← Quay lại trang sách

10. Một góc châu Âu đổ nát -

Những tòa nhà cổ kính ven sông Seine không còn nguyên vẹn. Những tảng tường lớn đổ sụp dưới đất, tạo nên những đụm nhô gập ghềnh. Những bước lướt rất nhanh và nhẹ vẫn tạo ra âm thanh xộp xoạp khi chân chạm vữa vỡ. Vài ma cà rồng thiếu niên khó chịu, rỉ tai nhau.

"Tại sao không chọn quảng trường Trocadéro nhỉ? Ít nhất thì ở đấy cũng có những khoảng trống đủ cho chúng ta."

"Đúng thế! Không hiểu sao các vị hay thích những chỗ chật chội và gồ ghề."

"Có lẽ sẽ có chỗ cho chúng ta ẩn nấp."

Ẩn nấp! Ồ! Phải! Hẳn thế! Chỉ là, không biết vì lý do gì mà họ phải ẩn nấp, khi bản thân mỗi một cá thể là một quyền năng, là một sức mạnh phi phàm. Họ đông đến mức con người sẽ không thể tin nổi, nghĩa là họ có thể chống lại một đội quân đông hơn họ. Thế mà, họ luôn được dạy phải tìm cách ẩn nấp.

Khi đêm đổ hẳn, gần như tất cả đội nhóm ma cà rồng đã xuất hiện đủ trước bảo tàng Louvre. Đám ma cà rồng thiếu niên cựa quậy khó chịu khi phải đứng ở hàng thứ hai - chỉ sau đám ma cà rồng sơ sinh - đếm từ phía những ma cà rồng tiền bối đếm xuống. Ma cà rồng thiếu niên là nhóm sung sức nhất, tuy không phải mạnh nhất, hẳn nhiên rồi, và hiếu chiến nhất. Lúc nào, trong số những ma cà rồng thiếu niên này cũng sẽ có những câu hỏi theo dạng, tại sao chúng ta không chiến đấu, tại sao chúng ta không thị uy, tại sao chúng ta phải ẩn nấp...? Những câu trả lời được nhắc đến hàng vạn lần có vẻ cũng chỉ là những giáo điều suông, không đủ đáp ứng, không đủ thỏa mãn cho dòng máu lạnh đang sôi trong cơ thể chúng.

Các vị tiền bối buộc phải để ma cà rồng sơ sinh đứng cạnh mình, tiếp theo là hàng ma cà rồng thiếu niên, đến hàng ma cà rồng mới trưởng thành... cứ thế giãn ra và ngoài cùng là những chiến binh thực thụ của nhóm. Họ tạo ra tư thế mà nếu kẻ địch tấn công từ bất kỳ phía nào, nhóm yếm thế vẫn luôn được bảo vệ đến cuối cùng. Điều này khiến nhóm ma cà rồng hiếu chiến khó chịu, thi thoảng chống đối, bỏ hàng đi về phía rìa cùng và sẽ bị chiến binh trừng phạt. Dẫu sao thì, tổ chức nào cũng phải có những thành viên ngoại lệ mà thôi.

"Chúng ta đã tìm thấy Adam." Giọng nói quen thuộc của tất cả những buổi họp vang lên. "Chúng ta phải đưa anh ấy về đây."

Tại sao nhỉ? Tại sao mọi người cứ phải chăm bẵm vào một gã ma cà rồng chẳng thuộc nhóm nào, gã ma cà rồng đã rời khỏi đám đông mà đi theo một câu chuyện giả sử do chính anh ta tự vẽ ra?

"Châu Âu thành ra như ngày hôm nay, một phần là do chúng ta." Giọng nói ấy vẫn vang lên, chừa chỗ cho vài cái cựa quậy bất bình, phải rồi, chẳng ma cà rồng trắng nào chịu thừa nhận trách nhiệm về chuyện châu Âu sụp đổ cả. "Nhưng có thế nào thì châu Âu vẫn là nhà của chúng ta. Chúng ta chỉ an toàn khi ở nhà của mình."

Khi châu Âu sụp đổ, vấn nạn đầu tiên là thức ăn không còn. Ma cà rồng không thể chết đói, dĩ nhiên, vì vốn họ không thể chết theo quy luật tự nhiên nữa, trừ khi là bị thiêu hoặc chết do lời nguyền giết chóc, nhưng đi qua bản năng săn máu thì đến cả ma cà rồng trưởng thành cũng khó làm được. Chuyện, không còn một sinh vật nào sống sót ở đây khiến việc săn mồi của ma cà rồng trở nên khó khăn tột cùng. Chuyện quyết định ở lại cái nơi không hề có thức ăn này là một thách thức mà các tiền bối phải đối diện, khi gần như tất thảy những ma cà rồng còn bản năng thèm cái vị tanh ấy đều chống đối. Giờ, họ phải bỏ sức để đi gọi một gã ma cà rồng cực kỳ nổi tiếng - nhưng thật sự có ảnh hưởng thế nào đến họ thì chẳng mấy ai biết - về đây và có thể sẽ phải chia phần thức ăn. Họ không biết tại sao phải làm thế.

