nghĩ với cái thân xác con người ấy mà có thể chống lại bọn ta sao?"

Một cái búng tay, vẻ như là lời nguyền tra tấn vừa được phát ra, David nghiến chặt răng, tứa mồ hôi vì đau đớn, nhưng tuyệt không có một tiếng rên rỉ nào. Quả thật, ông quá can trường.

"Nó đâu rồi?" Gã áo chùng đen hỏi. "Nói đi, và ta sẽ cho mi được chết thật nhẹ nhàng!"

David vẫn không trả lời, ông gần như lịm đi khi hứng chịu đòn tra tấn ấy. Gã áo chùng đen cúi xuống một tí, đưa ngón tay trỏ ra, kề sẵn trên ngực David đã bị phơi trần dưới tấm áo pull rách tả tơi từ cú ngã. Gã nhìn David. David nhìn gã, tuyệt không nao lòng. Gã cười, gục gục đầu, rồi nhẹ nhàng miết ngón tay chạy dọc từ dưới yết hầu một đoạn, đến sát rốn. David run lên vì đau.

"Cơ hội cuối cùng đấy, David ạ!"

Vẫn không có câu trả lời. Gã áo chùng đen lại gật thêm cái nữa, rõ ràng mạnh hơn vì cơn giận đã thốc hẳn lên đầu gã. Bàn tay đen đúa với những móng dài bẩn thỉu vấu mạnh, banh rộng lồng ngực Daivd đang phập phồng thở. David rú lên một tiếng kinh hoàng...

Trên chiếc trường kỷ sau lưng Don Hồ, Thoát Nguyên ngồi thẳng thớm dậy, rướn cái môi đỏ chót của mụ về phía tấm lưng to bản kia.

"Tôi sẽ tự mình đi giải quyết chuyện này!" Thoát Nguyên nói. "Để xem thử, nó mạnh đến mức nào."

Don Hồ toan phản ứng, nhưng hắn gần như cứng đờ khi thấy cái đầu phía trước mình chầm chậm quay lại. Gã áo chùng đen chỉ quay nghiêng một góc, để lộ cái liếc mắt có phần khinh bỉ, rồi quay lại về phía bức tường.

"Vấn đề không phải là giết hắn!" Gã áo chùng đen nói rất chậm. "Vấn đề là thâu phục được hắn và bắt hắn phải phục tùng cho ta."

Thoát Nguyên cũng ngồi lặng im. Sự tự tin trong mụ tuột hết hẳn. Nói thật ra, chuyện dấn vào cuộc chiến với hy vọng giết được Adam thật sự là một điều giả sử thiên về hướng hão huyền, nhưng có lẽ, điều hão huyền ấy dễ thực hiện gấp nghìn lần chuyện thâu phục Adam. Nhưng, cãi lời hay cãi lệnh là một sự ngu dốt mà bất kỳ ma cà rồng đen nào cũng biết mình phải tránh. Chết không đáng sợ! Bị nguyền rủa mới đáng sợ.

"Thưa ngài!" Don Hồ ấp úng. "Nhiệm vụ ngài giao cho tôi..."

"Mi đã làm tốt, Don ạ!" Gã áo chùng đen hừ mũi. "Ta chưa thất hứa với ai bao giờ, mi cũng thế! Nhưng, hãy kiên nhẫn đợi đến khi nhiệm vụ thật sự hoàn thành."

Nghe mới chán nản làm sao! Đối diện với Adam là điều mà chưa đến một phần trăm ma cà rồng đen dám. Don Hồ đã nhận lệnh với hy vọng có được thứ hắn muốn. Giờ, lại nghe đến đoạn phải đợi khi thâu phục được Adam thì mọi hy vọng của Don Hồ tiêu tan hẳn. Hắn, cũng như Thoát Nguyên thôi, biết rõ ràng rằng, điều ấy là khó khăn lắm. Tại sao nhỉ? Tại sao không cho hắn điều hắn mong đợi - quyền năng tự vệ toàn phần - và hắn sẽ dám xông ra, đối đầu trực tiếp với Adam mà tìm cách đem Adam về đây?

"Đừng ngu ngốc thế!" Gã áo chùng đen vẫn đứng nhìn vào bức tường trơn tuột. "Đó là một quyền năng mà mi tự tưởng tượng ra thôi! Có thể hay không, nó nằm ở chính khả năng của mi. Mi cần thời gian để biết chính xác đấy là gì!"

Một tiếng "phật" rất nhẹ. Gã tùy tùng xuất hiện theo đúng cách của ma cà rồng. Gã tùy tùng khẽ cúi đầu, nói rất nhanh.

"Thưa chủ nhân! Chúng tôi đã bắt được một con sói cái bốn mắt!"

Gã áo chùng đen quay phắt lại, trợn tròn cặp mắt đỏ dã, cười ầng ậc.