Ngay giữa những nghi hoặc xuất phát từ bất đồng, nên hay không nên, cần hay không cần đưa Adam về? Chừng ấy năm ròng rã trôi, Adam một mình đi theo con đường anh ấy chọn, có vẻ chẳng gặp hiểm nguy nào. Đem anh ta về châu Âu với lý do anh ta cũng cần được bảo vệ, trong khi danh tiếng của anh ấy lại là ma cà rồng có quyền năng xuất chúng nhất. Thật, có cần thiết hay không?

"Nhưng..." Jennifer bước lên vài bước, rời khỏi hàng của mình, "vấn đề là ai đã tạo ra những dấu hiệu ấy? Ai đã đẩy Adam rời đi khỏi gia đình của anh ta?"

Jennifer hỏi chí phải! Bất kỳ ma cà rồng nào cũng hiểu, chuyện sống, tồn tại giữa tập thể của mình là điều tối quan trọng, không phải là để sinh tồn, mà là để giữ bí mật cho thế giới này. Adam có thể khác biệt, rất khác biệt, nhưng chính anh ta mới là người tự biến mình thành kẻ dị biệt khi tự quyết rời đi, khi cứ đuổi theo những thứ mà không ai chắc là thật, là đúng, để tìm kiếm thứ anh ta gọi là nhân thân của anh ta. Ai đã làm điều ấy? Và, tại sao?

"Không ai trong chúng ta thật sự biết đủ về Adam." Một ma cà rồng tiền bối lên tiếng. "Đó là lý do khiến chúng ta không biết về những sắp đặt này. Thứ chúng ta cần biết là bảo vệ người của chúng ta."

"Bảo vệ ư?" Giọng của một ma cà rồng thiếu niên. "Chẳng phải anh ta quá mạnh sao?"

Một vài tiếng rì rầm bàn tán. Cái sự thật Adam chưa từng đứng ra can thiệp để bảo vệ nhóm của anh, mà chỉ đuổi theo những thứ hoàn toàn cá nhân khiến không ít ma cà rồng nhóm trắng không vừa lòng. Họ thấy đấy là một sự ích kỷ khó đáng được thông cảm.

Các ma cà rồng tiền bối đưa mắt nhìn nhau rồi nháy mắt với Jennifer, vẻ như họ hiểu sự lo lắng của cô, và, dù có thể không giúp được nhiều, nhưng họ nhất định sẽ cùng cô tìm ra lời giải cho thắc mắc ban nãy. Một cái phẩy tay, những hình ảnh trôi nhanh qua đầu toàn thể những ma cà rồng có mặt. Họ không lưu tâm đến Adam lắm, vì hành động của anh ở hình ảnh nào cũng giống hình ảnh nào - thoáng bối rối, nghĩ suy và vội vã đuổi theo. Cái họ lưu tâm là những thứ được Adam gọi là dấu hiệu. Họ nhất thiết phải tìm ra điểm tương đồng của những dấu hiệu ấy. Họ cần lời giải. Chỉ khi tìm được điểm chung, họ mới có thể xâu chuỗi lại, thảo luận với nhau và đưa ra một suy luận cuối cùng mà họ cho là đúng nhất có thể.

Một thân cây với tán hình chóp chĩa thẳng lên trời. Một chòm sao tạo thành hình cong như dấu mũ. Một mũi tên ánh vàng... Và nhiều, nhiều biểu tượng khác nữa. Chẳng biểu tượng nào giống biểu tượng nào. Điểm xuất hiện cũng không hề giống nhau, trừ chi tiết có ba lần xuất hiện ở ba sân khấu khác nhau ở ba quốc gia cũng khác nhau trong buổi diễn của Adam. Thời gian càng chưa từng có cái nào trùng với cái nào... Tất cả bắt đầu hoang mang. Đêm gần tàn, bình minh hửng đỏ. Tất cả ma cà rồng có mặt đều bắt đầu chuẩn bị cho sự rời đi của mình. Có lẽ, đây sẽ là buổi họp thất bại nhất trong tất cả những buổi họp mặt đã có. Họ biết nhiệm vụ của bản thân, nhưng chẳng biết phải làm gì và phải bắt đầu từ đâu.

Nhưng, khi những tia nắng đầu tiên chạm đất, tất cả ma cà rồng, kể cả những ma cà rồng tiền bối đều sững lại. Cặp mắt xám khói với cái nhìn thật như hiện ra từ một cơ thể vô hình. Mắt sói. Chắc chắn thế. Tất cả đồng loạt quay sang nhìn Jennifer. Jennifer cũng sững sờ trước những gì mình vừa thấy. Cẳng tay buốt lên một cơn lạ lùng - đúng nơi hình xăm mắt sói trên tay cô. Cô là một dấu hiệu sao? Có phải thế?

"Đi!" Lệnh phát ra uy quyền.

Mọi ma cà rồng đều biến mất sau một vệt khói đen cùng với tiếng "phật" của gió. Duy chỉ Jennifer đứng lại, trừng trừng nhìn về phía mặt trời. Cô giơ cánh tay của mình về phía nắng. Những sợi nắng vàng bắt đầu chồm đến, liếm láp cánh tay cô. Khẽ cau mày vì đau, tay Jennifer bốc cháy.